Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

"Luffy tỉnh lại rồi, chừng nào anh tới?"

"Tầm 30 phút nữa, ở đó canh chừng cậu ấy."

"Biết rồi. Mà thế này hoàn toàn ổn chứ? Anh và cậu ta..."

"Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời tôi nói đi. Nhân tiện cô gái đó tìm thấy rồi chứ?"

"Rồi, cô ấy nói khi nào cần gặp lập tức xuất hiện."

"Ừ!"

Law gác máy, vài tiếng "bíp" phát ra bên ngoài trong thoáng chốc rồi ngưng hẳn.

Người gọi điện cho Law là một cậu trai trẻ tên Roronoa Zoro. Mái tóc màu xanh lá đặc trưng, vết sẹo trên con mắt trái, phong cách ăn mặc hệt giống mafia với cái tính cách ngông cuồng hay làm loạn kia thì đặc biệt giống. Bởi nên khi nhìn thấy anh ta ngoài đường kể cả khi không nhớ tới gương mặt hắn thì ắt hẳn cũng sẽ nhận ra bởi cái tật mù đường bẩm sinh cùng với ngoại hình nổi bật thôi. Châm ngôn sống của hắn ta luôn hướng tới "Niềm kiêu hãnh của một kiếm sĩ" điều này nghe qua quả rất bình thường. Nhưng dù sao châm ngôn đó cũng đi đôi với tài năng của gã bởi giải đấu kiếm cấp tỉnh không phải chuyện đem ra đùa.

Luffy đã tỉnh lại, trên tay vẫn còn cắm kim truyền thuốc dịch. Bởi mới tỉnh lại nên tâm trí còn nhiều mơ hồ cần giải đáp, điều đầu tiên là nhìn thấy một căn phòng trắng, thoáng mát và toàn mùi thuốc sát trùng gay gắt. Nhưng sau khi hết thuốc thì đã nhớ ra tất cả mọi thứ.

Điều đầu tiên khi tỉnh lại là lo lắng về đứa con của mình.

Kì lạ thay đối diện với cái chết cận kề vẫn không làm Luffy cảm thấy sợ hãi, chẳng mấy chốc lại bốc lấy khoảng thời gian đó rồi vất nó đi vào dĩ vãng.

Đối với Luffy điều này chẳng đáng quan tâm.

Zoro từ bên ngoài bước vào phòng bệnh.

Mặc dù căn phòng đã được thuê, trang trải đủ mọi thứ nhưng mùi thuốc sát trùng vẫn thoang thoảng khắp phòng, người không bị bệnh liền cảm thấy rất khó chịu, gã Zoro này chả phải ngoại lệ.

Vốn dĩ ngay từ đầu gã chẳng được nhờ vả, phải là Eustass Kid chứ nhỉ? Hắn ta là kẻ còn thân thiết với Law nhiều hơn nhưng hắn chả khác Ace là bao, vì tình bạn mà thù hằn Luffy khá nhiều. Giao Luffy cho Kid giống như bước chân vào hang cọp vậy. Điều này Zoro có thể hiểu và chấp nhận công việc chán nản này.

Luffy trước nay chưa từng được gặp Zoro, nhìn thấy người lạ đi vào liền cảm thấy hết sức hoang mang. Nhìn sơ qua cậu có thể đoán được người này khả năng cao là người của Law nên bỏ bớt đi vài suy nghĩ tiêu cực mà an tâm hơn.

Luffy không nói không rằng, tự ý ngồi dậy lại bị Zoro đè xuống. Trong khoảnh khắc Zoro ngầm đoán ra được ý của Luffy là gì, điều này ngày càng trở nên khó xử nên tốt nhất vẫn cứ im lặng.

"Nằm xuống đi, lát Law tới anh ta sẽ nói cậu mọi thứ."

Luffy dường như mất bình tĩnh trở nên vội vã hơn. Cổ họng vẫn còn đau đớn nên giọng nói chỉ có thể phát ra yếu ớt, căn phòng cũng không nhiều tiếng ồn tới mức Zoro không nghe thấy cậu nói gì, có điều thanh âm khàn đặc có từ là ngầm đoán chứ chả nghe ra cái gì.

"Làm ơn, cho tôi đi gặp con tôi!"

"Không được, để cậu rời khỏi đâu nói không chừng anh ta giết chết tôi mất."

Cuối cùng sau một tràng lời qua lại mà nội dung câu chuyện chỉ là Luffy xin đi gặp đứa con còn Zoro lại không cho phép. Cứ liên tục lẩn quẩn như vậy rồi chuyển sang giai đoạn kết thúc.

Đúng chừng khoảng 30 phút, Law đã tới bệnh viện và có mặt tại phòng bệnh.

Zoro nhìn thấy anh tiến vào liền tự giác đi ra ngoài để hai người có thể riêng tư tâm sự, trước khi đi qua không quên nhắc nhở tâm lý cậu ta sẽ không được tốt nếu ăn nói hồ đồ bất kì một ngôn từ nào có thể đả kích trầm trọng. Tại sao gã biết à? Đi theo người yêu là bác sĩ tâm lý vài năm liền cảm tưởng như có thể đi theo ngành nghề này.

Luffy nhìn thấy anh rất thấy ngượng.

Có hay không thì chính việc gặp lại anh đã như thể tự đánh giá bản thân mình là một kẻ ngu nhục trực tiếp dối lừa chính mọi người vậy.

Đã thề rằng sẽ không bao giờ trở lại, đã thề sẽ không còn quay trở lại gặp anh nữa nhưng để rồi xem cái hiện thực nó biến mình thành dạng quái quỷ gì kia để bản thân trở nên thất hứa?

Thậm chí đã có suy nghĩ rằng nếu không nhận được sự giúp đỡ liền đi uy hiếp anh. Ấy vậy chưa cần uy hiếp đã được anh cấp tiền. Suy nghĩ kĩ rất ngại ngùng, áy náy.

Law nhìn một hồi thấy chai thuốc truyền hết, chỉ kêu người gọi bác sĩ tới. Một lát sau có y tá chạy đến rút kim tiêm ra khỏi cánh tay chi chít vết thương, cúi đầu lễ phép ra ngoài.

"Ace..."

"À, anh không cần lo đâu. Em hiểu điều anh ấy làm, em không sao đâu, thật đấy."

Lời nói này của Luffy tưởng chừng là nói dối nhưng sai hoàn toàn, nó xuất phát từ sự thật lòng.

"Vậy còn...con em?"

Law im lặng, lấy một chiếc ghế lôi ra rồi ngồi xuống. Trầm lặng một hồi nhìn Luffy không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

"Đã phẫu thuật."

Luffy mừng rỡ, mặt mày nở nụ cười.

"Vậy...bây giờ nó thế nào rồi?"

Luffy cực kì biết rõ nếu Law thực sự muốn tìm con người nào đó hoàn toàn dễ dàng. Việc kiếm tìm ra Nami hay đứa con của cậu là vấn đề thời gian nhưng cũng chả mất một khoảng thời gian dài.

"Tạm thời ổn."

"Vậy à!? Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều, em hứa nhất định trả đủ số tiền đó cho anh."

"Có điều này tôi vẫn phải nói với cậu, sự cố ngày hôm đó do Ace gây ra tôi cứu cậu đừng lầm tưởng bất cứ điều gì, chẳng qua tôi đã hứa giúp đỡ thôi. Sau này rồi đừng tới làm phiền tôi nữa."

"Ừm, em biết rồi."

Sống bên cạnh anh khoảng thời gian dài nên Luffy rõ hơn ai hết anh là người rất tốt bụng, nếu không đã chẳng ra tay cứu giúp một người như cậu, thậm chí ngay cả một thằng nhóc anh chẳng quen biết tới. Còn thái độ của anh đối với cậu chính xác là do bản thân cậu đã dối lừa với bản thân anh quá nhiều. Lời thốt ra hôm nay nhất định thực hiện và có khi sau này sẽ không còn tới làm phiền anh nữa, phải chăng là giải thoát cho anh đi.

Sớm biết vậy đã không bỏ anh để tự mình bước đi như vậy, liệu đúng đắn hay sai lầm?

Dù câu trả lời là gì thì mối quan hệ giữa Luffy và Law chẳng qua là do sự ràng buộc tới khó thở. Nói qua nói lại chính Luffy là người đã phá hủy hạnh phúc thật sự của Law đi?

"Anh có thể cho em đi gặp hai mẹ con họ được chứ?"

"Đợi vài ngày nữa đi."

Nói chuyện một hồi Luffy mới phát hiện mình đã hôn mê nhiều ngày. Vết thương khá nặng, máu mất đi khá nhiều, cơ thể chỉ toàn truyền thuốc với dinh dưỡng nên gầy đi thấy rõ.

Law đứng dậy kháng cự tuyệt đối chuyện Luffy xin được gặp, chẳng biết lí do là vì gì. Anh nói rằng thằng bé còn quá nhỏ cần người mẹ bên cạnh nên mới chứ thể gặp Luffy ngay được. Kể ra điều này hợp lý nên Luffy mới thôi đòi hỏi.

Bị cự tuyệt dĩ nhiên thành ra thất vọng, ngay cả khi không ai nói đáy lòng Luffy xưa nay đều rất dễ đoán.

Karui mới làm phẫu thuật, nó cần Nami ở lại chăm sóc. Bản thân Luffy có thể tự cảm thấy không nên làm phiền hai mẹ con họ. Nếu Karui đã ổn rồi thì tốt thôi, cậu giờ chỉ cần tịnh dưỡng đợi vài hôm nữa cả hai đều khỏe mạnh trở lại nhất định gặp được nhau. Luffy rồi lại được đoàn tụ với gia đình nhỏ thôi.

Đối với Nami mà nói Luffy cũng nợ cô khá nhiều. Dù là người xa lạ cô vẫn cưu mang hai cha con cậu về bên mình. Cô là một người tốt, ngay từ nhỏ đã được một người phụ nữ cưu mang mà nuôi sống, nhìn cô có thể đoán người mẹ xưa kia đã độc thân nuôi dạy cô thế nào đi. Suốt thời gian dài cô đều ở bệnh viện chăm sóc Karui, phải nói là quá tuyệt vời rồi đi. Cả đời này Luffy chắc chắn không thể quên, sau này nhất định sẽ trả ơn.

Cho đến tận tuần sau khi vết thương đã lành lại, còn cánh tay vẫn phải bó bột chưa tháo ra được nhưng bác sĩ nói chỉ cần tịnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt, việc đi lại đã hoàn toàn có thể.

Ấy thế mà đến tận lúc này Luffy vẫn chưa được gặp con mình. Lần nào hỏi Law hay Zoro hai người đều cự tuyệt lời cậu nói rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.

Luffy hết bình tĩnh, lúc này không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.

"Anh cho em gặp con mình đi, bác sĩ đã nói em có thể đi lại rồi miễn không làm điều gì hết sức nặng nề." Luffy sốt ruột bắt đầu phản bác.

"Không được, lúc này cậu không thể đi."

Law tiếp tục giữ dáng vẻ như trước, gương mặt lạnh băng không dò được cảm xúc phản đối kịch liệt. Mấy cái thứ gọi là thương lượng hay gì đó nhất quyết chẳng chịu cho cậu đàm phán. Chẳng biết liệu Law là lo lắng cho Luffy hay có vấn đề gì khác mới không cho gặp đây?

Luffy ngồi cắn răng chịu đựng quá lâu, hôm nay không chịu nổi nữa mới bắt đầu đứng dậy nói.

"Law, anh cứu sống em lẫn con em là chuyện cực kì tốt rồi, em thật sự cảm ơn anh. Em không muốn phải làm phiền anh thêm một chút nào nữa. Khoản tiền em nhất định sẽ trả đủ." Nói xong một cái liền thẳng chân chạy ra ngoài.

Law một phen bất ngờ như thế nhưng vẫn kịp tay ngăn cản cậu lại, kéo trở lại về vị trí cũ.

"Để tôi đưa hai mẹ con họ tới."

Bệnh viện nơi hai mẹ con Nami ở với chỗ cậu nói xa không xa gần cũng chả gần. Kì thực Luffy rất muốn tự mình chạy đi tìm hơn. Rốt cục được Law đáp ứng nên mới an tâm quay trở về giường nghỉ ngơi.

Ngay trưa ngày hôm sau, từ sáng đến tận lúc ăn cơm đều nôn nóng khoảnh khắc Nami đẩy cửa tiến vào. Luffy ngồi bâng quơ tưởng tượng tới sắc mặt khó coi của Nami nhìn cậu rồi lo lắng, xong lại mắng mỏ cậu vài câu là ổn. Tâm trạng rất hồi hộp.

Khi Nami đẩy cửa tiến vào, trông sắc mặt không khó coi tới mức độ như thế, nó mang sắc thái gì đó rất đượm buồn và khó coi. Khuôn mặt xinh đẹp kia nay không biết phải diễn tả thế nào. Nhìn cô cũng gầy hơn trước, cậu suy nghĩ một hồi mới thông chẳng nhẽ việc chăm sóc cho thằng nhỏ mệt mỏi, vất vả tới vậy ư? 

Điều duy nhất Luffy chưa đoán nổi tại sao cô không đem theo đứa nhỏ? Hay bệnh viện không cho phép?

Nami tiến tới ngồi bên cạnh giường cậu, đôi mắt đỏ lên, thoạt nhìn có vẻ sắp khóc. "Vết thương cậu dạo này thế nào rồi?" Nami quả biết quan tâm lo lắng cho người khác, khiến mũi Luffy trở nên cay xót nhưng vẫn cười cười trả lời. "Đã không sao nữa rồi, cậu đừng lo lắng quá."

"Phải rồi, Karui, vài bữa nữa mới bế qua được đây, tôi nhờ y tá trông chừng nó rồi. Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công..." Nami gạt tay lau đi giọt nước mắt, cuối cùng mới chịu nhắc tới chuyện mà cậu đang chờ đợi từ nãy tới giờ.

"Như vậy quả thật tốt, Karui dạo gần đây hay quấn tôi như thế, nếu nó đủ ý thức cậu thử nói xem nó có gào lên nhớ tôi không nhỉ?"

Nami nghẹn ngào trả lời. "Có, thật sự nhớ cậu cho xem."

Nami cười cười nhìn Luffy bắt đầu đứng dậy. "Hôm nay thăm cậu thế này thôi, tôi phải về chăm sóc cho Karui, thằng bé cần tôi rồi, cậu ở lại tịnh dưỡng, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt." Lời nói có chút khẩn trương muốn ra về.

Luffy không biết Luffy không hiểu. Vì lí do gì Law tới tận bây giờ mới cho cậu gặp? Vì lí do gì Nami vội vã tới thế? Trước khi Nami ra tới cửa bóng lưng trông thật cứng ngắc, có thể hình dung gương mặt kia gượng gạo như đang dồn ép điều gì đó.

"Nami, cậu nói ra sự thật cho tôi biết có được không?" Chính là khi cô ấy vừa mở cánh cửa phòng thật nhẹ nhàng, thanh âm tôi nho nhỏ phát ra từ kẽ miệng.

Nami có vẻ nghe thấy mới đóng cửa lại, cả thân thể cứng ngắt quay người lại phía cậu, bắt đầu khóc lóc thảm thiết. "Tôi đã nói cậu đừng làm chuyện điên rồ gì rồi..." Nami thực không biết chuyện Luffy tới vay mượn Law, chỉ nghe thoáng qua bị Ace nhốt nên mới nghĩ ra chuyện cậu làm để có tiền rất điên rồ nên mới thành ra thế này. "Tối ngày hôm đó, thằng nhỏ ho sặc sụa ra máu, các bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật ngay nhưng không kịp, quá sức chậm trễ, cho tới khi tôi nhìn thấy thằng bé quả rất đau đớn...Karui... Thằng nhỏ vì thế mà...ra đi mất rồi..."

Ho ra máu?

Phẫu thuật nhưng không thành công?

Thằng nhỏ mất rồi?

Vài câu này thực sự khó hiểu. Luffy không hiểu. Vì điều gì mà khi chỉnh hợp hay tổ hợp mà nhặt bừa toàn bộ lời nói trên liền có thể khó hiểu tới thế. Thật sự không hiểu, ngay cả người khác cũng không hiểu.

Luffy nhìn Nami khóc, tiếp nhận toàn bộ điều trên tự dưng lại thành ra trống rỗng đầu óc. Đại khái là mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

"Nami, cậu về chăm sóc thằng nhỏ đi, kịp mà phải không?" Luffy không khống chế được bản thân, nắm chặt Nami dặn dò.

Nami cơ sự vẫn lắc đầu.

Luffy sốt ruột nhìn Nami đẩy cô qua một bên bắt đầu ngồi phắt dậy. "Ngay bây giờ tôi tới tìm nó, chẳng nhẽ không còn cứu sống nổi nữa hay sao?"

Nami cố gắng ngăn cản cậu lại. "Cậu đừng như vậy mà..."

"Không được, nhất định tôi phải đi gặp."

Nami khóc lóc không chịu nổi tình cảnh này lớn tiếng quát. "Karui chết rồi...thằng bé chết rồi...xin cậu đừng như vậy mà..."

Luffy thực hết kiên nhẫn gạt tay Nami sang một bên, nhất quyết không chịu tin một lời nào của Nami, lê lết tới tận cửa.

Vừa mới lết ra tới bên ngoài, Law đã đứng bên ngoài chặn cửa quả quyết không chịu cho Luffy ra bên ngoài. "Sao lại ra ngoài này? Đi vào trong cho tôi."

Luffy dùng sức đánh lên người Law một cái. Lần đầu tiên cậu động thủ với con người, chỉ không hiểu vì điều gì hai người họ phản đối kịch liệt chuyện cho cậu gặp con mình như thế.

Khi mới chạy ra bên ngoài đã vấp phải cái gì mà ngã nhào xuống mặt đất. Cánh tay còn bó bột kia bị đập mạnh không chừng lại trở nên đau đớn.

Sau lưng Luffy vang lên tiếng chân chạy đuổi theo.

Nami bất chợt hô lên. "Mau kéo người bệnh trở về giường."

Và thế là vài bác sĩ lẫn y tá đi cạnh đó bắt đầu giữ chặt cậu lại, cẩn thận để không ngăn cản vết thương bị hở.

Luffy nhìn Law đột dưng khóc lóc van xin, cậu hi vọng anh sẽ cứu cậu như bao lần trước nhưng không. Law lạnh băng kêu bác sĩ tiêm thuốc mê cho cậu.

Tâm trí đau đớn tới mơ hồ, vận sự không chịu nổi sắp ngất đi. Cơ thể nhũn ra mất hết sức lực, âm thanh xung quanh dần mất hết đi.

Trước khi kịp ngất đi, Luffy mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng Karui mặt mày hớn hở cười cười hét lên vài tiếng với cậu. Một khung cảnh nhẹ nhàng nhưng đặc biệt ấm áp đó cứ liên tục ùa về.

Trong đầu Luffy chỉ tồn tại duy nhất một mảng hình ảnh như thế. Sau lại trở thành tối đen như mực không còn biết bất cứ thứ gì xung quanh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com