Chap 20
- Của đại nương.
- Đa tạ phu nhân.
Trân Ni gắp một miếng thịt to đưa về phía Ô Tình làm bà chỉ biết cúi đầu nhận lấy,là khi nảy cô đã bắt Trí Tú đi mua ít thịt dê đến để nấu thật nhiều món ngon ,cũng coi như cảm tạ ơn cứu mạng của Thái Anh.Trân Ni ngồi đó cười nói vui vẻ mặc cho Trí Tú ở đó bĩu môi nhìn cô,thịt dê là do cô mua đến mà sao Trân Ni không gắp cho cô chứ.
Trân Ni cũng chẳng để tâm gì mấy đến Trí Tú mà cười nói vui vẻ với Thái Anh, hai người có vẻ rất hợp nhau, cứ như tỷ muội lâu ngày gặp lại vậy, cũng đúng thôi hai người điều am hiểu về thảo dược nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau mà.Lê Sa từ nảy đến giờ cũng chẳng biết nói gì đành ngồi đó ăn ngấu nghiến,đồ ăn thực sự rất ngon làm cô lại nhớ đến mẫu thân.
- Huynh nhìn cái gì , mau ăn đi nếu không,hết thì đừng có mà than với muội.
Trí Tú cứ ngồi đó nhìn chằm chằm Trân Ni làm cô ngại ngùng mà lên tiếng trách móc, cô không biết là mặt Trí Tú dày đến cỡ nào nữa,bộ Trí Tú không biết xấu hổ hay sao.Trí Tú lại chẳng nói gì mà ngồi đó cười cười nhìn Trân Ni,là cô đang chờ Trân gắp thức ăn cho cô đó.Trân Ni đúng là không hiểu ý người ta gì hết trơn.
Vừa ăn xong Ô tình đứng dậy đi đâu đó làm mọi người cũng khó hiểu mà đưa mắt nhìn theo, Trân Ni Trí Tú và Lệ Sa vừa chuẩn bị trở về lại bộ thì nghe tiếng Ô Tình ở phía sau thì liền nhanh chống xoay người lại, bà kính cẩn dâng lên một gói gì đó được buộc cẩn thận rồi lên tiếng nói:
- Tôi còn một ít bánh đậu,nếu như Tướng Quân không chê thì nhận ăn lấy thảo.
-Đa tạ đại nương, đây..của đại nương.
Ô tình cũng kính cẩn đưa hai tay nắm chặt lấy mớ bánh trên tay mà run run,không biết đại Tướng Quân có thích hay không nữa, đành lấy chút gan dạ mà mời vậy.Lệ Sa sao khi nhận thấy đó là bánh đậu món bánh đầu tiên cô ăn khi đến thảo nguyên thì vô cùng vui vẻ mà dang hai tay nhận lấy còn không quên để lại cho đại nương ít ngân lượng
Ô tình xua tay từ chối nhưng cả ba điều đã rời đi hết rồi,bà cũng nhìn theo bóng lưng họ mà cười hiền,họ đúng là khác xa với bọn quan chuyên ức hiếp dân lành ngoài kia, đúng là khác một trời một vực.
- Bọn họ là người tốt, nếu họ cần gì cứ dốc hết sức mà giúp đỡ.
- Con biết rồi mẫu thân.
Bà cũng ngồi đó nhìn Thái Anh đang dọn dẹp mà lên tiếng nói,cả ba người họ điều là người tốt, dù cho hai nơi vẫn có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào nhưng dù sao họ cũng chỉ là dân thường làm sao am hiểu chuyện binh tướng được chứ, cũng chỉ có thể giúp họ những việc vặt vãnh mà thôi.
Nói rồi Thái Anh cũng chuẩn bị ít đồ mà lên lại bộ, nếu không cô sẽ bị trách mắng cho một trận mất, Thái Anh cũng nhanh chống trở về bộ tiếp tục công việc như mọi ngày, bộ lạc và nơi ở của cô cũng cách nhau không xa nên rất nhanh đã đến,vừa lên cô đã lao đến đem mớ y phục đang chất đóng ở đó mà ra suối giặt.Thái Anh vừa đi vừa nghe mọi người xung quanh bàn tán về chuyện Tướng quân quân sư và phu nhân, nên cũng hay tin họ đã lên đường trở lại Lạc Dương.
Thái Anh cũng chẳng mảy may quân tâm mà tiếp tục công việc, chẳng qua là bọn họ chỉ muốn tạ ơn cô chuyện cô đã cứu quân sư chứ một nô tì như cô thì làm sao dám mơ đến chuyện làm bằng hữu với họ chứ.
- Nè,thấy cô nương đó không? nghe nói là quyến rũ Đại Tướng Quân Đại Đường nhưng không thành đó,bây giờ ngài ấy đã rời đi rồi thì cô ta sẽ là nô lệ để dành phục vụ cho nam nhân ở bộ lạc.
Thái Anh đang ngồi ở con suối giặt y phục, thì dừng hẳn hành động khi nghe một dám nữ nhân gần đó đang bàn tán về cô.Thái Anh cũng chỉ thở hắt một cái rồi tiếp tục công việc, không để ý gì đến bọn người đáng nói xấu cô ở đó.
- Cô ta đúng là mặt dày thật đó, lại chẳng biết xấu hổ, ta còn nghe nói cô ta cũng muốn quyến rũ cả tiểu khả hãn nữa đó.
Thái Anh cố ngồi đó mà nghe từng lời sỉ nhục của bọn họ đối với cô,là cái tên sở khanh đó đã hại cô,đã khiến cô phải bị cả đám người bọn họ chà đạp phỉ báng như thế,cô hận cái tên sở khanh đó...cô hận cái tên Lạp Lệ Sa đó.Thái Anh cũng cố gượng đứng dậy mà bước ra khỏi đó,nhưng bọn họ vẫn không chịu thôi vẫn thì thầm to nhỏ sau lưng cô.
..........
- Haizzz,cuối cùng cũng về đến Lạc Dương.
Trí Tú nằm ườn ra giường mà thở dài mệt mỏi, cưỡi ngựa hơn nữa ngày trời không mệt mới lạ đó.Trân Ni thì từ nảy đến giờ cứ ngồi ở đó mà trầm tư, làm cho Trí Tú cũng khó hiểu liền bật dậy mà lên tiếng hỏi han.
- Muội không khỏe sao?
- Muội không có,chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện về Thái Anh thôi?
- Thái Anh? Là tiểu cô nương ở Thảo Nguyên sao? Cô nương ấy làm sao?
Trân Ni cũng chỉ biết thở dài rồi nói.Trí Tú nghe xong thì vô cùng khó hiểu, cô nương thảo nguyên đó có điểm gì đặc biệt sao ,sao lại khiến Trân Ni lưu tâm đến vậy chứ.Trí Tú cứ hỏi liên tục làm Trân Ni cũng chỉ cau mày nhẹ một chút nhưng rồi cũng đáp:
- Còn không phải nhờ đệ đệ Lệ Sa của tỷ sao, khi không lại bắt tiểu cô nương ấy đến lều, rồi bây giờ lại để tiểu cô nương ấy ở lại bộ lạc, còn mình thì quay về Lạc Dương.
- Muội đừng lo quá,Lệ Sa và Thái Anh đều là nữ nhân, làm sao có chuyện gì được chứ muội cũng biết mà.
- Cái đồ ngốc nhà tỷ.
Trân Ni ngồi đó khoanh tay trước ngực mà lên tiếng trách mắng, Lệ Sa đúng là không biết suy nghĩ gì hết chỉ lo trả thù cái tên tiểu khả hãn gì đó lại khiến một tiểu cô nương phải chịu khổ như thế.Trí Tú ở đó phì cười khi thấy Trân Ni đang lo lắng về chuyện của Lệ Sa và Thái Anh thì liền lên tiếng giải thích, Trân Ni cũng biết cả hai là nữ nhân mà còn lo gì chứ.Trân Ni đùng đùng đi đến cốc vào trán của Trí Tú một cái, làm cô ôm đầu đứng đó mà ngơ ngác.Trí Tú đúng là tên đại ngốc mà,cô lo chuyện đó làm gì chứ, cô lo là lo chuyện quy cổ ở thảo nguyên kìa kìa.
Trí Tú vẫn đứng đó xoa xoa lấy cái trán vừa bị Trân Ni cốc một cái rõ đau.Ý Trân Ni là sao chứ? không lo chuyện đó của Lệ sa và Thái Anh thì lo chuyện gì chứ.Trân Ni cũng chỉ biết thở dài thườn thượt khi thấy bộ dạng ngây ngốc của Trí Tú ở đó liền tiếng giải thích.Trí Tú ngốc như thế ai mà tin tỷ ấy là con của Thái Sư trong triều chứ.
- Tỷ còn không biết quy cổ ở thảo nguyên sao? bất kì nữ nhân nào bước vào lều cùng một nam nhân đều không còn trong sạch nữa,huống chi Thái Anh lại là một nô lệ,nếu Lệ Sa không thành thân với muội ấy thì muội ấy sẽ trở thành nô lệ phục vụ cho bọn nam nhân thối ở đó.
- Hả!!thật sao...nếu vậy thì phải làm sao đây?
Trí Tú nghe xong cũng há hốc mồm mà đứng đó, cô thực sự không biết chuyện quy cổ này ở thảo nguyên, ngay cả Lệ Sa cũng không biết,là Trân Ni lúc chuẩn bị rời khỏi Ác Lang Bộ thì vô tình nghe thấy đám người ở đó thì thầm to nhỏ gì đó.
Trên đường về cô luôn trằn trọc chuyện đó mãi không thôi, không biết Thái Anh ở đó sẽ ra sao nữa,cô phải nói với Lệ Sa ra sao chứ,nếu để hai người họ thành thân thì thật tội nghiệp cho Thái Anh phải lấy một nữ nhân gọi một nữ nhân là phu quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com