Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Harry cảm thấy cuộc sống của bản thân từ lúc Draco bảo sẽ nghỉ ở Hogwarts cho đến khi kỳ thi OWLs diễn ra thì càng ngày đạm bạc hơn rất nhiều, những màu sắc sặc sỡ trước kia đối với anh rất đẹp đẽ, bây giờ lại càng nhạt nhòa hơn. Cuộc sống của anh đáng lẽ vẫn phải như trước, trải qua những năm vui vẻ với những người bạn của mình, cùng họ tám chuyện đủ thứ thú vị, làm những trò chọc phá vui nhộn và rất nhiều điều mà anh vẫn hay làm.

Nhưng lúc này một chút hứng thú cũng không có, Harry không ngừng thở dài, đầu óc bay bổng nơi phương trời nào đó, bộ mặt ủ rũ, chán chường, phong thái hoạt bát vui vẻ của Gryffindor một ít cũng không có. Những lúc hai anh em sinh đôi nhà Weasley bày trò, anh cũng cảm thấy thật bình thường, nhàm chán và không còn thú vị như trước. Ngay cả những trận Quidditch cũng không khiến anh tốt hơn là bao.

Tình trạng này kéo dài mấy ngày liền, Hermione một bên thì đang ôn tập cho kỳ thi OWLs, một bên phải nhắc cho anh chàng đang ngẩn ngơ kia biết kỳ thi chỉ còn vài ngày nữa thôi. Tên ủ ê nào đó vừa nghe được kỳ thi còn cách vài ngày thì liền nghĩ đến còn vài ngày nữa Draco sẽ đến Hogwarts, điều đó khiến tinh thần của anh lại phơi phới vui vẻ cả lên.

--------
Draco từ khi trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở nhà luôn lén viết thư cho Harry, lại được đi du lịch khắp nơi. Tinh thần của cậu lúc nào cũng vui vẻ nhưng sức khỏe lại ngày càng tuột dốc, làn da trắng trước kia của cậu ngày càng tái đi, mái tóc thì xơ xác, cả người gầy nhom, ăn thế nào cũng không tốt hơn. Dù không thấy nhưng Draco vẫn cảm nhận được rễ cây trong khí quản đang ngày lớn lên, từng ngọn rễ của chúng bám vào vách phổi của cậu, hấp thu từng ngụm khí trong đó, cánh hoa thì ngày càng rực rỡ sắc đỏ.

Nhưng thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đầu tiên. Kỳ thi diễn ra trong khoảng hai tuần, hai tuần cuối mà Draco có thể gặp Harry khi cậu còn ký ức về anh, cậu luôn hi vọng trong khoảng thời gian này anh có thể có tình cảm với cậu dù chỉ là phút xúc động tạm thời, như vậy đối với cậu thật sự quá đủ rồi.

-------
Draco bước vào cổng Đại Sảnh của Hogwarts mà cảm thấy tâm tình có chút xúc động, vẫn theo thói quen cũ, ánh mắt tìm kiếm người con trai kia. Mấy năm trời, hơn một ngàn ngày lặp lại thói quen đã ăn sâu vào trong tiềm thức này, đây là lần đầu tiên, lần đầu cậu chạm mắt với Harry khi nhìn anh vào mỗi bữa sáng, lần đầu tiên anh nhìn về hướng cậu khi cậu bước vào. Lúc bắt gặp ánh mắt đó đang nhìn cậu, cậu cảm thấy lòng mình rất ấm, hạnh phúc, trong lòng cậu chỉ cảm thấy mỗi cảm xúc này. Cậu như bị thôi miên mà nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh ngọc bích kia, nhìn vào đôi mắt mà giờ đây nó chỉ chứa mình cậu, một mình cậu, khóe môi vô thức nhếch lên một độ cung nhu hòa.

Harry nhìn chăm chú vào Draco ngay từ lúc cậu bước vào, nhìn thân hình gầy đi hẳn, điều đó làm tim anh chợt nhói, cổ vẫn choàng cái khăn Nhà Slytherin, mái tóc không được vuốt keo gọn gàng mà rơi xuống lác đác nhưng vẫn không che được đôi mắt xám ấy, nó chỉ khiến đôi mắt càng thêm có sức hút làm anh mơ mẩn nhìn theo. Khi đôi mắt ảm đạm kia nhìn về phía mình, anh thấy nó như sáng rực lên, có chút lấp lánh, đôi mắt đó chứa rõ hình bóng anh, thấy khóe môi cậu nhếch lên khiến khuôn mặt trở nên dịu dàng, ôn hòa hẳn lên. Nó là dành cho mình!!! Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ đó, dù không hiểu tại sao nhưng điều đó lại khiến linh hồn anh phấn khích cả lên, sự sung sướng tràn ngập lòng anh. Đôi mắt có vài tia yêu thương cùng sủng nịch mà chính anh cũng không phát hiện.

Hai người mỗi người một suy nghĩ riêng lại đều không hẹn mà nghĩ về đối phương, đều không hẹn mà ánh mắt chỉ chứa mỗi người đó. Họ cứ chìm đắm trong ánh mắt của người kia mà không để ý xung quanh, thời gian quanh họ như đọng lại, tiếng ồn như biến mất, mọi thứ thật im lặng.

Cả đại sảnh không biết tại sao tiếng nói chuyện đùa giỡn nhộn nhịp vui vẻ từ từ biến thành những âm thanh nhỏ rồi im bặt. Đám động vật nhỏ còn đang ngạc nhiên khi Hoàng Tử của Slytherin đột ngột xuất hiện trong khoảng thời gian vài tuần nghỉ học. Thế nhưng ngạc nhiên qua đi cũng không ai có ý định mở miệng nói chuyện vì cảnh tưởng nhìn nhau đắm đuối của hai con người có tin đồn đã và đang yêu nhau kia. Trong lòng họ cảm thấy có chút gào thét, con m nó, như thế nào mà hai đa nó còn phát cơm chó nơi thanh thiên bch nht như thế!! Một số cô gái thì phong phú hơn, không ngừng che miệng hắc hắc cười một nụ cười không có nhiều nhân tính, tròng mắt không ngừng nhìn người tóc bạch kim và người đeo kính, rồi có người còn hí hoáy viết điều gì đó, loáng thoáng vài chữ cậu trai mảnh khảnh nhìn người yêu lâu ngày không gặp mà xúc động, hoặc là cặp đôi lâu ngày không gặp kích động mà ôm lấy nhau, vân vân và mây mây vài điều tương tự.

Các giáo sư cũng ngơ không biết nói điều gì, sợ bản thân phá vỡ không khí ấm áp của hai đứa nhỏ kia. Chỉ có giáo sư Snape là âm u nhìn cặp đôi trẻ, ánh mắt như muốn đục khoét cơ thể của Harry nhưng hắn cũng không nói gì, thở dài một tiếng nhỏ khó có thể nghe. Nhìn vẻ mặt của Draco còn có cảm xúc kia làm hắn có chút quen thuộc, cảm thấy đã từng có người nhìn mình với vẻ mặt như vậy.

Không khí im lặng mà ái muội của Đại Sảnh cứ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi thì một tiếng ho đã cắt đứt nó, dù có lẽ người ho đã nén lại nhưng trong sự im lặng này nó lại đặc biệt to rõ như vậy. Nó kéo những suy nghĩ lung tung của học sinh trở về và kể cả Harry. Mà người ho lại là một trong hai cậu trai đã nhìn nhau kia, là Draco.

Cơn đau bất thình lình ập tới, khiến Draco suýt thì khom lưng xuống, cậu lấy lại tinh thần, ngăn không cho bản thân ho lên, đầu mày nhíu chặt, sự tái nhợt trên khuôn mặt ngày càng rõ ràng. Cậu nhanh chóng dời ánh mắt của bản thân, lê thân thể nặng nề về phía bàn Nhà mình. Chưa đi được vài bước đã có người nắm tay cậu rời đi. Cậu ngơ ngác bị người đó kéo đi, là Harry.

Harry vừa nãy thấy Draco tự nhiên biến sắc chưa kịp suy nghĩ đã tiến tới kéo cậu đi, hướng bệnh xá mà đi tới. Được nữa quãng đường, anh mới lấy lại tinh thần, thầm sỉ vả bản thân xúc động, cười gượng quay lại nhìn Draco. Thấy cậu còn đang ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt nhìn chăm chú vào anh, môi còn hơi hé mở lộ ra đầu lưỡi nhỏ, điều đó làm tim anh như có gì đó cào nhẹ vào, rất ngứa.

Draco lấy lại tinh thần nhờ cơn đau kia, cậu quay mặt sang một bên né tránh ánh mắt của anh, lồng ngực cậu đau rát, cậu có thể cảm thấy rễ cây đang di chuyển, tiếp xúc với Harry gần như vậy khiến cơn đau dữ dội hơn rất nhiều. Khuôn mặt cậu tái nhợt rõ đi, trước mắt có chút mơ hồ.

Harry thì lo sốt vó lên, không ngừng hỏi cậu có sao không, Draco lại không có sức trả lời anh, cậu sợ anh phát hiện ra bản thân bị bệnh nên chỉ bỏ lại một câu chào rồi nhanh chóng rời đi. Harry nhìn bóng lưng cậu rời đi lại nhìn đến bàn tay vừa nắm lấy cậu, sự ấm áp vẫn còn đọng lại, anh có chút thất vọng nhưng phần nhiều lại là lo lắng.

Sau ngày hôm đó, thời gian hai người đi chung với nhau ngày càng ít, số lần nói chuyện lâu nhất của họ chỉ chưa đến nửa tiếng. Harry có tuổi thơ không mấy vui vẻ nên anh rất nhạy cảm đến cảm xúc của người khác, vì vậy anh không thể không nhận ra việc Draco đang tránh né mình. Khi nhận ra điều đó, cảm giác hiện tại giống như như lúc câu nói của cậu vào trước ngày nghỉ lễ Giáng Sinh, nhưng cảm giác này so với lúc đó mãnh liệt hơn rất nhiều. Cảm giác như ai đó đang bóp lấy trái tim của anh, khó chịu vô cùng.

Mà Draco dù không muốn nhưng cậu lại không thể không cách xa Harry, căn bệnh của cậu ngày càng nặng nề, cậu sợ nếu ở gần với anh quá lâu cơn đau sẽ khiến cậu chịu không được mà ngất đi. Đến lúc đó Harry chắc chắn sẽ biết cậu bị gì và cả lý do nữa, nếu Harry phát hiện thì liệu anh có vì thương cảm cho cậu mà chấp nhận yêu cậu không, điều đó khiến cậu chỉ càng thêm đau đớn, thứ cậu cần là tình yêu chứ không phải một loại cảm xúc mang tên thương cảm. Vì vậy, Draco cậu chưa bao giờ dám đặt cược điều đó.

Hai người cứ thế mà càng xa nhau, họ đều muốn gần đối phương nhưng lại không thể bước tiếp. Chẳng mấy chốc đã hết thời gian hai tuần.

Sau khi thi xong, đám học sinh năm 5 thả lỏng hẳn ra. Harry vừa bước khỏi phòng thi, còn đang suy nghĩ về chuyện của Draco thì bị một bàn tay trắng hiện rõ những mạch máu vươn tới kéo anh đi. Nhìn người kéo là ai, anh khá vui mừng, dù sao Draco né anh cũng đã hai tuần.

Hai người đi tới một ngã rẽ vắng người. Không ai mở lời làm bầu không khí có hơi ngột ngạt. Harry hơi cúi xuống nhìn Draco, đợi cậu nói. Nhưng cậu chỉ cúi gầm mặt xuống mà không hề có ý định nói chuyện, không biết đang nghĩ gì. Vì vậy anh đành mở lời :

- Có chuyện gì sao, Draco?

Cậu nghe thì như lấy hết dũng khí mà ngẩng lên, hơi mỉm cười nói:

- Harry, tớ...tớ có thể ôm cậu chứ?

Harry khá ngạc nhiên, dù họ hiện tại chơi khá thân nhưng số lần thực sự ôm nhau quả thực rất ít. Anh nghĩ nghĩ một hồi rồi hướng cậu cười tươi, dang tay với cậu:

- Được chứ!

Draco vừa nghe câu đó liền nhào vào vòng tay mà cậu luôn mong muốn, hai tay nắm chặt tấm áo chùng của anh, úp mặt vào vai anh, hít thở hương thơm khiến cậu yên lòng kia. Harry cũng vòng tay ôm lấy thần hình gầy nhòm này, điều này khiến anh có chút nhíu mày, đầu tựa lên đỉnh đâu của cậu, hương hoa hồng nhàn nhạt vờn quang mũi anh. Tht thơm!!

Hai người hiện đang rất gần nhau, lồng ngực hai người áp sát nhau. Vì vậy Harry có thể cảm nhận được ngực cậu đang phập phồng rất nhanh, hơi thở trên vai cậu cũng không còn đều đều mà rất gấp gáp. Anh rốt cuộc nhận thấy Draco không ổn mà vội tách ra, tay cậu vẫn nắm lấy áo chùng của anh. Anh lo lắng áp hai tay vào má cậu, luống cuống hỏi cậu có ổn không, trong đôi mắt có vài tia cảm xúc yêu thương mà chính anh cũng không biết. Draco lần nữa cũng chỉ lắc đầu, trả lời qua loa.

Harry thấy vậy thì tức giận, anh không chịu được mà lớn tiếng nói:

- Draco!! Cậu không tin tưởng tớ à? Lần nào cậu cũng lắc đầu, lẽ nào tớ không đủ để có được sự tin tưởng của cậu sao? Cậu--

Harry đang nói thì nhận thấy hai bàn tay đang để trên mặt Draco ươn ướt, nước mắt từ mắt cậu cứ rơi, điều này làm cơn tức giận của anh không cánh mà bay. Anh vội vàng lau đi những giọt nước mắt, đau lòng ôm cậu vào lòng, một tay không ngừng vuốt ve lưng cậu, dịu dàng nói :

- Cậu đừng khóc a. Tớ sai rồi, tớ không cố ý lớn tiếng. Nếu cậu không muốn nói thì tớ sẽ không hỏi nữa, có được không? Draco, cậu đừng khóc nữa.

Draco vừa nghe anh lớn tiếng, trong mắt anh thấy rõ sự tức giận, điều này làm cậu nhớ đến hình ảnh Harry lạnh lùng quay lưng rời đi. Nó khiến cậu đau đớn vô cùng. Ấm ức cùng thống khổ lần lượt ập đến làm nước mắt cậu không tự chủ mà rơi, trước mắt vì nước mà nhòe cả đi. Ngay cả khi được vòng tay kia ôm lấy cũng không khiến cậu cảm thấy tốt hơn.

Mãi một lúc sau, Draco mới bình tĩnh lại, sụt sùi vài tiếng rồi tách khỏi cái ôm ấm áp kia, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Cậu hít thở sâu rồi kiên định nhìn lên người kia.

Nhìn từ mái tóc nâu bù xù đến đôi mắt màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp, rồi đến mũi, môi, gò má, mọi thứ ngay cả cái kính lỗi thời kia của anh. Cậu ghi nhớ từng thứ trên khuôn mặt của anh, cậu muốn khắc ghi nó sâu vào trong linh hồn mình. Cậu hướng anh mỉm cười, chân thành nói:

- Harry, cảm ơn cậu, thật vui vì được gặp cậu. Còn có...

Draco ngừng lại, vươn hai tay nắm lấy cà vạt của Harry kéo xuống, chân hơi nhón lên. Trước cái nhìn kinh ngạc của Harry, cậu đưa môi mình chạm vào môi anh. Khi hai đôi môi kia chạm nhau, họ cảm nhận được linh hồn của họ đang run lên.

Harry vẫn còn kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám kia. Nó chứa rất nhiều cảm xúc, hạnh phúc có, vui vẻ có, đau lòng có, không nỡ cũng có. Anh không biết tại sao đôi mắt xám đó lại chứa nhiều thứ cảm xúc đến như vậy nhưng giờ anh chỉ muốn nhìn vào nó, ngay cả việc bị cậu hôn anh cũng không để ý. Tia phấn khích cùng xúc động sâu trong linh hồn cũng bị anh lơ đi.

Được một lúc, Draco thả tay ra, chân hạ xuống, hơi lùi về sau. Hai tay nắm chặt sau lưng, nghiêng đầu cười nhưng ngoài ý cười còn có vài tia đau khổ, hai mắt cậu hơi mông lung vì hơi nước, cậu nhẹ nhàng nói:

- Còn có, tớ yêu cậu, rất yêu cậu!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com