Chương 81
Sau bữa trưa, Tôn Trọng Đình mời studio đến chụp ảnh đầy tháng cho hai đứa nhỏ. Nhiếp ảnh gia bảo Tôn Triết Dương ngồi xổm trên hai chân, rồi đặt hai đứa nhỏ lên đùi. Khi ngồi bế bọn nhỏ, anh đột nhiên nghĩ nếu có cơ hội phải gọi Hàn Thần Tâm đến chụp với bọn nhỏ vài bức ảnh mới được.
Hai ngày này Hàn Thần Tâm có hơi mất tập trung. Lúc làm việc cậu cũng không khỏi nghĩ ngợi lung tung trong đầu. Lúc rê chuột máy tính, cậu không khỏi nhớ lại cảm giác ngón tay mình được nắm trong bàn tay nho nhỏ của đứa trẻ.
Tuy đó chỉ là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhưng đó chính là con trai cậu. Quan hệ huyết thống là một điều kỳ diệu và lạ lùng như vậy, một khi đã biết, đó mãi là một sự ràng buộc vô hình.
Đối với Hàn Thần Tâm mà nói, cậu không quan tâm lắm việc bọn nhỏ mang họ gì. Cậu cũng không có suy nghĩ để con mình theo họ Hàn rồi nhận tổ quy tông gì đó.
Nếu Tôn Trọng Đình vẫn nghĩ bọn nhỏ là con Tôn Triết Dương thì cũng không có vấn đề gì, cậu chỉ lo lắng là nếu Tôn Trọng Đình biết được sự thật thì phải làm sao đây.
Tôn Triết Dương là con trai độc nhất của Tôn Trọng Đình, anh chắc là sẽ không có việc gì, nhưng với hai đứa nhỏ thì không biết chắc được.
Hàn Thần Tâm cảm thấy hơi khó chịu, mọi chuyện cứ rối tung cả lên, dường như không có cách nào kết thúc được.
Hai ngày sau, Tôn Triết Dương đưa cậu đến thăm bọn nhỏ vừa đầy tháng xong. Họ đang ở trong phòng nhìn chúng một chút.
Hàn Thần Tâm vẫn chưa dám bế con, một đứa nhóc nhỏ như vậy cậu sợ mình chỉ cần dùng sức một chút sẽ làm đau nó mất.
Đặt một cái ghế bên cạnh xe nôi, Hàn Thần Tâm ngồi đó âu yếm chọc chọc mặt đứa nhỏ. Đứa cậu đang chọc là em trai, chỉ thấy nó vô thức mở mắt, mở miệng nhỏ ngáp một cái, sau đó cái tay nắm thành đấm huơ huơ ngay má. Nó làm một loạt động tác, rồi cứ thế tiếp tục ngủ.
Hàn Thần Tâm không nhịn được quay đầu lại nhìn Tôn Triết Dương giống như là phát hiện được điều gì mới mẻ và thú vị lắm. Tôn Triết Dương không nói gì chỉ cười cười.
Lúc này cửa phòng đột nhiên được mở ra, Tôn Trọng Đình ngồi trên xe lăn được Viên Chương đẩy vào.
"Bố,"Tôn Triết Dương đứng lên, tay đón xe lăn của Tôn Trọng Đình, Viên Chương liền ra ngoài trước.
"Bác Tôn," Hàn Thần Tâm cũng đứng lên chào hỏi một chút.
Đối với Tôn Trọng Đình, vừa bắt đầu Hàn Thần Tâm đã không có hảo cảm gì. Cậu biết ông ta là một người có bản lĩnh, nhưng lắm thủ đoạn không sạch sẽ. Chuyện phóng hỏa giết người có thể chưa từng làm nhưng vì kiếm tiền cũng không biết đã hại biết bao người cửa nát nhà tan.
Nhưng hiện tại tiếp xúc với Tôn Trọng Đình, cậu thấy đây là một ông già khiêm tốn. Đặc biệt khi cậu biết ông ta là cha Tôn Triết Dương, thật sự rất quan tâm anh. Nếu bảo cậu vô cùng chán ghét, thù hận ông ta thì cũng không có khả năng lắm. Dù sao thì Hàn Thần Tâm cũng không phải là một người có tính cách xấu xa như vậy.
Nói chung, cảm giác của Hàn Thần Tâm với Tôn Trọng Đình có chút vi diệu, không thể nói đó là yêu mến hay chán ghét, chỉ có thể nói là không muốn tiếp xúc nhiều. Có điều, nếu một ngày Tôn Trọng Đình bị cảnh sát điều tra ra hành vi phi pháp gì, đưa đến Viện Kiểm sát truy tố thì Hàn Thần Tâm sẽ tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Vào lúc này, bề ngoài họ vẫn duy trì một kiểu khách sáo, lịch sự với nhau.
Tôn Trọng Đình gật đầu cười với Hàn Thần Tâm, để Tôn Triết Dương đẩy ông ta đến cạnh xe nôi, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ trong nôi.
Nếu như là người khác, có thể lúc này sẽ nói một câu kiểu như: "Bọn nhỏ thật là đáng yêu quá!" gì đó. Tuy nhiên, Hàn Thần Tâm là người từ trước đến nay không quen nói những lời này bao giờ.
Vậy là Tôn Trọng Đình nói trước: "Tiểu Hàn, cháu thấy bọn nhỏ có đáng yêu không?"
Hàn Thần Tâm gật gật đầu, "Ừ" một tiếng, "Rất đáng yêu."
Tôn Trọng Đình mỉm cười, đưa tay bế đứa em lên ôm vào lòng, sau đó bảo cậu cùng ngồi.
Hàn Thần Tâm ngồi xuống đối diện ông ta.
Tôn Trọng Đình nói: "Đây là con của Tôn Triết Dương."
Hàn Thần Tâm nhìn đứa nhỏ, trên mặt không có cảm xúc gì, nói: "Cháu biết."
Tôn Trọng Đình nói: "Người càng lớn tuổi lại càng sợ cô độc, muốn tìm một chút an ủi."
Hàn Thần Tâm nhìn thấy Tôn Trọng Đình dùng tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ.
Tôn Trọng Đình lại nói: "Đặc biệt là lúc biết được mình sắp chết sẽ không tránh được cảm giác sợ hãi."
Hàn Thần Tâm nghe từng chữ, từng câu, cậu có thể lý giải được suy nghĩ của Tôn Trọng Đình.
"Cho nên," Tôn Trọng Đình nói với cậu, "Đứa nhỏ này là yêu cầu của ta, ta hi vọng cháu không quá để ý."
Hàn Thần Tâm ngẩn ra, nhất thời như bừng tỉnh, Tôn Trọng Đình đây là đang vì Tôn Triết Dương mà nói chuyện với cậu, bảo cậu không cần để ý sự hiện diện của bọn nhỏ. Nghe những lời này, một lúc sau mà Hàn Thần Tâm vẫn không biết phải đáp lại làm sao.
Nói xong, Tôn Trọng Đình đưa tay muốn đặt đứa nhỏ lại xe nôi. Nhưng vì ngồi xe lăn nên xem ra động tác này không được thuận lợi lắm. Cuối cùng là Hàn Thần Tâm đứng lên, đón lấy đứa nhỏ.
Tôn Trọng Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Thần Tâm ôm đứa nhỏ, bất giờ như đứng hình một chút, rồi nói: "Tiểu Hàn, có ai nói là cháu và hai đứa nhỏ có chút giống nhau không?"
Hàn Thần Tâm nhìn ông ta, bình tĩnh trả lời: "Không có, đây là lần đầu tiên cháu nghe."
Tôn Trọng Đình quay lại nhìn Tôn Triết Dương ở phía sau, hỏi: "Con có thấy vậy không?"
Tôn Triết Dương giọng hờ hững nói: "Chắc vậy, con cũng không có để ý."
Tôn Trọng Đình cười cười, "Thực ra, ta vẫn thấy bọn nhỏ khá giống mẹ, không giống cha lắm. Con trai vẫn nên cứng cỏi một chút, đẹp quá cũng không tốt."
Hàn Thần Tâm trả lời: "Đúng vậy."
Tôn Trọng Đình nói với Tôn Triết Dương: "Gọi Viên Chương đến đưa ta về phòng đi. Hai đứa từ từ nói chuyện, ta về phòng, giờ sức khỏe không tốt, phải nằm mới thấy thoải mái được."
Tôn Triết Dương nghe vậy nói: "Để con đưa bố về phòng."
Tôn Trọng Đình không từ chối, gật gật đầu. Sau đó Tôn Triết Dương đẩy ông ta về phòng.
Buổi tối, Tôn Triết Dương đưa Hàn Thần Tâm trở về. Trên đường, Hàn Thần Tâm hỏi: "Anh không ở lại nhà họ Tôn hả?"
Tôn Triết Dương nói: "Hiện tại anh đang ở đó."
Căn phòng kia cậu vẫn chưa trả, nhưng không có ý định thuê nữa. Hàn Thần Tâm nghĩ một hồi rồi nói: "Tốt nhất là tiết kiệm một chút để dành tiền mua một căn nhà."
Tôn Triết Dương nghe xong liền cười: "Đúng rồi, sau này phải dựa vào em rồi. Một nhà chúng ta đều trông chờ em nuôi hết!"
Trên đường, Tôn Triết Dương dừng xe trước một siêu thị, định mua một chai nước để uống.
Nhìn anh dừng xe, lục lọi trong túi kiếm tiền lẻ, Hàn Thần Tâm nói: "Để em đi cho." xong liền mở cửa xuống xe.
Vào siêu thị, đi tới kệ nước khoáng, sau khi lấy hai chai, Hàn Thần Tâm nghiêng đầu qua và thoáng nhìn thấy ai đó lướt qua trông hơi quen mắt.
Lúc cầm nước đi tính tiền, Hàn Thần Tâm vừa vặn thấy người đó từ cửa siêu thị đi ra ngoài. Cậu đột ngột đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, trong giây lát nhớ ra người đó là Lương Cảnh.
Hàn Thần Tâm liền đuổi theo, lúc đi tới cửa siêu thị thì lại nhớ mình còn chưa kịp tính tiền nên không thể không trở về quầy để lại chai nước. Lúc quay ra thì đã chẳng thấy bóng dáng Lương Cảnh đâu nữa rồi.
Hàn Thần Tâm về quầy thanh toán tiền nước xong trở lại xe. Tôn Triết Dương vẫn đang hút thuốc, đương nhiên là không chú ý xung quanh.
Đưa nước cho Tôn Triết Dương, Hàn Thần Tâm nói: "Hình như vừa nãy em nhìn thấy Lương Cảnh."
"Lương Cảnh hả?" Ngón tay Tôn Triết Dương dụi tắt điếu thuốc, "Nó ra tù rồi?"
Hàn Thần Tâm nghĩ một lúc hồi nói: "Hình như là vậy."
Tôn Triết Dương cau đôi mày lại.
Hàn Thần Tâm nói với anh: "Anh phải cẩn thận một chút, em thấy tên Lương Cảnh này là người hơi hoang tưởng. Em sợ anh ta sẽ tìm anh trả thù."
Tôn Triết Dương gật đầu: "Anh biết rồi."
Sau đó, Hàn Thần Tâm nhớ tới Triệu Giai. Cậu thấy nên nhắc nhở Triệu Giai cẩn thận một chút vẫn hơn. Tuy Lương Cảnh và cô đã từng có quan hệ yêu đương, nhưng tên Lương Cảnh này lòng dạ độc ác như vậy, hiện tại Triệu Giai lại có người yêu khác, sợ là hắn ta sẽ tìm cô gây phiền phức.
Hàn Thần Tâm liền gọi điện thoại cho Triệu Giai, vốn chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, không ngờ là Triệu Giai lại muốn gặp Hàn Thần Tâm một lần.
Hàn Thần Tâm đã lâu chưa gặp Triệu Giai, nghe cô nói muốn gặp mình cũng cảm thấy đây là cơ hội tốt. Cậu có thể nhân dịp này thuyết phục Triệu Giai giao nộp chứng cứ có thể chứng minh việc Lương Cảnh giết chết Chu Tiểu Diễm cho cảnh sát.
Triệu Giai đã đổi công việc khác, giờ cô đang làm việc ở một khách sạn lớn.
Hôm đó cô hẹn gặp Hàn Thần Tâm vào lúc tám giờ tối tại một quán cà ở trung tâm thành phố. Hàn Thần Tâm thấy thời gian quá muộn nên nói là có thể đi đón lúc cô tan ca.
Có điều lúc gặp được Triệu Giai cũng đã hơn bảy giờ, trời cũng đã sắp tối rồi.
Hàn Thần Tâm dừng xe trước khách sạn Triệu Giai làm việc, cậu hỏi: "Cô ăn tối chưa? Hay là chúng ta tìm một chỗ ăn gì đó?"
Nhưng Triệu Giai lại nói: "Không cần, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Hàn Thần Tâm nghe vậy liền lái xe về phía trước.
Triệu Giai hỏi: "Anh nói là Lương Cảnh đã ra tù rồi?"
Hàn Thần Tâm gật đầu: "Anh ta đã đi tìm cô chưa?"
Triệu Giai có chút lo sợ, "Tại sao anh nghĩ anh ta sẽ đến tìm tôi?"
Hàn Thần Tâm hơi chần chờ, "Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn làm cô sợ. Nhưng tôi gọi điện là để nhắc cô phải cẩn thận."
Triệu Giai nghe vậy, theo bản năng mà sợ bụng dưới của mình một chút.
Hàn Thần Tâm chú ý tới hành động này của cô.
Triệu Giai lại nói: "Thực ra tôi đang mang thai, dự định tháng sau sẽ kết hôn với bạn trai. Tôi giờ rất sợ Lương Cảnh sẽ tìm chúng tôi gây chuyện."
"Cô Triệu," Hàn Thần Tâm nói, "như tôi trước đó đã nói, nếu như cô có chứng cứ, tốt nhất là nên giao cho cảnh sát. Làm điều này, cô không chỉ vì mình mà cân nhắc, Lương Cảnh giết người, vốn là phải chịu trừng phạt của pháp luật."
Triệu Giai do dự, sau một hồi rồi nói: "Tôi..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì xe đột ngột bị va chạm ở đằng sau. Triệu Giai sợ hãi la lên một tiếng. Hàn Thần Tâm lập tức ngừng xe lại, từ kính hậu nhìn về phía sau, nói với cô: "Đừng lo, xe đằng sau thôi."
Nói xong, Hàn Thần Tâm vừa mở cửa xuống xe vừa nói với cô: "Cô ở trên xe chờ tôi, tôi đi xem thử có chuyện gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com