Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

- Ngài rán chịu một chút.

Thái Anh ân cần sức thuốc gì đó vào khóe miệng của cô, làm Lệ Sa cũng có chút giật nảy.

Thuốc này rát thật đó. Thái Anh cũng chỉ phì cười với dáng vẻ nhát cấy của Lệ Sa. Như vậy mà là Đại Tướng Quân sao đúng là không hợp lí chút nào.

Lệ Sa thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Thái Anh thì có chút cau mày. Thái Anh đang chọc quê cô sao. Lệ Sa chỉ biết ngồi đó chịu đựng chỉ là cô muốn chọc tức tên tiểu khả hãn đó thôi, nếu không có sự xuất hiện của Thái Anh thì còn lâu tên đó mới chạm được vào cô.

Thái Anh sau khi bôi thuốc xong cũng nhanh nhẩu đi đến hộp gỗ mà cất lại lọ thuốc vào trong. Lệ Sa từ nảy giờ mới lên tiếng hỏi.

- Tiểu cô nương tên họ gì?

- Thái Anh họ Phác.

- Phác Thái Anh, cô là người Trung Nguyên sao ?

Thái Anh cũng giật mình xoay lại sau câu hỏi của Lệ Sa rồi lúng túng đáp.

Lệ Sa cũng khá bất ngờ mà cau mày hỏi lại Thái Anh. Họ Phác không phải đây là họ của người Trung Nguyên sao,nhưng Thái Anh lại ở Thảo Nguyên chả lẽ...

Thái Anh là người Trung Nguyên? Thái Anh nghe xong thì xoay người sang nhìn Lệ Sa đang ngồi đó. Mấy lần gặp nhau cô và Lệ Sa đều gây sự cãi nhau nhưng lần này thì lại nói chuyện với nhau bình thường như thế nên cũng có chút lạ lẫm.

- Phụ thân tiểu nhân là người Trung Nguyên.

Thái Anh nói rồi cũng rời đi. Lệ Sa cũng chẳng biết phải đi đâu đành lẽo đẽo theo sau Thái Anh . Trí Tú không biết bây giờ sao rồi nữa nhưng cũng không có gì to tát có Trân Ni bên cạnh rồi cô cũng không cần lo cho Trí Tú.

Lệ Sa cứ đi theo Thái Anh đi lòng vòng, rồi lại đến một tán cây gần con suối. Lệ Sa cũng chẳng biết Thái Anh định làm gì nữa, đành đi đến đứng cạnh Thái Anh mà thắc mắc hỏi.

- Tiểu cô nương định làm gì sao?

- Đến đây cầu nguyện.

- Cầu nguyện?

Thái Anh cũng chỉ đáp với Lệ Sa một câu rồi quỳ thụp xuống đó chấp hai tay lại nhắm chặt mắt rồi miệng lẩm bẩm gì đó.

Lệ Sa đứng đó khó hiểu nhìn Thái Anh. Ở Thảo Nguyên này đúng là có nhiều điều kì lạ thật đó.Thái Anh sau khi cầu nguyện xong cũng đi lại vào trong không quan tâm đến Lệ Sa đang đứng ngây ngốc ở đó.

Thái Anh đúng là không biết phép tắc gì hết. Đường đường là Đại Tướng Quân Đại Đường lại bị một nô lệ ở thảo nguyên hết mắng rồi chửi, bây giờ đến cả hành lễ tiểu cô nương đó còn không muốn làm nếu để người khác biết mặt mũi Đại Tướng Quân của cô để đâu chứ.

Lệ Sa cũng không để tâm nhiều đến chuyện đó rồi nhanh chống trở về lều xem tình hình của Trí Tú. Dù sao cũng đã hơn một canh giờ rồi.

Cả ba điều phải ở lại Thảo Nguyên ít ngày đợi khi Trí Tú khỏi hẳn mới trở lại Lạc Dương. Vì độc của thu quy tử chỉ có Thái Anh mới biết cách chữa trị.

..........

- VƯƠNG TRÍ TÚ! TỶ MAU TỈNH DẬY CHO MUỘI!

- Trân Ni, tỷ tỉnh rồi muội đừng la nữa.

Trân Ni quăng cái khăn trên tay mình vào người của Trí Tú rồi đứng đó chống hai tay lên eo mà hét lớn.

Trí Tú muốn hành hạ cô hay sao đây, đã tỉnh dậy từ lâu sao không mở mắt ra đi chứ cô còn tưởng Trí Tú vẫn còn hôn mê nên đích thân lau người cho cô.

Nhưng vừa chạm vào cổ đã thấy Trí Tú ở đó mà nhịn cười thì liền tức giận ném khăn vào người của Trí Tú.

Trí Tú cũng bật dậy mà lo sợ không thôi. Là cô đùa giỡn với tử thân rồi sao lần này lại bị Trân Ni dỗi cho coi.

Trí Tú cũng chỉ biết ở đó cười hề hề rồi nhìn Trân Ni, thì từ đâu Thái Anh và Lệ Sa cũng bước vào trên tay con bê theo khay thuốc. Trí Tú ở đó thở phào nhẹ nhõm hai người họ đã cứu cô qua nạn này rồi.

- Thuốc của tỷ....tỷ mau cho huynh ấy uống đi.

- Cách cũ sao?

- À không...tỷ cứ cho huynh ấy uống bình thường không cần phải dùng cách đó.

Trân Ni cũng tiến đến nhận lấy khay thuốc rồi cũng lên tiếng hỏi rõ.

Không biết có dùng lại cách đó không nữa. Nhưng bây giờ Trí Tú đã tỉnh dậy rồi có dùng cách đó cô sẽ ngượng chết mất.

Thái Anh nghe được cũng cười giã lã rồi nói. Chỉ cần người trúng độc không mất ý thức thì sẽ không cần dùng cách đó. Trân Ni nghe xong cũng thở phào một cái rồi nhìn sang Trí Tú đang ngồi đó mà vẻ mặt tiếc nuối.

Thái Anh cũng xin phép lui ra ngoài, còn về phần Lệ Sa thì cũng chỉ hỏi vài câu rồi cũng quay về lều. Cô còn phải đến gặp Đại Khả Hãn mà xin ở lại đây vài ngày đợi khi Trí Tú khỏe hẳn mới dám trở về Lạc Dương.

- Đắng quá, mùi nó cũng ghê hơn thuốc lần trước nữa.

- Tỷ mau uống đi chứ, không uống thì làm sao mà hết đây.

- Nhưng mà nó đắng lắm.

Trân Ni ngồi đó nhìn Trí Tú vừa uống vừa than chê đủ thứ rồi cau mày lên tiếng.

Tại ai chứ? tại cô mà Trí Tú mới trúng độc hay sao? Là do Trí Tú tấy mấy tay chân đụng chạm lung tung nên mới bị như thế. Cô đã chăm sóc Trí Tú từ qua đến giờ không thể chợp mắt ngủ ngon được bây giờ lại ngồi đây đút thuốc cho Trí Tú sao.

Trí Tú cứ ngồi đó than trách là thuốc đắng khó uống làm Trân Ni cũng hết cách đành dùng cách cũ thôi.

Trí Tú nghe Trân Ni nói đến việc dùng cách cũ thì liền vui mừng không thôi. Trí Tú đang mong chờ nó lắm sao?Trí Tú cứ ngồi đó nhắm mắt mà cười tủm tỉm chờ Trân Ni đút thuốc cho mình.

- Tỷ là cái đồ sở khanh mặt dày vô liêm sỉ.

- Trân Ni...còn thuốc thì sao?

- Tỷ tự đi mà uống.

Trân Ni vừa chờ Trí Tú nhắm tịt mắt thì đưa tay mà tát vào mặt Trí Tú một cái cho bỏ ghét rồi quay người bỏ đi.

Trí Tú là nữ nhân đã như thế rồi nếu là nam nhân thì sao chứ.Trí Tú cũng giật bắn mình trợn tròn mắt nhìn Trân Ni đang ở đó chửi rủa mình rồi nói vọng theo.

Nhưng Trân Ni lại phũ phàng đáp với cô một câu làm Trí Tú cũng chỉ biết nhìn sang chén thuốc đang ở trên bàn mà thở dài ngán ngẩm. Còn dùng tay xoa lấy cái má vừa mới bị Trân Ni tát một cái rõ đau. Biết vậy khi nảy không chọc giận Trân Ni rồi.

Trí Tú cũng chỉ biết tự thân vận động đi đến bê chén thuốc lên mà nhăn mặt uống nó. Đúng là đắng thật đó.

Trí Tú cũng chỉ biết quay lại giường mà nằm xuống đó lần này lại chọc giận Trân Ni không biết phải dùng cách nào để dỗ Trân Ni đây.

..........

- Đa tạ tiểu cô nương đã ra tay giúp đỡ không biết ta có thể gọi cô nương là gì?

- Phu nhân không cần khách sáo, phu nhân cứ gọi tiểu nhân là Thái Anh được rồi.

Trân Ni lúc nảy vô cùng tức giận khi thấy vẻ mặt sở khanh đáng ghét của Trí Tú mà bỏ ra ngoài một mạch. Nhưng vừa ra đến ngoài đã chạm phải Thái Anh đang lanh quanh ở đó.

Dù sao Thái Anh cũng đã cứu Trí Tú một mạng ít gì cũng nên đến đa tạ cô nương ấy một tiếng.

Nói rồi Trân Ni cũng nhanh chống bước đến cạnh Thái Anh mà lên tiếng thành khẩn. Thái Anh cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi đáp. Quân Sư và phu nhân của ngài ấy ai cũng dễ mến, chỉ có riêng cái tên sở khanh họ Lạp đó là khó ưa.

Bây giờ còn hại cô phải sống trong cảnh khổ sở như thế này nếu Lệ Sa không thành thân với cô thì cô sẽ là nô lệ phục vụ cho bọn nam nhân thối đó. Cô cũng chẳng muốn thành thân với cái tên đáng ghét sở khanh đó chút nào, nhưng dù sao vẫn hơn là một nô lệ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com