Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 69

- Lệ Sa..

Ngụy Quốc từ đâu bay đến ôm chặt lấy cô kéo vào trong làm hai người ngã lăn ra đất, Ngụy Quốc ngẩng mặt  xem xét đã thấy Lệ Sa đã bất tỉnh ở đó.

Còn về phía Đỗ Công ông ta đã bị tên xuyên qua tim mà chết ngay tức khắc, mũi tên đó là do Lạp Bạch Điền bắn...ông sở dĩ cũng không muốn ra tay nhưng tình thế cấp bách ông không còn lựa chọn khác. Nếu lúc nảy ông không bắn mũi tên đó thì Lệ Sa của ông sẽ mất mạng.

Ngụy Quốc bế Lệ Sa lên xe ngựa rồi trở về phủ nhìn Lệ Sa bây giờ còn thảm hơn cả chữ thảm nữa người thì máu me vết thương thì đầy khắp người. Lạp Bách Điền đi đến liếc nhìn ông ta chết không nắm mắt đó thở dài khẽ nói:

- Là do ông cố chấp, luôn giữ mối thù đó trong lòng không chịu buông bỏ. Nhưng cũng không thể trách ông, vì chính Lệ Sa con ta cũng có một phần lỗi. Coi như ta dùng chút lòng thành thay mặt Lệ Sa thỉnh tội với ông.

Nói rồi ông quỳ mạnh xuống nền đất khấu đầu ba cái trước thi thể của Đỗ Công. Ông sẽ thay Lệ Sa tạ tội với ông ấy hy vọng ông ấy sẽ sớm buông bỏ thù hằng có thể bắt đầu có một kiếp đời khác tốt hơn.

....

- Đệ ấy sao người?

- Chỉ là trúng mê hồn dược nên tạm thời sức khỏe còn rất yếu, muội đã kê cho đệ ấy vài đơn thuốc uống ít ngày sẽ khỏe lại ngay.

Trí Tú vẻ mặt lo lắng mở giọng gấp gáp hỏi. Trân Ni nghe xong thở dài một cái đặt tay của Lệ Sa lên bụng rồi xoay người sang đáp. Lệ Sa do trúng mê hồn dược nên cơ thể đã yếu đi mấy phần, phần còn lại có lẽ do tâm trạng không được tốt mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nhưng nguyên do lớn nhất có lẽ...là sau cái chết của Thái Anh.

Trân Ni cũng kê vài đơn thuốc giúp Lệ Sa mau khỏe lại cũng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Trí Tú nghe xong cũng gật gù rồi lại thở dài thường thượt. Những người yêu nhau họ tại sao phải chịu cảnh ly biết như thế chứ. Hay họ có duyên mà không nợ. Có duyên gặp được nhau nhưng không có đủ nợ để ở cạnh nhau cả đời.

Hai người nói rồi cũng rời đi để lại không gian yên tĩnh cho Lệ Sa. Cô vẫn nằm ở đó hai mắt nhắm chặt, nhưng nước mắt cứ vô thức rơi lã chã. Những giọt nước mắt nóng hổi nó cứ đua nhau chạy ra khỏi hốc mắt của cô. Tim cô tại sao lại đau như thế chứ, đau như thể ai đó đã cho tay vào lòng ngực cô mà nhào nSa.

....

- Huynh mau ăn đi.

- Wow...là bánh đậu sao? Muội đúng là cô nương dễ thương đáng yêu nhất trên thế gian này. Thưởng cho muội.

Thái Anh trên tay là mấy cái bánh đậu nóng hổi bước đến trước mặt Lệ Sa nhỏ giọng nói. Lệ Sa cười đến tít mắt khi thấy dáng vẻ ngại ngùng của Thái Anh, khi vừa được cô hôn vào má. Đó là phần thưởng mà chỉ có Phác Thái Anh mới có được.

Lệ Sa ngồi đó ăn ngấu nghiến cái bánh đậu trên tay đến nổi nghẹn cứng họng mà ho khan, làm Thái Anh ngồi đó vừa cười khổ vừa vuốt lưng Lệ Sa. Lệ Sa ăn cứ như mà chết đói thừ đời nào vậy. Chỉ là vài cái bánh đậu thôi mà nếu Lệ Sa muốn ăn cô sẽ dành cả đời để làm nó cũng được.

....

- Thái Anh này, muội có yêu ta không?

- Tỷ lại bị gì nữa sao? Ngày hôm nay tỷ đã hỏi muội câu này quá ba lần rồi đó.

- Thì...muội cứ trả lời ta đi?

- Tất nhiên là có rồi, ai đời không yêu mà vì tỷ không màng sống chết không yêu mà đồng ý trao thân cho một nữ nhân sao? Tỷ lại nghi ngờ muội sao...

Lệ Sa để Thái Anh nằm trong lòng rồi lại khe khẽ hỏi, nhưng câu hỏi có chút gượng gạo. Thái Anh nghe xong cũng khó hiểu ngẩng mặt đáp lại. Lệ Sa đã hỏi cô câu này rất nhiều lần rồi nhưng câu trả lời của cô vẫn thế mà là yêu là rất yêu. Chả lẽ Lệ Sa muốn nghe câu trả lời khác sao?

Thái Anh đáp xong cũng lên tiếng trách móc. Lệ Sa là đang nghi ngờ cô hay sao, tại sao lại hỏi cô những câu lạ lẫm mình như thế chứ. Thái Anh giận dỗi thoát khỏi vòng tay của Lệ Sa nghiêng người sang một bên để tấm lưng đang run bần bật đó đối diện với Lệ Sa.

Cô cũng biết bản thân đã chạm đến lòng tự tôn của Thái Anh liền kéo con mèo nhỏ vào lòng mà vuốt ve còn hôn mấy cái vào trán Thái Anh thì Thái Anh mới chịu nguôi giận. Lệ Sa nằm đó nhưng tâm trạng rối bời, không biết sau này Thái Anh trong lòng cô của thật sự là Thái Anh của cô hay không nữa.

....

- Lệ Sa này, tỷ có hối hận khi yêu muội không?

- Tại sao phải hối hận? Ta cảm tạ trời còn không kịp nữa. Yêu muội là điều tỷ bao giờ hối hận.

Thái Anh nghe xong liền gật gù mãn nguyện tựa vào lòng Lệ Sa để tìm chút hơi ấm cô rất sợ, sợ rằng sau này cô không thể ôm Lệ Sa nữa không thể cùng Lệ Sa ngày ngày vui đùa rồi cùng nhau trải qua một cuộc sống bình yên như trước nữa.

Lệ Sa kéo Thái Anh vào lòng siết chặt vai cô, yêu Thái Anh là điều mà Lạp Lệ Sa cô chưa từng hối hận. Dù kết quả có bi thương như thế nào đi nữa. Trong khoảnh khắc hình bóng Thái Anh như chiếm trọn tim cô thì cô đã không còn nghĩ đến kết cục sau này nữa.

....

- Muội có yêu ta không? Dù là đã từng...

- Yêu ngươi? Nực cười, ta tại sao lại đi yêu một nữ nhân cơ chứ, thật kinh tởm. Người đừng tự mình đa tình nữa, ta chỉ muốn ở cạnh ngươi để khiến ngươi đau khổ khiến ngươi sống không bằng chết. Chút tình riêng đó chẳng là gì đối với ta hết.

Lệ Sa giọng run run hỏi, nước mắt cũng giàn giụa trên mặt. Thái Anh nghe thấy thì cười khẩy một cái rồi tỏ vẻ khinh bỉ. Yêu nữ nhân sao? thật kinh tởm cô sao có thể là loại người như vậy chứ.

Thái Anh lạnh nhạt đáp ánh mắt chẳng chút dao động. Ánh mắt cứ nhìn đăm đăm Lệ Sa như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lệ Sa nghe xong cũng bật cười  ngây ngốc, nếu như lúc trước khi cô hỏi Thái Anh như thế Thái Anh trả lời như bây giờ thì hay quá....

Để cô không phải bi lụy vì Thái Anh để cô không đau lòng như bây giờ. Nhưng giờ cô đã hiểu vị trí của cô trong tim Thái Anh là mãi mãi không tồn tại ngay cả sự thương hại của Thái Anh cũng không muốn dành cho cô..

.....

Lệ Sa khó khăn rướn người chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng. Đây không phải là phòng của cô sao? Sao cô lại ở đây rõ ràng khi nảy cô thấy cô và Thái Anh đang vui vẻ cùng nhau mà. Bây giờ Thái Anh của cô đâu?

Lệ Sa nheo mày cố nhớ lại nhưng cảm giác đau nhức ở lưng nó cứ lấn át cả tâm trí cô lúc này. Khiến cô tạm thời chẳng nhớ ra được chuyện gì hết... Lệ Sa ở đó ôm đầu hét lớn. Làm kinh động đến bên ngoài Trân Ni và Trí Tú cũng nhanh chóng chạy đến đỡ lấy người Lệ Sa cố lên tiếng trấn an cô.

- Lệ Sa đệ không sao chứ?

- Trí Tú! Thái Anh của đệ đâu? Muội ấy đang ở đâu?

- Ta...ta...

Lệ Sa chộp lấy tay Trí Tú ánh mắt cứ nhìn cô trừng trừng nước mắt thì nó cứ ứa ra mãi. Trí Tú cũng không biết phải nói với Lệ Sa ra sao chỉ biết ấp úng ở đó. Chuyện của Thái Anh cô phải nói với Lệ Sa ra sao đây. Trân Ni đứng cạnh cũng hết cách đành nói cho Lệ Sa biết chuyện  nhưng cũng chỉ là lí nhí nói sợ rằng lại làm kinh động đến Lệ Sa.

- Thái Anh...muội ấy chết rồi...cũng đã cho người tìm kiếm hai ngày nay nhưng chẳng có chút tung tích. Muội chắc hẳn là nước cuốn trôi đi khá xa thành rồi...

- Tỷ nói dối...Thái Anh của đệ làm sao có thể...Rõ ràng khi nảy đệ đã gặp Thái Anh khi nảy đệ còn ôm Thái Anh kia mà...Trí Tú, Trân Ni tỷ ấy đang đùa với đệ đúng không? Tỷ ấy gạt đệ đúng không? Thái Anh của đệ...

Lệ Sa trợn trừng mắt vừa lắc đầu vừa mở giọng phản pháo. Trân Ni rõ ràng là đang gạt cô Thái Anh của cô làm sao có thể chết được chứ Thái Anh của cô khi nảy còn nằm trong lòng cô kia mà. Nhưng kia nảy là khi nào, cô đã hôn mê hai ngày nay rồi..

Lệ Sa buông lỏng tay hai người họ ngồi thẳng thờ trên giường mắt đỏ hoe nhìn vào khoảng không vô định, cô đã khóc đến khi hai hốc mắt cảm thấy khô rát mới thôi. Môi cứ mấp máy hơi thở thì ngắt đoạn còn tạo ra tiếng khóc cứ ư ử trong cuống họng nghe vô cùng ấm ức. Trân Ni và Trí Tú cũng chỉ biết cúi gầm mặt rồi rời đi...Lệ Sa có lẽ cần chút thời để làm quen với nó.

Lệ Sa chẳng nói năng gì hết cơn nấc nghẹn cũng không còn nữa, cô cứ liên tục lầm bầm:

- Thái Anh chưa chết. Thái Anh đang chờ ta đến tìm muội ấy, Thái Anh đang chờ ta...ta phải đi....phải đi tìm muội ấy không để muội ấy phải chờ nữa.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com