Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Draco ngồi trong toa dành cho nhà Malfoy, nhìn cây cối bên ngoài ô cửa sổ mà thất thần. Hồi Giáng Sinh cậu có nhìn thấy một hộp nhạc rất tinh xảo làm bằng gỗ ở Hẻm Xéo có thể làm người nghe thư giản, lại nhớ đến người tóc bù xù kia từng nói với hai người bạn thân của mình rằng dạo này anh hay mất ngủ. Vì vậy hành động trước não, đến khi định thần lại, cậu đã cầm chiếc hộp trên tay.

Quà thì cũng đã mua, bây giờ không muốn tặng cũng phải tặng thôi. Cậu ngồi trong phòng nhìn nó mà thất thần, cơn ho vẫn lác đác vài đợt. Cậu viết một tấm thẻ chúc Giáng Sinh vui vẻ đơn giản rồi nhìn xuống phần ký tên, phân vân một hồi thì ghi lên một chữ D, chc cu y s không nhn ra đâu nh?

"Khụ khụ...."

Hô hấp bị gián đoạn, cắt đứt trạng thái thất thần của cậu, lồng ngực đau nhói, những thứ cậu nôn ra bây giờ không chỉ đơn giản là những cánh hoa hồng mịn nữa, mà còn một vài nụ hoa sắp nở. Không biết cậu có nên thấy may mắn khi cậu chỉ ho ra hoa chứ không phải bị đau đến ngất luôn không, hay nên tự mắng mình quá tiện hay không, rõ ràng đau đớn như vậy nhưng vẫn tình nguyện hi vọng một chút rồi lại một chút.

---------
"Harry!!!!"

Ron và Hermione vừa thấy người bạn mình đứng trước Hogwarts liền chạy tới trao người kia một cái ôm. Họ vừa đi vừa cười cười nói nói về những chuyện vào kỳ nghĩ lễ, trông khung cảnh vừa vui vẻ lại ấm áp.

Draco nhìn thấy bầu không khí của ba người kia không khỏi cảm thấy ghen tị trong lòng, trên người dù đã mặc áo choàng được ếm bùa ấm nhưng vẫn thấy rất lạnh, trong lòng rất lạnh. Cái ôm, n cười kia s rng chưa bao gi là ca cu.

"Draco!"

Pansy thấy cậu bạn tóc bạch kim đang đứng ngây ngốc ở kia liền cùng Blaise chạy tới gọi cậu, thấy cậu vẫn còn ho liền lo lắng hỏi:

- Draco à, cậu vẫn chưa hết ho à? Cậu đã ho từ hồi trước khi nghỉ lễ rồi, lẽ nào độc dược của giáo sư Snape cũng không chữa được à?

- Cậu nói vậy thầy Snape mà nghe được sẽ không để cậu yên đâu?- Cậu buồn cười nghĩ nếu thy y biết được đc dược ca mình ngay c mt căn bnh ho đơn gin cũng không th cha được thì s rng c tun l tri s b thy y phun nc đc đến ngp đu ri.- Tớ chỉ là không muốn uống thôi, dù sao chỉ là ho thôi, rất nhanh sẽ hết. T cũng mong nó nhanh hết.

Ba người vừa nói vừa đi vào trường. Không ai chú ý đến cặp mắt xanh biếc kia nhìn chăm chú vào đầu tóc bạch kim sáng chói kia.

"Harry, mau đi thôi, cậu nhìn gì thế?"- Ron thắc mắc hỏi, cùng Hermione nhìn theo ánh mắt của Harry nhưng chỉ thấy hành lang học sinh qua lại.

Anh lấy lại tinh thần nói:"A, không có gì. Đi thôi."

Ba người đi vào Đại Sảnh Đường. Bỗng Harry hỏi:

- Này, các cậu có thấy dạo này thằng Malfoy rất khác không?

- Quả thật nó rất khác, không còn trêu chọc tụi mình nữa. Thế không phải rất tốt sao?- Ron nghĩ gì nói đó.

- Cậu ta dạo này luôn đeo khăn choàng lại còn rất hay ho nữa, lâu lâu tớ lại ngửi thấy hương hoa hồng gần cậu ta, nhưng hình như là do cậu ta dùng nước hoa. Nhưng dù sao cậu ta cũng không làm phiền tụi mình nữa, như vậy rất tốt mà. Cậu sao thế Harry?- Hermione tinh ý phát hiện Harry có chút lạ, Ron nghe vậy cũng quay đầu nhìn anh.

- Tớ không sao, chỉ là thấy có chút lạ. - Anh dừng một chút rồi vứt chuyện đó ra sau đầu.- Kệ nó đi, chúng ta đi thôi.

- Ừ.- Ron giờ trong đầu óc chỉ toàn đồ ăn, vô tâm vô phế nói.

Hermione không nói gì nhưng vẫn luôn chú ý đến Harry.

Draco vừa ngẩng đầu lên đã thấy bộ ba kia bước vào. Họ vừa ngồi xuống, cậu đã nói :

- Này Potter.

Anh nghe chất giọng quen thuộc nhưng nó rất khác hơn rất nhiều, ít đi một chút ngạo mạn, ít đi một chút trêu chọc lại nghe ra nhiều nhẹ nhàng, còn có chút vui vẻ. Anh có hơi bất ngờ nhưng cũng đáp lại cậu :

- Có chuyện gì Malfoy?

- Giáng Sinh vui vẻ chứ?- Cậu vừa nói vừa mỉm cười nhẹ, một nụ cười thật sự, không phải nụ cười khinh khỉnh trước kia.

Anh nhìn thấy nó thì ngẩn người, tim đập thình thịch, trong đầu hiện lên một hình ảnh gì đấy nhưng lại rất nhanh đã biến mất, hơi lắp bắp nói:"À ừ, khá tốt."

Cậu nhìn anh như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười "phì" một cười :" Ăn ngon miệng."

Cậu quay lưng lại mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, kéo khăn choàng che đi miệng của bản thân, ngăn những cánh hoa rơi xuống. Cảm nhận được ánh mắt khó chịu của ai đó, cậu nhìn lên thì thấy đó là cha đỡ đầu, làm khẩu hình miệng "con không sao" rồi nở nụ cười mỉm.

Một bàn tay áp lên trán cậu, cậu giật mình quay lại. Là tay của Pansy, cô nhìn cậu bằng một khuôn mặt ngạc nhiên, một chút cũng không quý tộc, Blaise bên cạnh cũng không hơn gì cô.

Draco buồn cười kéo tay cô bạn xuống nói:

- Nếu hai nhà các cậu mà biết hai người có bộ mặt thiếu quý tộc thế này, các cậu không sợ sẽ bị ngồi nghe họ giảng về gia quy à?

- Điều đó không quan trọng, Draco!!- Pansy có chút hốt hoảng nói - Cậu không bị sốt a, lẽ nào cậu bị tên nào ếm bùa mất trí rồi, nói cho tớ, tớ sẽ đi xử tên đó!!

- Đúng đó Draco, chúng tớ sẽ giúp cậu.- Blaise cũng gật đầu phụ họa, kiên định nói.

- Tớ không bị sao hết,- nhìn ánh mắt không tin của hai người bạn thân- thật đấy. Tớ chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi a.

Blaise và Pansy nhìn nhau dĩ nhiên là không tin lời của cậu nhưng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ cho qua. Slytherin tôn trọng bí mật của người khác.

Draco bên này bị hai người bạn tra hỏi. Harry bên kia thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần. Ron và Hermione cũng bất ngờ không kém, Ron há miệng mãi không nói được một lời.

Một lúc sau, Ron mới kinh ngạc quay sang hỏi Hermione :

- Này Hermione, c...cậu có thấy những gì mình đã thấy không??

-Ừ Ron tớ thấy,- Cô hơi ngừng một chút, không chắc nói- Malfoy vừa cười.

- Merlin!!!!Nó có còn là Malfoy mà chúng ta biết không? Này Harry, tỉnh tỉnh.- Ron lay cậu bạn còn đang ngây người ra kia.

- Hả, sao vậy?- Harry lúc này mới hoàn hồn, nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của cậu, không khỏi nghĩ cu ta cũng d thương đy ch.

- Cậu thấy Malfoy thế nào?- Hermione không biết tại sao khi hỏi câu này xong, lại cảm thấy câu này có chút sai sai nhưng lại rõ là sai chỗ nào.

- Tớ thấy sao à?- Anh ngơ ngơ gãi mái tóc rối của mình- Tớ không biết, nhưng một Malfoy thế này cũng không tệ lắm.

Ron và Hermione lần nữa ngốc lăng ra.

Không chỉ năm người này ngạc nhiên, mà toàn đại sảnh đường đều cảm thấy đây là một giấc mộng. Cả đại sảnh không một tiếng động, ai cững ngơ ngác nhìn cặp đối thủ một mất một còn kia. Mãi đến khi cụ Dumbledore gõ cái ly bảo:" Các trò mau ăn đi, đừng ngẩn ngơ thế chứ." nói xong ông còn cười nụ cười không rõ ý vị với Harry và Draco. Vuốt bộ râu của mình cảm thán tui tr a, năm nay có l s rt vui.

Bọn động vật nhỏ ở các Nhà thì lại rùng mình một cái, năm nay sao c có cm giác mình s b hù chết vì bt ng vy.

~~~~~~~~

1 chút vui vẻ cho các cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com