Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Cho otp nhập viện cái mình cũng nhập luôn mọi người ạ :)) Giờ mới rảnh nên up này.

-

"...Tôi không muốn ở đây." Jinpei vừa bấm điện thoại vừa nói. Anh đã nằm trong căn phòng nồng mùi thuốc sát trùng này được vài ngày rồi. Việc không được ra ngoài hít thở không khí trong lành làm anh thấy hơi bức bối trong người. Rei quay lại nhìn Jinpei, nghĩ ngợi một lát liền đứng dậy, "Lên chỗ này đi" cậu tiếp lời, "Đoán là sẽ lạnh đó. Anh khoác thêm cái khăn này đi. Uehara đã đem tới đó."

Jinpei gật đầu. Anh từ từ đứng dậy, đôi chân hãy còn run rẩy. Rei thoáng nghẹt trong tim, cậu nhanh chóng tiến lại gần, chìa ra bàn tay phải của mình. Dìu Jinpei về hướng cầu thang, Rei quyết định vớ lấy một chiếc xe đẩy, nghiêm mày nhìn anh. Jinpei bĩu môi, miễn cưỡng ngồi xuống. Trông có giống bị què không mà phải ngồi cái thứ này? Nhưng khuôn mặt của người kia có chút đáng sợ, nghe lời vẫn là hơn.

Thang máy dừng lại ở tầng chín, Rei đẩy anh ra khỏi căn phòng hẹp đó, hướng về cầu thang bộ, Rei đẩy theo con đường dành cho xe lăn. Bây giờ cũng đã gần mười giờ đêm, hành lang khá vắng vẻ. Cậu đứng trước cánh cửa đang đóng, vặn núm và đẩy người con trai kia sang bên kia. Tầng thượng lộng gió thổi qua từng kẽ tóc của Jinpei, đúng là có chút lạnh. Rei đẩy anh tới phía rào chắn, ngắm nhìn những con đường vẫn còn những chiếc xe hối hả lao vụt. Tầm nhìn của Jinpei hướng về phía thành phố rồi lại ngước lên bầu trời đầy sao. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong trái tim của anh.

Hagi.

Rei chống tay lên lan can sắt, cũng có chút lạnh, nhưng cậu không quan tâm lắm.

Hiro.

Trong dòng hồi ức miên man, Rei thấy mình được trở lại những ngày thanh xuân, được cùng nhóm bạn của mình phiêu lưu khắp các con phố.

Giá như Hiro còn sống.

Giá như Hagi vẫn còn ở đây.

Giá như Date không rời khỏi họ.

Giá như...

"Rei!"

Người được gọi tên giật mình, quay sang phía tay trái của mình là một bàn tay đang nắm lấy áo mình. Cậu thở phào, chợt nhận ra tuyết đã rơi từ khi nào. Rei vội vàng quay chiếc xe và quay về phía cửa. Nhưng bằng bất cứ giá nào, cậu vẫn không thể mở nó được.

"Mấy giờ rồi!?"

"Hơn mười giờ rồi. Có thể họ đã khóa cánh cửa này lại."

Chết tiệt. Rei chửi thầm, "Cậu có mang điện thoại không? Tôi lại để dưới kia để sạc rồi."

"...Tôi cũng vậy."

Rei đập trán, bất cẩn thật chứ. Cậu nhìn đi nhìn lại một lượt, chẳng có cái gì có thể gọi người hay phá cửa. Rei vò đầu chính mình, cái cậu đang lo không phải là mình mà là Jinpei. Lạnh như vậy rất dễ bị cảm, mà anh thì vốn dĩ đã yếu rồi, kể cả có thuốc ở đây thì vẫn dễ bị ngất.

"Aissss. Sao cứ phải tạo cái khó trong lúc này cơ chứ!!"

Ngược lại, Jinpei có vẻ rất bình thản. Anh tiến lại phía rìa lan can, móc trong áo sơ mi ra thẻ cảnh sát của mình và ném xuống.

"Jinpei, cậu làm gì vậy hả?" Rei ngạc nhiên. "Cậu Kudo gì đó chắc sẽ vòng qua đây thôi. Nếu thẻ của tôi vẫn ở đó tới lúc cậu ta về thì hẳn là cậu ta sẽ thấy sai sai và sẽ đi hỏi thôi."

Rei gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng có chắc là hai người họ sẽ chống cự được tới lúc đó không? Cậu không biết. Nhưng có gì có thể làm gì bây giờ. Tuyết vẫn đang rơi, trời lạnh khiến cơ thể cậu có chút run rẩy. Jinpei nhíu mày, anh kéo Rei lại gần mình và cưỡng ép cậu ôm lấy mình. Tư thế này có thể không thoải mái, dù vậy thì cũng không sao, đâu có ai nhìn thấy đâu.

"Này..." Rei một lúc sau mới cất tiếng nói, "...Tôi không sao. Cậu cứ buông ra đi."

"Hả? Cậu nói cái gì tôi nghe không rõ?" Jinpei nhấn cơ thể cậu ngồi lên đùi mình. Cũng hơi mỏi, hơi đau, mà không sao hết. Anh ôm chặt lấy cậu trai tóc vàng, "Cậu nói lại đi?"

Rei không đáp lại. Jinpei lần đầu không được trả lời mà lại không hề tức giận. "Mà, tóc cậu thơm thật đấy."

Gương mặt Rei vẫn luôn rực lên. Dù ánh đèn không rọi tới đây, và nhìn từ phía sau, nhưng đôi tai phiếm hồng đã tố cáo tất cả. Jinpei cười nửa miệng, ngả ra phía sau, "Aaa, tôi buồn ngủ quá đi thôi!!"

Cậu chỉ đành giữ im tư thế này, vẫn hướng đôi mắt ra thành phố lộng lẫy. Tuyết chưa ngừng, nhưng trái tim ấm nóng vẫn luôn bao bọc lấy cậu.

Đồ ngốc.

Cũng chẳng biết là đã qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên mở ra. Shinichi vội vàng chạy đến chiếc xe lăn ở phía trước.

"Anh Furuya!! Anh Matsuda!!"

Kaito cũng tới giúp đẩy chiếc xe xuống. Có chút khó khăn, Kaito cũng chật vật một lúc mới có thể giữ cho hai người không ngã khỏi xe.

"Nhịp tim hơi yếu nhưng còn sống! Đưa tới phòng hồi sức nhanh lên!!" Shinichi hét lớn. Y vừa chạy theo vừa bấm điện thoại.

"Thiếu úy Sato, xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ của chị, nhưng có lẽ anh Matsuda và anh Furuya cần được điều lên bệnh viện cảnh sát trên đó. Chị giúp em được không?"

Miwako đang ngáy ngủ nghe tới tên Matsuda liền tỉnh táo lại, "Anh Matsuda và anh Furuya? OK. Sáng mai sẽ có xe lên đón." Cô cúp máy, vội vàng nhắn tin với cấp trên.

Bước tới phòng hồi sức lại chẳng thấy người đâu, Shinichi vội vàng xuyên qua đó tới phòng cấp cứu, quả nhiên Kaito đang ngồi đây đợi cậu.

"Hai người họ thể trạng không được tốt lắm, họ đang phải..."

Cậu ta cúi đầu nói, tay đưa lên ngực trái rút từ trong ra một thứ gì đó đưa cho người đối diện.

"Kẹo mút?"

"Ờ, ngậm đi cho đỡ mệt. Tôi ra kia mua mì về cho mà ăn." Kaito tay trong túi quần, quay mặt bước đi bình thản nói. Shinichi nhìn theo, cứ có cảm giác tội lỗi, "Kuroba..."

"NGƯỜI NHÀ BỆNH NHÂN YAMATO VÀ FURUYA!!"* Tiếng nói lớn kéo Shinichi quay lại. "Cậu Yamato ổn rồi, giờ chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng. Còn về cậu Furuya, nói về mặt chung thì cậu ta cũng tốt rồi, nhưng chúng tôi phát hiện một số vấn đề, có lẽ sẽ phải làm thêm một số xét nghiệm. Đương nhiên lấy máu xong sẽ được đẩy lại về phòng. Bây giờ cậu đi theo cô kia và làm thủ tục nhập viện cho cậu Furuya đi nhé."

Vấn đề?

Vấn đề gì mới được cơ chứ ?

Lời của bác sĩ khiến Shinichi rối như một đống tơ vò, y quay lại cửa phòng 403, ngồi xuống băng ghế dài. Chỉ vừa mới đặt người lên, tiếng chạy của ai đó làm Shinichi chú ý.

"Thật là!! Cậu rời khỏi đó phải báo tôi chứ?" Kaito thở hổn hển, "Thế? Sao rồi?"

"Ổn cả rồi."

Kaito mỉm cười, đưa hộp đồ ăn trên tay cho Shinichi. Y nhíu mày nhìn người kia chống cằm đưa mắt dáo dác về phía bầu trời.

"Sao lại có một?"

"Tôi ăn rồi."

"Đừng có xạo!! Cậu như nào tôi biết thừa, huống chi cái tiệm mì gần nhất cũng mất tới mười lăm phút đi bộ. Cậu làm như tôi bị mù ấy??" Y khó chịu mắng một câu, "Cậu ăn trước một ít đi."

Kaito nhìn người kia lại liên tưởng đến một đứa trẻ con đang dỗi, "Cậu cứ như con nít ấy. Ăn thì ăn."

Sau khi hoàn thành bữa tối, Kaito đề nghị thuê tạm một căn khách sạn. Đương nhiên là phải thế rồi. Vì vậy họ đã rời khỏi bệnh viện và ở nhờ tại phòng năm sao hai giường đơn, theo ý của Shinichi.

Tờ mờ sáng, Jinpei tỉnh lại, bên người lại có chút nặng. Thì ra là cậu trai tóc vàng nào đó. Anh nhăn mặt, bộ trang phục Rei đang mặc giống với anh, là quần áo của bệnh nhân. Đầu đau như búa bổ, anh nhìn quanh phòng một lượt và cố nhớ lại.

"Aaa, vậy là Rei cũng được xếp giường với mình!" Nụ cười không thể cất đi được. Jinpei với tay lấy một ly nước, cổ họng khô khốc như được cứu sống. Chợt một tập giấy thu hút anh. Với tính tò mò của bản thân, Jinpei đã cầm nó lên và đọc, để rồi sững sờ khi thấy một dòng chữ.

Bệnh nhân : Furuya Rei

Tuổi : 32

Chẩn đoán : Đục thủy tinh thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com