Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16: Lời bày tỏ chân thành

Lăng Duệ ghì siết lấy Vương Việt một hồi lâu, tới khi Vương Việt thấy bả vai mỏi nhừ. Anh mới hơi cựa mình, Lăng Duệ đã biết ý vội buông ra. Cậu đặt bàn tay to bự của mình lên vai anh xoa nhẹ. Những ngón tay thon dài nhấn lực đều đều, Vương Việt rất dễ chịu chỉ lát sau là cảm giác mỏi đã hoàn toàn biến mất.

Hai người nhìn nhau rồi cười. Nụ cười của anh đẹp hơn bất kì thứ gì Lăng Duệ từng thấy, khả ái và rất có duyên. Còn cậu tuy là luôn duy trì biểu cảm lãnh đạm, thần thái cao ngạo nhưng khi cậu cười là cả một khoảng trời ấm áp, đáng yêu.

Vương Việt kéo tay cậu ra một cửa hàng tiện lợi gần đó. Chỗ này lớn hơn cửa hàng mà Vương Việt làm thêm rất nhiều, thứ gì cũng có, còn có cả quầy bán phụ kiện và một khoang nhỏ để chụp ảnh lấy ngay nữa. Vương Việt hỏi Lăng Duệ muốn ăn gì, cậu nói bản thân ăn gì cũng đều được. Thì đúng rồi, ở bên Vương Việt có ăn cơm trắng muối vừng Lăng Duệ cũng phải vừa ăn vừa cười, miệng tấm tắc khen ngon. Thế là họ quyết định ăn theo những gì ban đầu Vương Việt nói, ăn mì, khoai lang nướng và kem. Lăng Duệ đoán đây là sở thích của anh mỗi khi trời trở lạnh, lập tức lôi điện thoại ra nhanh tay lưu vào phần ghi nhớ.

Họ vào khu bán toàn là mì ăn liền, có hàng trăm loại khác nhau. Đắn đo một hồi, Vương Việt chọn mì hải sản cay, Lăng Duệ ăn mì tương đen, cùng với kim chi, trứng và phô mai. Trong lúc chờ mì chín và khoai lang được chị nhân viên nướng thì hai người chạy qua khu chụp ảnh. Lăng Duệ đội chiếc mũ lưỡi trai, Vương Việt đội mũ beret, một người ngầu hết mức, một người lại vô cùng dễ thương. Rồi họ chuyển qua cả mấy chiếc cài tóc xinh xắn, Lăng Duệ đeo tai cún cụp, Vương Việt đeo tai mèo nhỏ, Lăng Duệ đeo cặp sừng ác quỷ, Vương Việt lại đeo biểu tượng thiên thần.

Hai người đùa qua giỡn lại tạo đủ kiểu đủ dáng, cũng phải tới 30 tấm ảnh. Vương Việt giục Lăng Duệ ra ăn thôi kẻo mì bị nở, nhưng Lăng Duệ kéo anh lại, muốn anh chụp với mình nốt một tấm nữa thôi. Vương Việt nghe lời, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc, hai tay đặt lên đầu gối. Lăng Duệ bên cạnh cũng tạo dáng y chang, như đi chụp ảnh thẻ vậy. Vào giây phút đèn flash của máy ánh sắp sáng lên, Lăng Duệ quay sang thơm trộm vào má Vương Việt một tiếng "chụt" đầy ngọt ngào nhưng vội vã.

Anh đứng hình mấy giây, mặt đỏ ửng, biết là Lăng Duệ chỉ trêu thôi chứ không có ý gì nhưng mà anh vẫn cứ ngượng ngùng. Lăng Duệ nhanh tay rút lấy tấm ảnh vừa chụp. Ba mươi mấy tấm cậu chỉ lấy một vài tấm còn lại đều để cho Vương Việt. Rồi cậu kéo tay anh ra bàn ăn.

Vương Việt hồn phách vẫn còn lơ lửng trên mây, cho tới khi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt mới sực nhớ ra cái bụng trống rỗng kêu gào nãy giờ, vội ngồi vào ăn. Hai người ngồi bên cạnh nhau, qua khung cửa kính của cửa hàng nhìn ra bên ngoài đường phố. Đêm đã về khuya, trời lạnh và mưa bay bay, chẳng còn mấy ai qua lại. Hai người với hai hộp mì đang bốc khói nghi ngút ngồi sát bên, vừa ăn vừa gắp kim chi kèm cho nhau. Có miếng cải thảo muối thôi mà thấy ngọt ngào ghê gớm, cái công ty này cho nhầm đường vào kim chi mất rồi.

Đánh chén xong hộp mì vẫn thấy chưa đủ, họ ra ngồi cạnh bếp than đang nướng khoai. Khoai ở đây vừa bở vừa thơm, lại được nướng bằng than nên trong từng miếng khoai có vương cả mùi của khói bếp ấm nồng. Vương Việt nhón tay định lấy một củ, bình thường anh và Hạ Vy ra đây ăn cũng là anh bóc cho con bé. Tay anh đã chai sạn tới trình độ khi nấu ăn toàn dùng tay không để bê nồi bê xoong rồi, mấy củ khoai này đã là gì.

Nhưng Lăng Duệ không nghĩ thế, mặc cho Vương Việt nói không sao, cậu vẫn nhất quyết không cho anh đụng vào. Cậu cẩn thận bóc vỏ củ khoai mà trông có vẻ ngon và bở nhất, thổi cho bớt nóng rồi mới đưa cho anh. Vương Việt lại bị cậu làm cho cảm động rồi. Anh cầm lấy, cắn một miếng. Đây là miếng khoai nướng ngon nhất từ trước đến giờ mà anh từng ăn. Vương Việt nước mắt rưng rưng, trước giờ anh đều mạnh mẽ chuyện gì cũng tự mình gồng gánh chịu đựng. Từ khi Lăng Duệ xuất hiện có một người lo lắng cho anh tới mất ăn mất ngủ, quan tâm anh từng chút một, việc gì cậu cũng không để anh phải tự tay làm, sợ anh suy nghĩ, sợ anh tổn thương, sợ anh phải chịu uất ức, bênh vực anh vô điều kiện và luôn cho anh mượn một bờ vai để dựa vào. Anh thực sự bị cậu làm cho tim gan mềm nhũn rồi.

Chỉ là....duyên phận này của họ, chỉ dừng lại là mối quan hệ như anh vợ, em rể thôi. Người Lăng Duệ thích là Hạ Vy, người có thể bên cạnh Lăng Duệ sống một đời một kiếp cũng là Hạ Vy. Anh dù có tự tin về bản thân đến mấy cũng chẳng thể nào đứng ra tranh giành đàn ông với em gái mình được. Anh và cậu...vốn dĩ là không thể, anh và cậu....mãi chỉ đứng ngoài cuộc sống của người kia mà nhìn đối phương hạnh phúc bên ai khác. Cho dù họ có đến được với nhau thì định kiến xã hội cũng nào chấp nhận cho họ được sống những ngày tháng yên ổn.

Chỉ là....Lăng Duệ đã bước vào trong cuộc sống của anh mất rồi. Anh chẳng biết từ khi nào, cứ nhìn thấy cậu là trong tim anh lại rộn ràng vui mừng đến lạ, chẳng biết từ khi nào, ở gần cậu lại là chuyện khiến anh hạnh phúc đến thế, từ khi nào đêm đến anh lại chỉ nhớ nhung đến hình bóng của một người. Có lẽ...anh yêu Lăng Duệ mất rồi. Anh biết tình cảm này là sai trái, nhưng nó quá lớn rồi. Ai đó có thể nói, nói cho anh biết giờ anh phải làm sao đây? Phải làm sao để quên đi cậu, để đuổi cậu ra khỏi tâm trí anh đây? Phải làm sao để bước chân ra khỏi vòng xoáy mà anh đã lún vào quá sâu rồi đây? Anh không muốn phải rời xa Lăng Duệ nhưng anh hết cách rồi, anh chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa cả.

Vương Việt cảm xúc dâng trào, nước mắt giàn gịua, vừa ăn khoai vừa thút thít khóc. Lăng Duệ phát hoảng, vội bỏ miếng khoai đang ăn dở sang bên cạnh, hai tay áp lên má Vương Việt hỏi han:
- Vương Việt, cậu sao vậy? Đừng khóc... Cậu có chuyện gì? Cậu đau ở đâu? Nói với tôi, tôi giúp cậu giải quyết, đừng khóc nữa...
- Hứcc...hức...không có...tại khoai...khoai...ngon quá.. hứccc
Vương Việt viện đại một lí do tào lao để qua mắt Lăng Duệ. Cậu thì vẫn lúng túng không biết làm sao cho anh ngừng khóc. Tay vẫn áp lên hai má của anh, lau đi những giọt nước mắt long lanh. Nhìn anh như vậy, lòng cậu đau nhói. Người con trai mà cậu nguyện dùng tất cả tháng năm sau này để bảo vệ, yêu thương đang rơi lệ mà cậu lại chẳng thể làm được gì. Lòng cậu như có vài vết dao cứa qua khiến nó rỉ máu, đau đớn âm ỉ.

Qua một hồi, Vương Việt ổn định lại cảm xúc, thôi không khóc nữa.
- Cậu bỏ tay ra được rồi!
Lăng Duệ không dám thất lễ vội hạ tay xuống nhưng vừa bỏ tay xuống thì Lăng Duệ trợn tròn mắt, nuốt nước bọt, khuôn mặt lộ rõ vẻ ái ngại, sợ sệt. Vương Việt cau mày hỏi có chuyện gì. Lăng Duệ không dám chớp mắt, hai tay giấu phía sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy. Vương Việt nhìn bộ dạng khả nghi này, mạnh mẽ kéo lấy tay cậu xem cậu đang giấu giếm thứ gì.

Vương Việt tức giận lườm Lăng Duệ một cái cực kì sắc lạnh. Hai tay Lăng Duệ đen thui một màu do vừa bóc khoai nướng thế mà dám bôi lên mặt anh. Kì thực thì bây giờ mặt Vương Việt lấm bẩn lem nhem như chú mèo vừa chui vào trong bếp tro vậy. Vương Việt nén giận vào mua một cái bánh ngọt, quay trở lại ngồi cạnh Lăng Duệ, mỉm cười gian xảo. Lăng Duệ đoán được ngay ý định của Vương Việt, biết mình sai nên ngồi ngoan ngoãn để anh dùng kem vẽ râu vẽ ria trên mặt mình. Một người mặt đen thui của than, một người dính đầy kem trắng. Lúc họ vào mua kem, chị nhân viên của cửa hàng không nhịn nổi cười, còn khen họ là một cặp tình nhân thú vị. Vì câu nói đó mà Lăng Duệ đã thả tờ tiền có mệnh giá to nhất vào trong hòm quyên góp của cửa hàng với tâm trạng cực kì vui vẻ. Nếu không phải Vương Việt ngăn cản có khi cậu còn định bỏ thêm hai tờ nữa. Họ ăn xong kem quyết định sẽ ra về vì trời khuya quá rồi, bụng cũng đã no căng, trở về chui vào chăn ấm đệm êm mà yên tâm ngủ một mạch tới sáng.

Cả quãng đường về không ai nói với ai câu nào, ai cũng chìm trong những suy tư trăn trở riêng. Lăng Duệ đưa Vương Việt tới trước cổng, Lăng Duệ lấy hết can đảm, ngập ngừng bày tỏ:
- Cậu biết không? Hồi nhỏ ba mẹ tôi bận làm việc kiếm tiền, họ cứ vùi đầu vào công việc đến mức chẳng có thời gian rảnh dành cho tôi. Tôi một mình đi đi lại lại trong căn nhà rộng lớn chỉ có bóng dáng vài người giúp việc. Ái Nhiên và Dư Tường cũng chỉ thỉnh thoảng mới sang chơi. Tôi rất cô đơn, chẳng có ai bầu bạn, tâm sự cho nên đến khi lớn tôi cũng quen với cảm giác không có ai bên cạnh. Nhưng từ khi cậu xuất hiện, tôi...đột nhiên lại thay đổi....Ý tôi là..tôi lại khao khát muốn ở bên một người, muốn được chia sẻ, gắn bó lâu dài với người ấy, tôi muốn yêu thương, bù đắp cho người ấy quãng thời gian vất vả khó nhọc trước đây người ấy phải chịu đựng, muốn cùng người ấy vẽ lên tương lai của cả hai. Tôi biết tôi còn nhiều thiếu sót, nhưng chỉ cần người ấy bằng lòng, tôi sẽ dành cho người ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất mà tôi có. Lòng tôi đã kiên định như vậy rồi. Còn....ý cậu... thế nào?

Vương Việt biết sớm muộn cũng có ngày này, ngày mà Lăng Duệ tỏ ý muốn bên cạnh chăm sóc cho Hạ Vy. Nhưng cậu muốn yêu đương với Hạ Vy thì sao không trực tiếp đi hỏi con bé, anh thì có quyền gì mà ngăn cấm đâu chứ. Hạ Vy cũng mê Lăng Duệ như điếu đổ, chỉ cần cậu mở lời trước là hai người chắc chắn thành đôi, hạnh phúc bên nhau tới đầu bạc răng long. Vương Việt thấy cổ họng nghèn nghẹn, anh nhất thời không thể nói ra điều gì, cứ đứng như chôn chân ở đó. Lăng Duệ tưởng anh còn bất ngờ nên vội vàng rào trước:
- Cậu không cần vội, cứ suy nghĩ cho kĩ đi đã rồi trả lời tôi sau cũng được. Mau vào nhà đi không lạnh, tôi về trước đây. Vương Việt, ngủ ngon nhé!

Nói rồi Lăng Duệ mau chóng rời đi. Cậu đã dũng cảm thổ lộ lòng mình nhưng lại không có đủ can đảm nghe câu trả lời từ anh. Cậu sợ anh từ chối, sợ đến cả cơ hội bên cạnh chăm sóc cho anh với tư cách là một người bạn thôi mà cậu cũng không có. Lăng Duệ thực sự không chịu được. Còn Vương Việt như có tảng đá đè nặng trong lòng. Lăng Duệ mở lời rồi, chỉ cần sự đồng ý của Hạ Vy nữa thôi là hai người thành đôi, từ nay yêu thương che chở cho nhau, cùng nhau bước chung một con đường của tương lai. Lăng Duệ chu đáo, ấm áp nhà có điều kiện tốt lại si tình như vậy, chắc chắc ai yêu được cậu ấy đều là người may mắn nhất trên đời.

Đứng trước sự hạnh phúc của em gái mà Vương Việt không vui nổi. Anh thấy tim mình, nơi đó nhói lên từng đợt, anh thấy tâm can mình như có ai nắm chặt lấy mà giày vò, cấu xé. Anh đau đến nghẹn thở. Lời bày tỏ ấy chân thành đến thế, tha thiết đến thế nhưng lại không phải dành cho anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời suốt ngần ấy năm, Vương Việt muốn một lần được tranh giành với em gái, anh muốn một lần bản thân được chủ động nắm giữ lấy hạnh phúc của mình. Nhưng Vương Việt sao có thể làm như vậy được cơ chứ? Hạ Vy là em gái anh, là người anh rất mực chiều chuộng, bảo vệ, con bé là gia đình của anh. Vương Việt thấy mình là một người anh tồi, một người anh ích kỉ.

Anh tự cười nhạo bản thân mình ngu ngốc đã yêu người không nên yêu để rồi bây giờ nhận lại toàn cay đắng. Vương Việt lê thê kéo từng bước chân khó nhọc lên tới phòng. Anh nằm vật xuống giường, đêm đó Vương Việt thức trắng. Anh không khóc, lòng anh chỉ đau như hàng ngàn mũi tên găm sâu vào. Anh thẫn thờ tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà số phận năm lần bảy lượt trêu đùa anh như thế, hết lần này tới lần khác cướp đi những người mà anh yêu thương nhất.

"Lăng Duệ, tôi biết phải làm gì mới có thể quên được cậu đây? Tôi đã yêu cậu, yêu cậu sâu đậm mất rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com