Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Trì Thâm dừng lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Tỉnh rượu rồi à?"  Kiều Trăn Trăn thăm dò.

Trì Thâm không nói lời nào.

Không biết vì sao Kiều Trăn Trăn lại có loại cảm giác nhẹ nhõm, đang muốn nói không nằm thì trở về phòng ngủ đi, lại nhìn thấy cậu im lặng nằm ở trên tấm thảm ở cạnh giường… Nằm xuống, ngón tay móc vào cô.

Kiều Trăn Trăn bật cười, thấy thảm cũng tương đối dày nên cũng không quan tâm nữa.

Cô cũng nằm xuống theo, im lặng nhìn trần nhà, một lúc lâu sau bỗng nhiên mở miệng: “Trì Thâm, hôm nay mình thật sự rất vui vẻ, đây là ngày vui nhất trong mười năm qua của mình.”

Mặc dù giấy chứng nhận ly hôn vẫn chưa lấy được, nhưng tất cả mọi thứ đã được quyết định, cuộc sống của cô cuối cùng đã đi theo một hướng khác tốt hơn.

“Chúng ta sau này nhất định cũng sẽ tốt hơn.” Không biết tại sao cô ấy lại cảm thấy chắc chắn như vậy.

Nghe giọng nói trong trẻo của cô, Trì Thâm không nói nữa.

Kiều Trăn Trăn lẩm bẩm một lát, bỗng nhớ tới ngày mốt chính là ngày 6 tháng 11, mặc dù Tần Tĩnh đã nhiều lần dặn dò cô phải làm bộ không biết gì, đến lúc đó cho sẽ Trì Thâm một bất ngờ, nhưng cô vẫn nhịn không được hỏi: “Trì Thâm, ngày mốt tiệc sinh nhật của cậu, cậu muốn phong cách gì? Ông nội Trì ngày đó cũng ở đây, mình chưa từng gặp ông ấy, nhưng ông ấy chắc hẳn là rất nghiêm túc, chúng mình cũng không định làm gì quá nhưng mà mình cảm thấy ông ấy chắc cũng sẽ không thích mấy phong cách nào kì lạ lắm đâu. ”

Vừa hỏi cô vừa ngó nghiêng nhìn xuống gầm giường, nhưng chỉ thấy cậu đã ngủ say.

Kiều Trăn Trăn bật cười, cũng quên mất là mình chỉ cho cậu ở đây nửa giờ, tắt đèn xong thì cũng nhắm mắt lại, cũng không đuổi đi nữa.

Cô cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, trên sàn nhà cũng không còn dấu vết của Trì Thâm. Cô ấn vào huyệt thái dương đang đau âm ỉ, nhìn thời gian trên điện thoại di động.

Ừm, tiết tự học cũng đã kết thúc rồi, vì vậy cô đã hoàn toàn trễ học.

Cô không chút hoang mang, bình tĩnh ngồi dậy, chậm rãi đánh răng rửa mặt, rồi cũng chậm rãi ra ngoài ăn sáng, nhưng vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải Trì Thâm từ trong phòng đi ra.

Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Kiều Trăn Trăn cười tủm tỉm giơ tay chào hỏi: “Chào buổi sáng, Trì Thâm. ”

“…… Chào buổi sáng." Vẻ mặt Trì Thâm nghiêm túc.

Vì bình thường cậu cũng không có biểu hiện gì, tạm thời Kiều Trăn Trăn cũng không phát hiện ra cậu có gì không đúng: “Cậu đi về từ lúc nào vậy, mình không biết gì cả. ”

“Tỉnh rượu rồi mới đi.” Trì Thâm trả lời.

Kiều Trăn Trăn cười hắc hắc: “Cậu còn biết khi nào cậu tỉnh rượu à? Cậu có nhớ hôm qua cậu đã uống gì không? ”

Trì Thâm không trả lời, nhưng vẻ mặt có chút xấu hổ, Kiều Trăn Trăn vừa nhìn liền biết cậu không nhớ gì, ý cười trong mắt càng đậm: “Không cần xấu hổ, cậu vẫn luôn đi theo mình, cũng không làm chuyện gì khác. ”

Trì Thâm nghe vậy thì đứng lại, trong đầu bỗng nhiện hiện lên cảnh mình cùng Tần Tĩnh ở trong xe, ánh mắt lại cảm thấy có chút phù phiếm.

Kiều Trăn Trăn không nhìn ra cậu đang thất thần, thúc giục cùng nhau đi xuống dưới lầu, nhưng mà lúc sắp xuống đến lầu một nghe được tiếng Tần Tĩnh nói chuyện, cậu bỗng nhiên dừng bước.

Kiều Trăn Trăn cũng có chút cảm giác gì đó, quay đầu lại: “Sao cậu lại không đi nữa? ”

Môi Trì Thâm giật giật, một chữ cũng không nói ra.

“Nhanh lên, mình ngửi thấy mùi bánh bao chiên.” Kiều Trăn Trăn hối thúc .

Trì Thâm đành phải đi theo cô xuống lầu, lúc hai người đi đến phòng khách, Tần Tĩnh quay đầu nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Mau tới ăn bữa sáng đi. ”

Kiều Trăn Trăn vui vẻ chạy tới, sau khi ngồi xuống mới phát hiện Trì Thâm lại không đi theo, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy được vẻ mặt cô quắp của cậu.

Lần này người chậm chạp như cô, cũng phát hiện có gì đó không đúng.

“Trì Thâm, cậu làm sao vậy?” Cô hỏi.

Lời còn chưa nói xong , Tần Tĩnh cũng nhìn qua, ý tứ sâu xa hỏi theo: “Sao bỗng nhiên lại đỏ mặt vậy? ”

Kiều Trăn Trăn ngừng một chút, phát hiện mặt cậu thật sự cũng có chút đỏ, chẳng qua là rất nhạt, nếu như không phải bởi vì làn da của cậu quá tái nhợt, nếu không thì sẽ nhìn không ra.

“……Chẳng lẽ là bị bệnh sao?" Kiều Trăn Trăn nhíu mày lo lắng.

Trì Thâm khẽ lắc đầu, lại nhìn Tần Tĩnh một cái rồi cúi đầu đi tới trước bàn ăn.

“Mau ngồi xuống ăn cơm, sắp nguội rồi.” Tần Tĩnh nói xong, đưa cho cậu một đĩa bánh bao chiên.

Trì Thâm: “… Cảm ơn dì. ”

“Mẹ ơi, con cũng muốn.” Kiều Trăn Trăn lập tức giơ tay lên.

Tần Tĩnh liếc xéo cô một cái, đẩy bánh bao về phía cô. Kiều Trăn Trăn vui vẻ ăn cơm, ăn được một nửa thì thấy Tần Chiếu xuất hiện, cô lập tức vẫy tay với hắn: “Cậu ơi, nhanh đến ăn bánh bao! ”

Tần Chiếu mỉm cười đi tới, nhìn thấy có một dĩa đồ ăn được bịt kín, còn cố ý hỏi cô: “Là đặc biệt để lại cho cậu sao? ”

“Đúng vậy, đặc biệt để lại cho cậu đấy.” Kiều Trăn Trăn cũng rất phối hợp.

“Trăn Trăn thật tốt, cậu thích Trăn Trăn nhất.”

Tần Chiếu vừa dứt lời, Trì Thâm đang im lặng ăn cháo bỗng nhiên bị sặc, cúi đầu ho khan, Kiều Trăn Trăn vội vàng đưa khăn giấy, một bên giúp cậu vỗ lưng vừa quở trách : “Sao lại không cẩn thận như vậy. ”

Không biết là sặc, hay là vì nguyên nhân khác, cổ Trì Thâm đã đỏ nguyên một mảng, Kiều Trăn Trăn đau lòng không chịu nổi, Tần Tĩnh lại bởi vì nghĩ đến chuyện tối hôm qua, khóe môi càng nhếch càng cao hơn.

Lúc đó, ở trong xe, Trì Thâm nghiêm túc nói với bà: “Con thực sự thích Trăn Trăn. ”

Bởi vì câu nói không đầu không đuôi như vậy, bà có chút ngạc nhiên, cũng không kịp phản ứng, lại nghe được câu thứ hai của cậu: “Mẹ vợ. ”

Lúc ấy bà đang chuẩn bị uống nước, hiện tại ngẫm lại lại cảm thấy may mắn vì đã không uống, nếu không nhất định sẽ trực tiếp sặc, giống như cậu bây giờ vậy.

“Không có việc gì, tất cả đã qua rồi.” Chờ cậu ngừng sặc, Tần Tĩnh an ủi nói.

Khuôn mặt Trì Thâm càng đỏ hơn.

Sau khi ăn sáng xong, thời gian buổi sáng còn chưa trôi qua được một nửa, dưới sự kiên trì của Tần Thăng, Kiều Trăn Trăn mới miễn cưỡng theo Trì Thâm trở về trường học.

Lúc bọn họ đến vừa vặn là giờ tan tiết, trong phòng học ồn ào, chỉ là khi hai người bọn họ xuất hiện, thanh âm ồn ào bỗng nhiên trầm xuống trong chốc lát, mà Triệu Luyến Kiều lại lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Theo kinh nghiệm của Kiều Trăn Trăn, bình thường tình huống như thế này xảy ra đều là do có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, một nam sinh ngồi ở lối đi nhắc nhở: “Trì Thâm, ba mẹ cậu đã tới rồi, đang ở văn phòng giáo viên chủ nhiệm chờ cậu, vừa rồi không thấy cậu đến trường, còn cãi nhau với giáo viên chủ nhiệm nữa. ”

Đáy mắt Trì Thâm lạnh lẽo, xoay người đi ra ngoài.

Kiều Trăn Trăn lập tức đuổi theo: “Mình đi với cậu. ”

Trì Thâm nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, cô đã mở miệng trước một bước: “Nếu cậu không cho mình đi theo, mình sẽ len lén đi theo cậu. ”

Trì Thâm mím môi, không phản đối nữa.

Kiều Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Hai người rất nhanh đi tới cửa văn phòng, trước tiên Kiều Trăn Trăn gõ vào cửa phòng đang đóng chặt: “Thầy Chu! ”

Mười mấy giây sau, giáo viên chủ nhiệm trầm mặt từ bên trong đi ra, trong chốc lát đi ra liền đóng cửa lại.

“…… Không biết lãnh đạo trường nào nhiều việc như vậy, bỗng nhiên liên lạc với phụ huynh của em, muốn thông qua bọn họ khuyên em nên tham gia cuộc thi."  Giáo viên chủ nhiệm áy náy nhìn Trì Thâm, “Bọn họ nghe nói học bổng cuộc thi này rất cao, nên sáng sớm đã tới. ”

Ông cũng không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Trì Thâm, hôm nay lúc cha mẹ cậu tới, ông mới biết chuyện lúc trước cậu tham gia cuộc thi, chưa từng nói cho cha mẹ biết, cha mẹ cậu cũng không biết cậu có nhiều học bổng như vậy. Nghĩ đến dáng vẻ hai người kia thấy tiền liền sáng mắt, hận bây giờ không thể lột da Trì Thâm , áy náy trong lòng ông càng ngày càng đậm.

“Trì Thâm, hôm nay em xin nghỉ trước đi, chờ bọn họ đi rồi trở về lớp cũng được.” Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày nói.

Kiều Trăn Trăn gật gật đầu: “Đúng đúng đúng,  không thì hôm nay trở về trước đi. ”

“Không cần,” Trì Thâm vẻ mặt bình tĩnh, “Em hiểu bọn họ, bọn họ sẽ không đi đâu. ”

Chủ nhiệm lớp nhìn dáng vẻ quá quen với việc này của cậu, lập tức cảm thấy đau lòng không chịu nổi, nhưng mà việc cậu nói cũng là sự thật, hai người kia không giống với dáng vẻ sẽ dễ dàng rời đi như vậy.

Một lúc lâu, ông thở dài: “Được rồi, vậy thì vào nói chuyện đi. ”

Nói xong, liền tiến vào phòng trước một bước, một phút sau mới gọi Trì Thâm cùng Kiều Trăn Trăn tiến vào.

Có lẽ là ông nói gì trước, hai vợ chồng nhìn thấy cậu vào cửa cũng không nổi giận, mẹ cậu Lưu Quế Phương thậm chí còn ân cần chào đón: “Ôi, con trai bảo bối của mẹ, lâu không gặp sao lại gầy đi như vậy, có phải là do không được ăn cơm uống đầy đủ hay không ? ”

Kiều Trăn Trăn nghe xong muốn trợn tròn mắt. Từ sau khi Trì Thâm thoát khỏi ngôi nhà kia, một ngày ba bữa cũng là chuyện bình thường, tuy rằng màu da vẫn còn tái nhợt, nhưng dáng người cũng đã cường tráng hơn trước kia một chút,  không có chuyện gầy đi như bà ta nói.

Người đàn ông đầu trọc cũng cười lạnh một tiếng: “Bây giờ đúng là con có bản lĩnh, giành được tiền thưởng của cuộc thi, thì lấy đi thuê nhà mua quần áo cho mình, sao có thể ăn không ngon cho được. ”

“Đừng như vậy, lại dọa đứa nhỏ nữa.” Lưu Quế Phương liếc nhìn ông ta một cái, lại quay đầu lấy lòng Trì Thâm, “Mẹ cũng không nghĩ tới con có bản lĩnh lớn như vậy, tùy tiện tham gia cuộc thi là có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu mẹ sớm biết trước chuyện này, lúc trước mẹ nhất định cũng sẽ không cho con bỏ học a! ”

Trong mắt giáo viên chủ nhiệm hiện lên một tia khinh thường.

“Thầy giáo của con đã nói cho mẹ rồi, chỉ cần con tham gia cuộc thi kia, cầm top 3 trong tay là có thể có mười vạn tiền thưởng, con phải chuẩn bị thật tốt, ngày mai mẹ sẽ tự mình đưa con đi thi.” Lưu Quế Phương cười ha hả nói.

Trì Thâm mặt không chút thay đổi: “Tôi không đi. ”

Vẻ mặt Lưu Quế Phương biến sắc.

“Mày con mẹ nó mày dám không đi, mày thấy cánh của mày cứng rồi đúng không?” Người đàn ông đầu trọc nói một tiếng liền đứng lên.

Trì Thâm rũ mắt xuống, khi lời nói của ông ta là không khí.

“Nói chuyện chú ý một chút, nơi này là trường học.” Chủ nhiệm lớp nhíu mày nói, người đàn ông đầu trọc môi giật giật, cuối cùng vẫn cố gắng đè lửa giận xuống.

Lưu Quế Phương cau mày, giọng nói có vẻ không tốt lắm: “Trì Thâm, con đừng tưởng mới ra ngoài hai ba ngày vui vẻ, liền quên mình là ai, cho dù con có trưởng thành, thì cũng là con trai của mẹ, phải nghe lời mẹ, ngày mai cuộc thi đó con nhất định phải đi! ”

“Hai người cũng biết rời khỏi các người, cậu ấy sống rất tốt, làm cha làm mẹ mà chỉ biết đòi hỏi, cũng không biết lấy mặt mũi ở đâu ra để nói mấy lời này.” Kiều Trăn Trăn cuối cùng nhịn không được mở miệng.

Lưu Quế Phương lập tức mày: “Tao đã nhịn mày từ lâu rồi đó, trước khi quen biết mày, nó vẫn rất nghe lời, tất cả đều là do mày làm hư nó…”

“Ra khỏi đây.” Ánh mắt Trì Thâm bỗng nhiên lạnh xuống.

Lưu Quế Phương sửng sốt: “Trì Thâm con nói cái gì vậy? ”

“Tôi bảo bà cút đi.” Trì Thâm gằn từng chữ, “Nếu còn dám đến quấy rối, tôi sẽ báo cảnh sát. ”

Sắc mặt Lưu Quế Phương biến đổi liên tục, bỗng nhiên lại không nói lời nào, ngược lại người đàn ông đầu trọc ở bên cạnh lại cười lạnh : “Báo đi, bây giờ cậu đi báo đi, cảnh sát nào dám quản chuyện của giữa cha mẹ với con trai chứ . ”

“Ông là cha của cậu ấy sao?" Kiều Trăn Trăn cũng cười khẩy, “Sao tôi lại nhớ là cậu ấy không phải con ruột của ông chứ? ”

Lời này vừa nói ra, trong phòng làm việc lập tức trở nên yên lặng một cách kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #trongsinh