Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Hôm qua mình quên chú thích. Tên được đổi của Jinpei là Yamato Jinpei, theo họ của Yamato Kansuke.

-

Choang.

"Chuyện gì vậy?" Cánh cửa phòng bật mở, là Miwako. Trước mắt cô là đống mảnh vụn thủy tinh vương vãi khắp sàn, và anh Jinpei thì đang cứng đờ người. Miwako có thể nhìn thấy rõ đôi tay run rẩy của anh. Cô vội vàng chạy vào bên trong, nhặt những mảnh vỡ lớn và thả vào thùng rác, cẩn thận quét cả những hạt vụn nhỏ. Suốt cả quá trình, Jinpei vẫn không có một lời hồi đáp. Khí quản cảm giác như bị bóp nghẹt, cổ họng nghẹn lại, trái tim nghe những tiếng vụn vỡ.

Khó thở quá.

Tờ bệnh án rơi xuống nền đất, nhưng Jinpei không quan tâm lắm. Gương mặt điển trai của anh cúi thấp xuống, nằm gọn gàng lại vào khu vực của mình. Miwako biết ý liền bước ra ngoài, thở dài. Có vẻ là chuyện không hay, cô đoán vậy.

Anh quàng tay phải của mình qua lưng của Rei, một lượt ôm trọn cơ thể người kia. Nhìn chăm chăm chai nước truyền, Jinpei vẫn chưa hết sốc. Có lý nào con người hoàn hảo này lại bị ông trời trêu đùa tới vậy? Cố vắt óc nghĩ xem là chuyện gì đã khiến mắt của Rei trở thành như vậy, cuối cùng vẫn là chẳng ra được bất kỳ đáp án nào. Bất lực, Jinpei mở điện thoại lên, một tay thao tác toàn bộ.

"Hừm..."

Bệnh này có thể chữa được.

Jinpei thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt đọc tới một dòng như giết chết suy nghĩ của anh.

Chi phí phẫu thuật rơi vào khoảng mười triệu yên.

Lấy đâu ra số tiền lớn tới vậy ngay lúc này? Một thằng nhân viên ở sở cảnh sát thì làm gì có tận ngần ấy tiền cơ chứ?

"Oáp..."

Jinpei giật mình, tay không cẩn thận làm chiếc điện thoại nhảy lên, anh vội vàng rút điện thoại về túi áo mình. Rei lơ mơ ngái ngủ thấy mình đang nằm trong phòng bệnh cùng với Jinpei liền tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Đầu của cậu đau như búa bổ, mỗi lần cố nghĩ lại liền nhói lên. Rei nhăn mặt ôm lấy đầu, nó tồi tệ tới mức cậu có cảm giác chỉ cần nghĩ sâu hơn một chút nữa thì cậu sẽ về với đất mẹ ngay và luôn. Thấy vậy, Jinpei vội vàng đỡ lấy Rei, nhẹ nhàng xoa xoa phần đỉnh đầu. Dù đã là ngày hôm sau, mùi thơm của dầu gội trên tóc cậu vẫn lấn át suy nghĩ anh.

"Không sao đâu mà. Zero đi ăn sáng với tôi nhé?"

Cậu gật đầu. Jinpei thấy Rei của ngày hôm nay có chút khác thường, nhưng anh không để tâm điều đó cho lắm. Hai bệnh nhân dìu dắt nhau bước ra ngoài, người đầu tiên mà họ gặp không ai khác là Miwako, kế đến là Yui.

"Chị Uehara? Chị không về sở cảnh sát ạ?"

Yui lắc đầu, "Kan bảo tôi ở đây với cậu. Anh ấy nói với tính của cậu kiểu gì cũng có vấn đề thôi." Miwako bật cười, "Cũng đúng."

Jinpei một đường thẳng tới nhà ăn, tay vẫn theo thói cũ bỏ vào túi quần. Chỉ khác là, hôm nay bên cạnh còn có một tên tóc vàng vẫn đang bá lấy cánh tay của anh.

Rei dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt từ ngây thơ vô tội lập tức đanh lại khiến người khác rùng mình. Cậu tự thấy khả năng diễn xuất của mình xứng đáng đạt 1000 điểm chứ 100 điểm đã là cái quái gì. Jinpei thì thầm, "Này, cậu diễn cái gì thế?"

"Hả? Jinpei nói gì vậy?" Đôi con người long lanh ngay tức khắc trưng ra trước ánh mắt khó hiểu của anh, "Không phải cậu đang giả bộ thành một thằng nhóc mười tuổi làm nũng như ai đó đấy chứ?"

"Nói gì khó hiểu vậy cha, tôi mà nhớ được hôm qua xảy ra cái gì thì tôi làm thánh rồi. Chỉ là tôi thấy..." Rei buông cánh tay người kia ra, giọng nói ngày càng nhỏ dần.

"Thấy cái gì cơ?" Jinpei quay người Rei đối mặt với mình, mắt lia từ đầu tới chân cậu.

"K-Không có gì hết!! Tôi đói rồi, soba hay somen?" Rei vội vàng chạy tới quầy. Jinpei vẫn khó ở như ngày nào, "Hả????? Cậu bị cái gì thế hả??"

-

Hai người họ ngồi lên hàng ghế dài. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, trong xe còn có Miwako và Wataru. Cảm giác ngột ngạt trong xe khiến Miwako khó thở. Cô ấn nút, cửa sổ xe mở ra một chút, xóa tan cái không khí bức bối trong xe. Hôm nay trời ấm áp hơn những ngày vừa qua, dù thời tiết vẫn còn khá lạnh. Từ đầu tới giờ, họ không nói một lời. Rei cứ liên tục xoa bóp thái dương bên trái khiến Jinpei không thể không chú ý. Cảm giác nhức nhói trong mắt khiến cậu chẳng thoải mái được một phút giây nào. Rei đưa tay che đi đôi mắt của mình, cảm giác mát lạnh phần nào dịu đi cơn đau. Về phía Jinpei, anh có chút sốt ruột, vì bản thân biết rõ điều mà cậu đang phải chịu đựng là gì. Anh không nói lấy một lời, một lần vòng tay ôm trọn lấy người bên cạnh. Rei mệt mỏi gục lên vai anh, chẳng mấy chốc gục lên bả vai mà thiếp đi.

"Anh đã đọc bệnh án rồi sao?" Miwako cất tiếng nói, "Kudo nói với tôi về chuyện của anh Furuya. Mà, chuyện vỡ ly hồi sáng không phải là chuyện đó thì còn có thể là chuyện nào nữa."

Jinpei tựa lên cửa sổ không đáp lại. Bầu trời xám xịt như đang thấu hiểu cho tâm trạng của anh. Wataru liếc nhìn về phía sau, bắt gặp đôi mắt tuyệt vọng lập lòe trong con người tưởng như vô cảm. Có vẻ là không nên làm phiền nữa, cậu ta lại quay mặt về. Jinpei thở dài, anh tự hỏi, nếu mà không chữa kịp để rồi thành mù, phải thay giác mạc, đến khi nào mới tìm người chấp nhận hiến?

Và kẻ nào khiến Rei của anh thành như vậy?

Jinpei lại tự thắt một nút trong đầu mình. Nếu câu hỏi đó được giải đáp, và kẻ đó phải trả giá nhưng Rei lại không được cứu cũng là một câu chuyện.

Có lẽ đã qua rất lâu, tiếng xe náo nhiệt đã thức tỉnh anh. Đã về tới Tokyo rồi, chỉ một lát nữa mới về tới nhà. Mình sẽ lái xe đi điều tra...

Xe...

"Sato!! Xe của Rei? Tôi để nó ở Na-"

"Xe của anh được cẩu về rồi. Tôi cũng thật không hiểu, sao anh có thể lái xe về đó không nói một lời khiến của tổ 1 lẫn bên công an náo loạn hết cả lên vậy?" Miwako chán chường chống tay phải lên cửa kính, tay trái vẫn thoăn thoắt đánh lái. Nếu không phải cô từng thích người này, có lẽ sẽ có một màn ẩu đả giữa thiếu úy Tokyo và trung sĩ Nagano đó.

Jinpei cười trừ, tay vẫn vỗ đều lên người của Rei. Có thể là anh không muốn đánh thức cậu ấy dậy, hoặc đơn giản là dáng vẻ cậu ấy chìm trong cơn mơ là một hình ảnh tuyệt đẹp mà anh muốn giữ mãi.

Dừng lại trước khu trọ quen thuộc, thấy Rei vẫn chưa tỉnh, Miwako có ý gọi cậu dậy liền bị Jinpei can ngăn. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên trong sự ngạc nhiên của cô.

"Anh lấy đâu ra sức khỏe vậy?" Miwako thì thầm. Jinpei nhún vai, quay người bước vào trong, cùng lúc xốc cậu lên sau vai. Miwako lẫn Wataru đều trố mắt nhìn. Không lẽ anh Matsuda sống lại liền nhân mười lần sức mạnh hả?

Jinpei lục lọi trong túi quần của Rei liền tìm thấy thứ mình đang cần, anh nhanh chóng cắm vào khóa cửa rồi vặn. Căn nhà mấy ngày không về liền có chút bụi. Jinpei thả người xuống giường rồi bắt tay vào dọn dẹp.

Cậu ấy ngủ ngon ghê.

Trái ngược với suy nghĩ của anh, Rei đã tỉnh dậy từ khi xe vẫn còn đang lăn bánh, nhưng Jinpei ấm lắm, không được dựa một chút thì hơi phí. Rồi cứ như thế được bế bổng lên, được người ta chăm từng chút một. Cũng không tồi.

Rei hé mắt nhìn người kia bận rộn với căn nhà liền không nhịn được mà cười. Cậu trở mình, nghe thấy giọng của anh.

"Thật là, ngủ ngon gớm." Rei không tài nào giữ tiếng cười trong lòng mà phát ra những tiếng nhỏ xíu. Cậu bịt miệng lại, chờ đợi xem anh có lại gần không, nhưng lại không có một tiếng động nào. Rei thở phào, chợt một làn hơi tỏa ra làm cậu khựng lại, cả người ớn lạnh. Cảm giác một ánh mắt sắc lạnh chĩa thẳng vào mình khiến cậu rùng mình. Tệ rồi đây.

"DẬY!! CẬU ĐỪNG TƯỞNG LỪA ĐƯỢC TÔI!!"

Rei bịt tai lại, âm lượng vẫn to đến ong đầu. Jinpei khoanh tay lại nhìn cậu trai tóc vàng chầm chậm quay lại nở một nụ cười miễn cưỡng nhìn anh.

"Cậu phát hiện từ khi nào vậy?" Rei bĩu môi, thật sự không vui xíu nào. "Từ lúc tôi đang quét nhà. Mắt cứ mở mở một tí thế thì nhìn thấy... gì..." Giọng nói ngày càng nhỏ dần, Rei nghiêng đầu cố nhìn rõ gương mặt ngược sáng của anh nhưng cuối cùng là chả thể thấy được. Rei hơi nhăn mày lại, con ngươi nhói lên khiến cậu bật ra một âm thanh nhỏ xíu, Jinpei vội vàng đỡ lấy người đối diện. Lo lắng, sợ hãi.

"Cậu nằm xuống chút đã. Đợi tôi đi lấy xe."

Rei ngạc nhiên hỏi, mở to mắt nhìn theo bóng lưng kia. Mí trái giật nhẹ khiến cậu không thể không ôm lấy nửa mặt bên đó.

"Nằm xuống và đợi tôi. Cậu mà cố rời khỏi chỗ đó thì."

Anh ngưng lại. Cánh cửa sập lại, Rei không thể nghe thấy nửa sau của câu nói, nhưng cũng đoán được một phần rồi.

Thì chết với tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com