Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45: Kế hoạch của mẹ

Sức khoẻ mẹ Vương ngày càng tiến triển tốt, đã có thể đi lại, hoạt động bình thường. Cứ đà này chỉ tuần sau là mẹ có thể xuất viện về nhà. Vương Việt và Hạ Vy tá túc bên cạnh mẹ mọi lúc, còn có thêm ba người bạn ngày nào cũng tới thăm nên phòng bệnh khá rộn ràng. Mẹ ở phòng vip nằm tách biệt một khu nên rất yên tĩnh, chất lượng phục vụ cũng vô cùng tốt. Đây là nơi vị giáo sư kia sắp xếp cho mẹ Vương Việt, đích thân ông cũng đã tới thăm mẹ anh mâý lần. Ơn này cao hơn núi, dài hơn sông, sau này có bắt Vương Việt làm trâu làm ngựa anh cũng tình nguyện báo đáp.

Hạ Vy vừa dìu mẹ ra ngoài đi dạo, Vương Việt đang dọn dẹp phòng, gấp lại chăn và sắp xếp lại một ít đồ đạc. Tiếng cốc cốc chợt vang lên chậm rãi sau lưng, anh giật mình quay người lại. Vương Việt vô cùng ngạc nhiên, khi người vừa gõ cửa....là mẹ Lăng. Vương Việt vội cúi gập người chào hỏi lễ phép, mời mẹ Lăng vào trong rót nước mời bà.
- Dạ, bác thông cảm, ở trong này chỉ có nước lọc thôi ạ.
- Không cần nước nôi gì đâu con. Con ngồi xuống bác có chuyện muốn nói với con.
Vương Việt thấy tâm trạng của mẹ Lăng không được tốt, không dám cãi lời ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà.

Mẹ Lăng hỏi han:
- Mẹ con đã đỡ nhiều chưa?
- Dạ, mẹ con khoẻ hơn nhiều rồi ạ. Có lẽ tuần sau mẹ con sẽ được xuất viện.
- Vậy tốt quá. May mắn là ca phẫu thuật thành công hơn cả mong đợi.
Nếu mẹ Lăng đã biết chuyện mẹ anh phải nhập viện điều trị, có lẽ là Lăng Duệ cũng biết hết những gì mà anh giấu giếm suốt thời gian qua rồi. Nhưng Vương Việt hiểu rằng bác tới đây không chỉ để hỏi về tình hình sức khoẻ của mẹ anh. Vương Việt nhìn mẹ Lăng đầy thân thiết, hỏi trực tiếp vấn đề:
- Bác! Bác có chuyện gì muốn nói với con vậy?

Mẹ Lăng thở dài, tháo chiếc kính râm đang đeo bỏ vào túi, để lộ ra hai quầng mắt thâm đen, sưng húp. Bà nhấp một ngụm nước lấy tinh thần, ánh mắt buồn buồn, giọng cũng nghẹn ngào:
- Là chuyện của Lăng Duệ...Tiểu Việt biết không? Lăng Duệ nhà ta cũng đã từng năng động, hoạt bát như con vậy. Ta nhớ hồi nó tròn 10 tuổi, nó ao ước được học chơi piano. Nó muốn đứng trên sân khấu biểu diễn cho tất cả mọi người xem tài nghệ của mình trong tiếng hò reo tán thưởng. Nhưng giấc mộng đó không thành, nó cũng lạc quan tìm cho mình niềm vui mới. Ngày còn bé Lăng Duệ mũm mĩm trắng trẻo gặp ai cũng nói cười, giống như một chiếc bánh bao khiến người ta không khỏi yêu mến, muốn bế vào lòng mà cưng nựng. Có lẽ chính bởi sống trong sự cưng chiều, yêu thương đã quen mà khi bất hạnh ập đến nó đã không chịu nổi cú sốc đó...

Mẹ Lăng ngừng lại một chút. Những hồi tưởng về quá khứ khiến bà có chút kích động, cảm xúc dạt dào. Đôi mắt tuyệt đẹp của mẹ Lăng đã dâng ngập nước. Bà cố nén xuống cơn tức nghẹn nơi cổ họng để tiếp tục kể anh nghe:
- Bị đánh đập dã man, tận mắt chứng kiến mẹ bị đẩy ngã xuống cầu thang, máu me và những vết trầy xước bầm tím... Chúng đã trở thành kí ức kinh hoàng và tồi tệ nhất trong tuổi thơ của Lăng Duệ. Sau đó thằng bé có những triệu chứng bất thường về tâm lí, bác sĩ cũng nói Lăng Duệ biểu hiện giống như bị trầm cảm. Ta gần như sụp đổ khi nghe hung tin ấy. Duệ Duệ từng nhốt mình trong phòng cả tháng trời không ra ngoài, lúc nào cũng đóng kín cửa, ngồi co ro một góc trong bóng tối u uất, không để cho tia sáng nào lọt vào. Nó xa lánh mọi người, không cho ai chạm vào mình. Thậm chí có một đợt nó nhìn thấy ai cũng gào thét đầy sợ hãi, nước mắt tuôn ròng ròng. Ba Lăng bận mải công việc, còn đi lo xử lí những kẻ đã gây ra mọi chuyện, chẳng có thời gian để tâm tới nó. Ta thời điểm ấy cũng nửa điên nửa dại trong nỗi đau mất con. Khung cảnh gia đình như chìm vào địa ngục khiến bệnh tình của Lăng Duệ càng ngày càng trở nặng. Ta phải đưa nó chạy chữa bao nhiêu nơi cả trong và ngoài nước, bác sĩ tâm lí nào cũng từng mời qua, bất cứ tia hi vọng nào đều không bỏ sót. May mắn có Ái Nhiên và Dư Tường lúc nào cũng bên cạnh nó, Lăng Duệ vất vả lắm mới có thể lớn lên một cách bình thường. Nhưng sai lầm của người lớn lại khiến đứa trẻ như Duệ Duệ mất đi tuổi thơ yên bình, bào mòn sự yêu đời hồn nhiên của nó, để nó của bây giờ lạnh như tảng băng chẳng muốn mở lòng với ai.

Mẹ Lăng vừa kể vừa khóc. Quá khứ bi thương trở thành nỗi đau quá lớn trong tim họ. Giọng nói bà khản đặc, nước mắt cứ lã chã rơi. Mắt của mẹ Lăng rất đẹp, rất có hồn. Vương Việt nhìn vào mà không tránh khỏi cảm giác đau lòng thay. Tuổi thơ của anh bất hạnh nhường ấy, tuổi thơ của Lăng Duệ cũng bi thảm không kém. Vương Việt xót xa, lấy giấy đưa cho mẹ Lăng, an ủi bà đừng quá đau buồn. Mẹ Lăng nhận lấy giấy, nhẹ nhàng lau đi hàng nước chảy dài trên má. Bà thâm tình cầm lấy tay Vương Việt, ánh mắt như van xin, như nài nỉ:
- Từ khi con xuất hiện, Lăng Duệ nó thay đổi nhiều lắm. Đã rất lâu rồi ta không thấy nụ cười tươi tắn đến rạng ngời ấy. Con đã làm được điều mà bao năm qua người làm ba làm mẹ như bọn ta bất lực, con chính là liều thuốc quý giá nhất để chữa lành trái tim nó. Chẳng giấu gì con, mấy ngày nay, Lăng Duệ có dấu hiệu tái phát bệnh. Ta không biết con và nó đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lăng Duệ có lẽ đã chịu một đả kích nặng nề. Lăng Duệ uống rượu say xỉn, đập phá đồ đạc, gầm gào điên loạn không thể khống chế được, sau đó rơi vào hôn mê. Nó nằm liệt trên giường ba ngày nay rồi, ta thực sự rất lo lắng. Vương Việt, con tha thứ cho bà già này lắm điều, phiền phức, nhưng ta xin con hãy cứu lấy Lăng Duệ. Hôm trước nó đã định dùng dao tự đâm mình, nó bảo nó sẽ chết nếu như không có con bên cạnh. Nó thực sự không chịu nổi việc phải rời xa con. Coi như ta quỳ xuống dập đầu cầu xin con. Ta chỉ còn mình nó, nếu nó có mệnh hệ gì, ta cũng không sống nổi nữa.

Mẹ Lăng khóc ngất, bà còn định quỳ xuống mong được sự chấp thuận của Vương Việt. Vương Việt vội vàng đỡ lấy bà. Đúng lúc này Hạ Vy và mẹ Vương cũng đi dạo về tình cờ nghe được đoạn sau của câu chuyện. Mẹ Vương đỡ mẹ Lăng ngồi lên ghế, lập tức hứa ngay ngày mai sẽ bảo Vương Việt tới thăm Lăng Duệ. Vương Việt tròn mắt, anh còn chưa kịp lên tiếng phản kháng đã bị mẹ đuổi ra ngoài cho người lớn nói chuyện. Hai mẹ ở bên trong tâm sự, thì thụt lớn nhỏ, thi thoảng còn vang lên tiếng cười khe khẽ. Hai người vừa gặp mà ngỡ như đã thân quen từ lâu, nói chuyện rất hợp nhau. Mãi tới trưa mẹ Lăng mới xin phép ra về để mẹ Vương nghỉ ngơi, còn hứa lần sau có dịp sẽ tới nhà hàn huyên.

Mẹ Lăng đi ra cổng viện bước lên xe, mỗi cử chỉ đều đầy sang trọng và khí chất cao quý hơn người. Tài xế riêng đưa bà về nhà. Bà tháo kính xuống, lấy bông và nước tẩy trang có sẵn trên xe lau xung quanh mắt ra một lớp phấn dày, miệng cảm thán:
- Lần đầu tiên tôi phải trang điểm cho mình trông xấu đi và đáng thương hơn đấy! Ôi, không đeo kính chắc không dám ra ngoài quá!
Người tài xế cũng rất tự nhiên đáp lại:
- Chiêu này của bà đúng là không thể ngờ được! Bà đã gặp cậu ấy chưa?
Mẹ Lăng gật đầu, trên mặt không giấu nổi sự hài lòng:
- Đây là lần thứ hai rồi! Thằng bé dễ thương lắm, còn ngoan ngoãn, lễ phép nữa. Công nhận Lăng Duệ rất có mắt nhìn người!
- Vậy bây giờ tôi có cần đón bác sĩ tới khám cho thiếu gia nữa không ạ?

Mẹ Lăng cười tươi, khoé mắt cong cong nhìn rất có ý đồ:
- Không cần nữa! Mấy tay lang băm đó chẳng làm được tích sự gì cả. Để mai Vương Việt tới thăm, ta không tin thằng nhóc đó chịu nằm lì trên giường không dậy!
Tài xế gật đầu tỏ ý đã hiểu. Mẹ Lăng tự đắc, cảm thấy kế hoạch này của bà quá thông minh rồi. Vương Việt quả thực quá ngây thơ khi tin hết những gì bà nói. Chuyện quá khứ là thật, Lăng Duệ đang bệnh cũng là thật, nhưng mà cái gì muốn tự vẫn vì tình đó, Lăng Duệ của bà đâu có yếu đuối như vậy. Hơn nữa thằng nhóc nằm liệt trên giường, còn chẳng biết trời đất gì làm sao mà nghĩ quẩn cho được. Đều là bà thêm mắm thêm muối để thuyết phục anh thôi.
" Tiểu Việt ngốc, sau này mẹ bù đắp cho con! "

Buổi tối vừa ăn cơm xong, trong lúc Hạ Vy và Vương Việt đang dọn dẹp, mẹ Vương đã lọ mọ tìm một chiếc túi đeo lớn để sắp xếp đồ. Vương Việt lên tiếng muốn giúp đỡ:
- Mẹ để đó, mẹ cần gì để con làm cho!
- Mẹ kiếm cái túi đựng, bỏ đồ vào cho con mai tới nhà Lăng Duệ!
- HẢ??!
Vương Việt mắt chữ A miệng chữ O sốc không thể tả nổi. Mẹ Lăng Duệ chỉ bảo anh tới thăm cậu ấy thôi, vậy mà mẹ anh đã cuốn gói đồ đạc quần áo cho anh luôn rồi. Thế này là ý gì đây?
- Ngơ ra đấy làm gì? Dọn nhanh lên còn xếp đồ rồi nghỉ sớm mai đi cho sớm chứ!
- Mẹ đuổi con sao? Con đi rồi ai chăm mẹ? Mà sao phải chuẩn bị quần áo, con chỉ sang một lúc thôi! - Vương Việt bắt đầu thấy ấm ức rồi, ai mới là con ruột của mẹ vậy.
- Bác ấy bảo con sang ở đó vài ngày, giúp Lăng Duệ bình ổn lại tâm trạng thì nó mới sớm khoẻ được. Mẹ đã có Hạ Vy chăm. Con cứ yên tâm, chừng nào Lăng Duệ khoẻ mạnh sang thăm mẹ được thì con hãy về. Nếu không, có về mẹ cũng khoá cửa không cho vào đâu!
- MẸ!!!!!

Vương Việt cảm thấy vô lí hết sức, sao mẹ lại dễ dàng đem con mình trao cho người ta vậy chứ. Mẹ không sợ anh ở đó ăn sung mặc sướng rồi không muốn về hay sao? Thế này có khác gì ngầm gả anh đi không? Vương Việt cực kì bất mãn, nhưng mẹ mới phẫu thuật, anh không muốn làm trái ý mẹ, tránh để mẹ phải bực tức. Hơn nữa suy cho cùng, Lăng Duệ tái bệnh cũng là do anh, do anh vô tâm vô tình, do anh độc ác muốn đẩy cậu ra xa mà làm tổn thương cậu không biết bao nhiêu lần. Vương Việt rất lấy làm áy náy trong lòng. Anh đành cam chịu số phận, giúp mẹ gấp đồ bỏ vào túi.

Hạ Vy thấy mặt anh đen như nhọ nồi thích thú chạy lại húych húych vai anh mấy cái, cười đầy gian xảo. Vương Việt biết em gái có ý tốt muốn anh được hạnh phúc, nhưng trong ánh mắt cô vẫn có đôi nét thoáng buồn. Anh chạnh lòng ghê gớm, có lẽ cô vẫn chưa buông bỏ được Lăng Duệ, có lẽ trong tim cô vẫn là tình cảm đơn phương mà cô dành cho cậu ấy. Còn gì đau hơn khi thấy người mình yêu vui vẻ bên người ta, lại không ai khác còn là chính anh ruột của mình. Nỗi đau của cô, Vương Việt có thể thấu hiểu được một phần, cũng giống như trái tim anh lúc nhìn thấy Lăng Duệ thân thiết với cô gái khác, như vỡ ra cả trăm mảnh. Hạ Vy, anh trai có lỗi với em nhiều lắm!

Sáng sớm hôm sau Vương Việt đã bị mẹ hối thúc đi ngay rồi. Anh còn lưu luyến dặn dò Hạ Vy chăm sóc mẹ cẩn thận, hôm nay sẽ có Dư Tường tới chơi với cô. Hạ Vy vâng lời gật đầu lia lịa, còn mẹ đứng bên cạnh không ngừng nhắc nhở:
- Được rồi, mẹ có phải con nít đâu. Mau đi đi, đi đi kẻo muộn!
Mới có 7h sáng muộn sao được. Từ 5h mẹ đã bắt anh dậy chuẩn bị rồi, sao mà giống ngày con gái về nhà chồng quá! Nhưng người ta gả con đi bịn rịn không nỡ chia xa, làm gì có ai như mẹ anh, sợ không nhanh nhà bên kia người ta đổi ý mất vậy!

Vương Việt tạm biệt mẹ và em đi ra bắt xe bus tới nhà Lăng Duệ. Ngồi trên xe anh ngủ được một giấc rồi, sáng dậy sớm thành ra mắt Vương Việt cứ lờ đờ. Vừa tới cổng nhà, chưa kịp cất tiếng gọi hay nhấn chuông gì đã có hai người đứng chờ sẵn, lịch sự cúi chào rồi dẫn anh vào trong. Bên ngoài nhìn vào đã thấy toà lâu đài này nguy nga tráng lệ, vào rồi mới thấy còn lộng lẫy sang trọng hơn gấp nhiều lần. Căn nhà rộng thênh thang được trang trí bởi hệ thống đèn với thiết kế cầu kì tinh xảo theo phong cách phương Tây khiến Vương Việt loá cả mắt. Tuy nhiên, màu sắc và cách bài trí đem lại một cảm giác rất ấm áp gần gũi chứ không lạnh lẽo xa cách như Trương gia. Người làm đi đi lại lại tấp nập.

Vương Việt gặp ai cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi. Mẹ Lăng vừa nhìn thấy Vương Việt đã reo lên đầy vui sướng. Bà sai người cầm túi đồ của Tiểu Việt đem cất, kéo cậu vào ăn sáng cùng mình:
- Ba Lăng đi công tác rồi tận tháng sau mới về. Trong nhà chỉ có ta, Lăng Duệ và mấy người họ thôi. Con đừng ngại, cứ xem như nhà mình mà thoải mái con nhé! Có gì không biết con cứ hỏi mấy bác mấy cô. Con mau ăn đi, Lăng Duệ vẫn ở trên phòng. Tối qua nó tỉnh được một chút lại mê man rồi.
Mẹ Lăng thở dài đầy âu lo. Vương Việt nắm tay bác trấn an:
- Bác đừng quá lo kẻo ảnh hưởng sức khoẻ, để tý con lên xem cậu ấy thế nào. Con sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ạ!

Mẹ Lăng sụt sịt cảm ơn Vương Việt. Hai người họ ăn sáng xong, mẹ dẫn anh lên phòng Lăng Duệ, dùng chìa khoá dự phòng mở cửa cho anh vào còn bà thì chuẩn bị đi làm. Vương Việt nhẹ tay đóng cửa lại. Căn phòng tối đen thui chẳng có lấy một ánh sáng. Anh chỉ có thể lờ mờ thấy được đường đi nhờ vào ánh nắng sau tấm rèm cửa. Vương Việt tới bên giường, quả nhiên Lăng Duệ vẫn còn ngủ. Nhìn cậu hốc hác quá, đang ngủ mà mi tâm nhíu chặt đầy cau có, hơi thở yếu lại không đều. Vương Việt ngồi bên cạnh ngắm nhìn cậu. Trong không gian tăm tối Lăng Duệ vẫn toả ra thứ ánh sáng có sức hút mê người. Vương Việt khẽ chạm vào sống mũi cao vút, đôi môi chúm chím bình thường hay cong cớn nói những lời cợt nhả trêu ghẹo anh, bây giờ cũng mím chặt. Anh đưa tay xoa xoa, mi tâm của Lăng Duệ mới dần giãn ra. Lăng Duệ lúc ngủ an tĩnh thật, đáng yêu như một chú cún nhỏ, khả ái và vô hại. Vương Việt cứ ngây ngốc nhìn cậu hồi lâu.

Ngồi yên một tư thế, lại phải dậy sớm cùng với việc ăn sáng hai lần, căng da bụng chùng da mắt, Vương Việt cũng thấy buồn ngủ rồi. Anh gật gà gật gù mấy lần, quyết định đẩy nhẹ Lăng Duệ sang một bên, nằm gọn gàng chợp mắt một chút. Chẳng biết anh đã ngủ quên bao nhiêu lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy đã nằm trọn trong lòng Lăng Duệ. Rõ là lúc này anh nằm sát mép giường mà nhỉ? Sao bây giờ ra giữa giường rồi? Còn gối lên tay Lăng Duệ nữa chứ? Chân Lăng Duệ gác lên người Vương Việt kẹp chặt lấy hai chân anh, tay cậu vòng qua ôm anh cứng ngắc. Vương Việt vừa mới hơi ngọ nguậy, đã thấy bên tai mình vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc:
- Bảo bối, ngoan nào, nằm yên cho em ôm anh thêm chút nữa!
Vương Việt kinh ngạc quay ngoắt đầu lại phía sau, ánh mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy:
- Cậu....cậu nói gì cơ?
- Bảo bối! Em nhớ anh! - Lăng Duệ vừa nói còn vừa dụi dụi đầu chạm môi vào sau cổ Vương Việt.

Vương Việt không nghe nhầm đâu! Lăng Duệ gọi anh là " bảo bối ", còn xưng em - anh nữa. Thôi xong, Vương Việt còn nghĩ đợi cậu tỉnh dậy sẽ làm mình làm mẩy hờn hờn dỗi dỗi mấy ngày. Nhưng chỉ một câu nói anh đã tan chảy mất rồi. Vương Việt cười khổ, cũng đâu thể trách cậu được. Là bản thân anh tự leo lên giường của người ta, tự dâng mình đến miệng người ta, có trách thì trách mèo con ngây thơ không đề phòng nên bị con cún xấu xa kia bỡn cợt thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com