Chap 16
- Nè, tỷ không thấy lạ sao?
- Ý muội là cái gì lạ?
- Thì là chuyện của Lệ Sa lúc ở yến tiệc tối qua đó. Đệ ấy có hứng thú với nữ nhân khi nào thế?
Trí Tú đang ngồi đọc sớ ở bàn thì Trân Ni bước đến mà lên tiếng thắc mắc. Trí Tú nghe xong cũng ngẩn mặt đáp rồi tiếp tục dán mắt vào sách.
Ý Trân Ni là chuyện gì? Trân Ni vừa nghe xong cũng chống cằm ở đó mà khó hiểu nói.
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy Lệ Sa có hứng thú với nữ nhân nhưng sao hôm qua lại lạ đến thế chứ.Trí Tú nghe xong cũng đặt sách lên bàn mà đứng bật dậy.
Cô cũng muốn đến hỏi Lệ Sa cho ra lẽ đệ ấy rốt cuộc là tính làm gì chứ.Trí Tú nói vài lời rồi cũng bước ra khỏi liều mà đi đến chỗ của Lệ Sa hỏi cho ra lẽ.
- Muội cứ ở lại lều, ta sẽ đến chỗ của đệ ấy hỏi cho ra lẽ.
Trí Tú nói rồi cũng nhanh chóng bước sang lều của Lệ Sa hỏi cho ra lẽ, dù sao họ cũng sắp trở về lại Lạc Dương tốt nhất không nên gây rối ở đây.
- Lệ Sa đệ, à... xin lỗi ta đến không đúng lúc rồi.
- Trí Tú đệ...
Trí Tú vừa đến đã nhanh chống bước vào trong. Nhưng có lẽ không đúng lúc rồi. Vừa bước vào đã thấy Thái Anh nằm gối đầu ở trên ngực của Lệ Sa ngủ một cách ngon lành.
Còn về phần Lệ Sa sau khi nghe có tiếng động thì liền bật dậy. Hóa ra là Trí Tú, Lệ Sa cũng có phần rối rắm khi có sự xuất hiện của Trí Tú ở đây liền lên tiếng giải thích.
Nhưng chưa kịp mở lời Trí Tú đã ra khỏi liều từ bao giờ rồi, Thái Anh sau khi nghe có chút động tĩnh thì liền nheo mắt khó chịu...
- Aaaaa...cái đồ sơ khanh này huynh.. huynh định làm gì ta hả?
- Nè, cô nương ăn nói cho đàng hoàng vào. Ai thèm làm gì cô nương chứ? Nữ nhi gì suốt ngày hết mắng rồi chửi người khác, tướng công của cô sau này chắc là xui xẻo lắm mới lấy phải cô.
Thái Anh thẳng chân đạp Lệ Sa một cái làm cô ngã nhào xuống giường rồi còn ở đó quấn chăn la hét.
Không phải đêm qua Thái Anh cứ than lạnh rồi tự mình nằm vào lòng cô sao, sao bây giờ lại xoay sang tránh cô chứ.
Lệ Sa cũng khó chịu cau mày đứng dậy mà đáp trả Thái Anh. Nữ nhi gì mà chẳng dịu dàng gì hết, chả giống tỷ tỷ của cô chút nào. Lệ Sa nói rồi cũng chỉnh lại y phục rồi đi một mạch ra ngoài, để lại Thái Anh vẫn ngồi ở đó mà chửi thầm cô.
- Trí Tú, đệ..
- Đệ không cần giải thích đâu. Cứ tự nhiên, huynh mang thức ăn về cho Trân Ni.
- Nhưng mà đệ...
Lệ Sa tức giận bỏ ra ngoài thì chạm mặt Trí Tú đang lấy thức ăn ở đó. Liền chạy một mạch đến mà giải thích. Nhưng Trí Tú lại chẳng chịu nghe cô mà bê lấy khay thức ăn đi một mạch về lều để lại Lệ Sa đứng bất lực ở đó.
Cô và Thái Anh đều là nữ nhân thì làm gì với nhau được chứ, Trí Tú cũng biết điều đó mà tại sao lại không nghe cô giải thích chứ.
Trí Tú vừa bưng khay đồ ăn trở về lều cứ ngồi ở đó cười mãi không thôi làm Trân Ni cũng khó hiểu mà lên tiếng hỏi. Từ sau khi Trí Tú nói đến lều của Lệ Sa hỏi cho ra lẽ, sau khi trở về cứ ở đó cười như thế.
- Tỷ không khỏe ở đâu sao? Sao cứ ngồi đó cười mãi thế? Có cần muội kê vài đơn thuốc cho tỷ hay không?
- Hả? À không có gì, ảnh hưởng đến khẩu vị của muội sao? Xin lỗi, tỷ sẽ ra ngoài, nhưng đừng gọi là tỷ nữa đó là tướng công mới đúng.
- Được rồi! thưa tướng công.
Trân Ni ở đó dùng thức ăn nhưng lại nghe tiếng Trí Tú cười khúc khích ở đó thì vô cùng khó chịu mà lên tiếng hỏi.
Trí Tú cũng giật thót khi nhận được câu hỏi của Trân Ni, cô cũng chỉ biết cười trừ mà đứng dậy đi ra khỏi lều trả lại không gian yên tĩnh cho Trân Ni.
Trước khi đi còn không quên căn nhắc Trân Ni về cách xưng hô với cô, Trân Ni cũng bất lực thở dài rồi lên tiếng đáp. Trí Tú nghe xong cũng cười một cái rồi đi một mạch ra ngoài.
Trí Tú nhìn cứ như một đứa bị bệnh hơn là một Quân Sư tài giỏi mà mọi người hay gọi cô. Hay tại cô trúng nhiều độc quá nên vậy, nhưng cũng tốt, đó cũng coi như lớp ngụy trang cho Trí Tú vậy.
Nhìn cô như thế ai lại nghĩ cô là người tin thông văn là Quân sư của Lạp Tướng Quân đâu chứ, nhìn giống tên điên hơn thì có.
- Cô nương đang làm gì đó?
- À, tôi chỉ đang hái ít thảo dược thôi.
Trí Tú bước ra khỏi lều cũng cảm thấy nhàm chán mà đi xung quanh xem xét.
Dù sao cô cũng chuẩn bị trở về Lạc Dương rồi. Trí Tú đi đến cạnh một cô nương đang ngồi đào bới cái gì đó thì liền lên tiếng hỏi han.
Thái Anh cũng giật mình đáp khi nghe có tiếng ai đó ở sau lưng. Trí Tú nói rồi cũng ngồi xuống đó mà nhìn ngắm Thái Anh đang hái thảo dược ở đó.
Mấy loại cây ở thảo nguyên này đúng là rất lạ đó, cô ở cùng Trân Ni và Hứa tiên sinh cũng rất lâu nhưng chưa từng thấy qua cái loại thảo dược này bao giờ.
Trí Tú cũng tò mò nhìn qua cái cây nhỏ nhỏ ở phía góc kia, hoa của nó có một màu trắng lại pha chút xanh, thân của nó cũng có gai nữa chứ. Nhưng thực sự nó rất đẹp mùi hương cũng dễ chịu vô cùng.
Nếu hái nó tặng cho Trân Ni thì chắc chắn muội ấy sẽ rất thích. Trí Tú như bị thôi miên vậy, cứ nhìn chằm chằm vào bông hoa đó rồi vô thức đưa tay ra mà hái lấy nó.
- Huynh đừng chạm vào!
- Aaaa...
Thái Anh cũng chẳng mảy may quan tâm gì đến Trí Tú ở đó. Cứ ngỡ Trí Tú đã rời đi từ lâu rồi, nhưng khi vừa quay sang để xác nhận thì thấy Trí Tú đã bị hoa "thu quy tử" thôi miên.
Thái Anh cũng lên tiếng ngăn cản nhưng quá trễ rồi Trí Tú đã nắm trúng gai của thu quy tử rồi. Vừa chạm vào Trí Tú như sực tỉnh mà thét lên, gai này còn đau hơn cả bạch truật cô từng chạm vào lần trước.
Thái Anh ở đó hốt hoảng liền với lấy một mảnh vải nhỏ buộc chặt lấy phía trên vết thương của Trí Tú tránh nó lan ra khắp cơ thể.
Độc của thu quy tử có thể nói là kịch độc. Nếu như không khống chế nó và ép độc ra ngoài kịp thời để độc lan ra khắp cơ thể lúc đó chỉ có nước mất mạng. Trí Tú ngồi đó mà hét không ngừng gọi tên Trân Ni.
- Trân Ni, Trân Ni. Muội mau đến cứu ta đi...
- Huynh cố chịu một chút đi, đừng la nữa...
Thái Anh cũng chỉ biết ở đó mà sơ cứu tạm thời cho Trí Tú. Nếu để độc lan ra khắp người thì khó mà kiếm soát. Thái Anh lấy ra một con dao nhọn rạch một đường nhỏ ở lòng bàn tay của Trí Tú, cố đẩy đến tất cả máu đen ở đó ra ngoài.
- Huynh ấy bị sao thế?
- Trúng độc của thu quy tử...
Trân Ni từ đâu hốt hoảng chạy đến mà gấp gáp hỏi Thái Anh. Thái Anh cũng đáp vội nhưng không quên sơ cứu cho Trí Tú. Là khi nảy Trân Ni đang dùng thức ăn thì một tên lính hớt hải chạy đến mà nói:
- Phu nhân, Quân..Quân Sư bị trúng độc...
- Cái gì? Ở đâu?
Trân Ni nghe tin thì tức tốc chạy đến, cũng nhanh chống sai người thông báo cho Lệ Sa một tiếng.
Vừa đến nơi đã thấy Trí Tú môi tái nhợt, mồ hôi thì thấm ướt cả vầng trán. Lệ Sa cũng nhanh chóng cõng Trí Tú trở về lều.
Trân Ni cũng lo lắng không thôi, Trí Tú làm cô muốn phát khóc đến nơi rồi đây này. Trí Tú ở yên một chỗ không được sao cứ tấy mấy tay chân lại còn thích chạm lung tung như thế chứ.
Nhưng hễ chạm vào cây nào cây đó lại là cây kịch độc lại còn chưa điều chế được thuốc giải nữa.
Lần này lại là cây độc ở thảo nguyên. Cô cũng không biết loại thu quy tử này như thế nào lúc đến đây cô cũng có nghe cha nói về loại cây này nhưng vẫn chưa kịp học cách điều trị thì Trí Tú đã trúng độc mất rồi.
Trân Ni cũng ngồi đó nhìn dáng vẻ đau đớn có Trí Tú mà có chút đau lòng.
- Trí Tú huynh ấy sao rồi?
- Tỷ không rõ, đây là loại độc tỷ chưa từng gặp qua. Tiểu cô nương là người ở đây chắc là có thuốc giải của loại độc này đúng chứ?
- Nếu như ép độc càng sớm thì có thể cứu được ngài ấy, loại độc này cũng chưa có thuốc giải, nhưng cách này...
Lệ Sa đứng đó lo lắng không thôi khi thấy dáng vẻ cau mày thở dài của Trân Ni.
Cô biết làm sao đây chứ chưa có cơ hội học về các loại thuốc ở thảo nguyên thì Trí Tú lại lấy thân mình ra thử độc để thử tài y thuật của cô rồi sao.
Trân Ni cũng chỉ biết thở dài mà đáp
Nhưng rồi lại sực nhớ mà xoay sang Thái Anh đang ở đó. Khi nảy cô đến đã thấy Thái Anh kèm độc cho Trí Tú thao tác cũng rất nhanh nhẹn. Y thuật chắc chắn không phải tầm thường.
Thái Anh nghe xong cũng ấp úng đáp. Cách thì không phải không có nhưng mà cách này lại có lẽ hơi kỳ quặc một chút.
Trân Ni nghe xong cũng không quan tâm nó là gì liền chạy đến nắm lấy tay của Thái Anh mà van xin nếu còn chậm trễ Trí Tú sẽ mất mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com