Chương 5 : Kết hôn
Ngày hôm sau , Chu Lăng cầm sổ hộ khẩu và chứng mình thư , lôi theo Ngô Ngôn cùng ba mẹ đến cục dân chính. Giấy chứng nhận đã đầy đủ, đương nhiên là không còn gì để nói , chờ vài người xếp hàng , chỉ chốc lát đã làm xong.
Chu Lăng đưa tiền cho nhân viên , vừa cười vừa nói:"Ngô Ngôn , hôm nay tiền kết hôn là em trả , về sau tiền ăn , tiền mặc , tiền ở , đều là anh phải chi."
Lời của Chu Lăng làm cho cô nhân viên nhịn không được cười ra tiếng , Ngô Ngôn còn nói lại rất thật lòng :"Anh đương nhiên sẽ nuôi em rồi."
Lão mẹ lấy ra từ bao bánh kẹo cưới đêm cho vài nhân viên trong cục , liếc mắt nhìn con gái một cái :"Giờ còn tìm người nuôi mình nữa , chẳng phải luôn nói có thể tự nuôi bản thân hay sao , lại còn không cần đến nam nhân nữa ."
Chu Lăng cũng không nhịn được cười : "Đó là con không vừa mắt bọn họ , không khiến bọn nọ nuôi." Nàng hướng Ngô Ngôn bày ra một bộ mặt quỉ quái ," Em chỉ để ăn nuôi thôi."
"Được , anh nuôi em." Ngô Ngôn không cười , từng lời nói cũng vô cùng chân thành . Chu Lăng không cười nữa , nàng nhìn chằm chằn Ngô Ngôn , gật đầu nói :"Được , chúng ta chăm sóc lần nhau."
"Anh nuôi em." Ngô Ngôn lại nói thêm câu nữa .
Chu Lăng rũ mắt xuống che giấu đi biểu cảm của mình , một lúc lâu sau mới cười nói :"Anh cũng phải cho em một chút cơ hội bày tỏ chứ . Anh tưởng em nói , của anh là của em , của em vẫn là của em sao?"
"Anh không ngại như vậy." Thanh âm của Ngô Ngôn càng ngày càng nhỏ .
Chu Lăng giả vờ không nghe thấy lời hắn nói , cười với ba mẹ , nói :"Con đói rồi , để chúng mừng con từ hôm nay đã là gái có chồng , con mời mọi người đi ăn mì sợi ."
Bên cạnh khu nhà họ Chu có một quán mì sợi , tuy rằng không biết mì sợi có được làm đảm bảo an toàn không , nhưng hương vị thực sự rất ngon , hơn nữa không đắt. Có một miếng lớn thịt bò , bỏ thêm rau chi ma thơm ngào ngạy , mỳ sợi dai dài , kèm theo là mùi thuốc bắc , chén nhỏ 20 tệ , chén lớn 25 tệ , có lời cực kỳ .
Một nhà bốn người đi vào trong quá , Chu Lăng gọi cho mình và lão mẹ mỗi người một chén nhỏ , lão ba cùng Ngô Ngôn mỗi người một chén lớn ... Biết chắc Ngô Ngôn ăn không đủ no , nhưng mì sợi không thể để lâu , chỉ có thể ăn xong lại kêu , lại gọi thêm mấy phần rau trộn ăn sáng.
Mỳ sợi rất nhanh liền được bê ra , Chu Lăng mới phát hiện quên không dặn bỏ rau thơm , nhìn lá cy màu xanh trong bát , buồn bực nheo mi lại. Cô từ từ gắp rau thơm ra , Ngô Ngôn cũng giúp cô gắp từ bát này sang bát khác . Chu Lăng cảm động , cười nói với Ngô Ngôn :"Cảm ơn , em ghét nhất rau thơm ... Anh muốn thêm hạt tiêu không ? Nơi này mì sợi rất ngon , em kêu thêm một phần cho anh nếm thử nhé ?" . Đợt này gọi có vẻ lâu được , cũng không sọe mì trương , cô liền kêu người bán hàng làm thêm một phần . Lại hỏi bố mẹ :"Bố mẹ ăn có đủ không ? Hay con cũng gọi thêm một phần nữa ?"
" Chúng ta ăn một chén là đủ rồi nhưng Tiểu Ngôn chắc chắn không đ , hay gọi thêm một con gà nữa đi?"
Chu Lăng gọi xong , đem hạt tiêu thêm vào bát của mình , từ từ ăn . Cô sợ nóng , không muốn hơi nước từ sợi mì bốc lên mặt , lúc nào cũng cuốn sợi mì vào đữa , rồi mới bỏ vào miệng.
Ăn được một nửa , Chu Lăng nghe thấy có một khách nam nói :"Quái mặt sao khó ăn như vậy ?Đây là thứ kinh nhất mà ta từng ăn , thật là ... Không ăn nữa ... Chủ quán , cho một bát mì sợi."
Chu Lăng khó hiểu nhìn bát quái mặt của Ngô Ngôn , ý tứ là : Quái mặt rất khó ăn sao ?
Ngô Ngôn lắc đầu : Vị cũng không tệ lắm.
Lại là tiếng của khách nam kia:"Đây là cái gì ?Tôi có gọi đâu ?"
Người bán hàng nói nhỏ:" Đây là quái mặt của anh lúc đầu vào gọi ."
Khách nam trầm mặc vài giây:" Thế cái lúc nãy tôi ăn là cái gì?"
Người bán hàng cũng trầm mặc vài giây :"Đấy là canh thịt dê ."
"Phốc" Chu Lăng vội dùng khăn lau che miệng lại , thiếu chút nữa thì sặc.
Lão ba lão mẹ cũng ho khan một trận , Ngô Ngôn nhanh tay , lập tức đưa giấy ăn cho cha mẹ . Hắn không biểu lộ cảm xúc gì hết , vẫn ăn tiếp bát mì của hắn . Chu Lăng ngồi đối diện hắn , cũng không tiện thăm dò sắc mặt của hắn , chỉ hạ thấp giọng nói với lão mẹ :" Người này tò mò quá , cho dù hắn chưa ăn qua quái mặt nhưng mỳ sợi hẳn phải gặp qua .Canh thịt dê toàn là canh suông , bên trong chả có gì hết , như thế nào có thể nghĩ là quái mặt ?"
Lão mẹ sợ bị người ta nghe thấy , nhìn thoáng qua bên kia , thấy người kia đang chăm chú ăn mỳ , căn bản không để ý bên này , mới trừng mắt nhìn Chu Lăng một cái , hướng Ngô Ngôn nói : "Tiểu Ngôn , con được nghỉ phép một tháng . Tiệc rượu phải làm sao bây giờ ? Tiểu Lăng chắc còn chưa gặp bố mẹ con ?"
Ngô Ngôn nuốt sợi mỳ vào miệng nói :" Mẹ , nhà con chỉ còn một mình con , cũng không có họ hàng thân thích , chỉ có đồng nghiệp thôi."
Việc này Chu Lăng cũng không biết , cô kinh ngạc há to miệng , hỏi :" Này ... Anh là cô nhi?"
Ngô Ngôn lắc đầu :" Anh ở trường quân đội , trong nhà xảy ra chuyện , ba mẹ không thể cứu chữa ."
Chu Lăng há miệng thở dốc , không biết nên nói gì . Lão mẹ cười nói :" Đừng buồn . con cùng với Tiểu Lăng kết hôn , chúng ta đã là người thân , nơi này cũng chính là nhà của con ."
"Ý mẹ là , chúng la cũng chính là cha mẹ của con , về sau có chúng ta , con cũng có gia đình ."
Chu Lăng không nói gì , chạm nhẹ chân vào chân của Ngô Ngôn , tỏ vẻ an ủi . Cô vốn không giỏi an ủi người khác , cũng chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ .
Ngô Ngôn tay trái cầm lấy tay của nàng , sau đó dường như không có chuyện gì buông ra , nói :"Cảm ơn ba mẹ ."
Chu Lăng chuyển đề tài :" Hay tiệc rượu không làm đi , một chút thành ý đều không có , chỉ có tiền , không bằng con đi ra ngoài du lịch ." Mắt của Chu Lăng sáng lên , " Ngô Ngôn , nếu không chúng ta đi lữ hành kết hôn đi ? Dù sao đi nữa anh cũng có một tháng , chúng ta chọn vài nơi có phong cảnh tốt , đi nửa tháng , sau đó về nhà nghỉ ngơi nữa tháng , thế nào ?"
Lão mẹ nóng nảy , kêu lên :" Nói bậy !". Tiếng quát quá lớn , đẫn tới mấy người trong quán đều quay đầu nhìn lại , lão mẹ vội vàng đè nén thanh âm :" Con nghĩ lại mình đi , mẹ chả biết con nghĩ gì nữa . Trước đây không chịu kết hôn , mẹ mỗi ngày uống rượu mừng của con cái nhà người khác , hiện tại rốt cục muốn kết hôn , sao mẹ có thể không mời người khác uống rượu mừng chứ ? Nếu người ta hỏi đến , mẹ biết nói sao đây?"
Chu Lăng nhìn thấy mọi người đã ăn đủ , liền kêu phục vụ ra tính tiền . Lão mẹ đang lải nhải ngừng lại , trừng mắt liếc nhìn cô một cái .
Lão ba chạy nhanh hòa giải : " Tốt lắm , tốt lắm , chuyện này chúng ta về nhà chậm dãi bàn bạc ."
Về đến nhà , lão mẹ liền thở phì phì hêm túi xách ném xuống sô pha , lớn tiếng nói : " Mặc kệ thế nào , mẹ không đồng ý không làm tiệc rượu ! Kết hôn tiệc rượu cũng không làm , người khác sẽ nói ra sao ?"
Chu Lăng không kiên nhẫn , " Mẹ mỗi ngày sợ người kahcs nói này nói nọ , con có làm chuyện gì ám muội sao ? Lại không phạm pháp , thậm chí trái với đạo đức xã hội đều không có làm , vậy người khác có thể nói cái gì ?"
" Đây không phải chuyện phạm pháp , cũng không phải chuyện trái với đạo đức , nhưng lại là trái với nhân tính ! Người khác làm tiệc rượu , mẹ đi tặng lễ , vật con cũng có thể làm tiệc rượu , cho người ta cơ hội hoàn lễ . Con nói con kết hôn yên lặng không một tiếng động ,người khác sẽ nói gì ?"
" Mẹ lúc nào cũng chỉ biết người khác nói , con kết hôn chính là chuyện của con , cũng không phải cho người khác xem."
" Tốt lắm , Tiểu Lăng ." Xem hai người đầ như sắp bốc hỏa , lão ba vội vàng nói " Mẹ con cũng vì tốt cho con . Và ấy mấy năm trước đụng tới chuyện con cái người khác kết hôn , trong lòng khổ sở , con lùi một bước , làm cho bà ấy vui đi ."
Chu Lăng không vừa ý , cô thực sự không nghĩ ra bỏ mấy vạn làm tiệc rượu cho người khác tới ăn cơm , chính mình còn mệt chết khiếp thì có gì tốt . Có nhiều tiền như vậy , cô thà mua mấy quyển sách , kiếm chỗ đọc vài ngày , còn đủ tiền ra nước ngoài . Ai da , cũng không biết vợ lính có thể ra nước ngoài du lịch hay không ? Nếu không thể thì mệt đây , trước kia là không có tiền đi , giờ có tiền cũng không thể đi . Mặc dù bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này , cưới thì đã cưới rồi , hẳn không thể vì không biết có thể đi hay không mà ly hôn đi ? Hơn nữa Trung Quốc lớn như vậy , cô đi đâu cũng có thế mất mười một , mười hai ngày. Ngô Ngôn không ở lại phòng khác xem hai mẹ con cô khắc khẩu , hắn vừa về nhà liền trực tiếp vào phòng , lúc đi ra trong tay cầm 2 chiếc thẻ ngân hàng :" Mẹ , trong cái thẻ này có năm vạn , mẹ cầm để lo tiệc rượu."
Tất cả mọi người sửng sốt , lão mẹ nhìn vào mắt con gái , cười nói :" Vẫn là tiểu Ngôn ngoan . Nhưng mẹ không cần tiền này , tuy trong nhà trong có nhiều tiền , nhưng tiền gả con gái mấy vạn mẹ vẫn lo được m về sau con còn phải tiêu tiền vào rất nhiều chuyện."
" Mẹ , con còn có tiền ở đây nữa." Ngô Ngôn đem một cái thẻ khác nhét vào tay của Chu Lăng đang bĩu môi hờn dỗi , " Tiểu Lăng , trong này có ba mươi hai vạn , cho dù đi du lịch v\hay tiêu vào những khoản khác , em muốn thì đều dùng cái này đi." Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp " Con nghỉ một tháng , hay là vậy đi . Chúng con dùng nửa tháng đi du lịch , lúc đó bố mẹ ở nhà lo tiệc rượu , sau đó về nhà làm tiệc rượu , nghỉ ngơi vài ngày rồi con sẽ về bộ đội , ba mẹ thấy thế nào ?"
Bố mẹ đương nhiên không có ý kiến , Chu Lăng tuy không muốn làm tiệc rượu nhưng không đành lòng gạt đi lòng tốt của Ngô Ngôn , đành phải đáp ứng , rồi lôi kéo hắn về phòng lên mạn , thiết kế lộ trình du lịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com