Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Khu buôn người cách rất xa nơi mà Law đưa Sanji đến. Không thể chắc đây có phải là nơi ở của hắn hay không bởi lũ lắm tiền như hắn thường sở hữu đến cả mấy căn biệt thự không chừng. Sanji chả biết là mình đang ở đâu nữa rồi. Cảm giác thật lạc lõng làm sao. Tại sao cậu lại phải thành ra như vậy? Ngồi trên xe cảm giác dễ chịu và cộng với việc bị kiệt sức vì đói và đánh đập nên Sanji thiếp đi lúc nào chả biết. Khi đến nơi dường đã là xế chiều. Nơi này là một biệt thự trang trọng với khu vườn rộng lớn và xinh đẹp với rất nhiều đóa hồng đủ màu. Nhưng Sanji chả biết gì cả, cậu ngủ say như chết trong xe hơi. Law cất xe vào gara. Dù đã biết trước là cậu đã ngủ rồi nhưng hắn vẫn có chút thẫn thờ khi đứng trước cậu. Hắn bế cậu vào bên trong biệt thự và để cậu vào một phòng riêng. Hắn để cậu ngủ ở trên giường rồi đi ra ngoài.
***

- Ư, trời đất, mỏi quá...

Sanji thức dậy và vặn mình vài cái. Cậu thấy mình đang nằm trong căn phòng lạ hoắc nhưng căn phòng này thực sự rất đẹp. Cậu chắc chắn đây là một dinh thự. " Đây là nơi ở của tên y sĩ đó?" Cậu chợt thấy cổ họng khát khô và thật may là trên cái tủ cạnh giường đã có sẵn một ly nước. Cậu nhảy khỏi giường rồi bước tới cánh cửa, cậu mở cửa ra. Bên ngoài trông còn tráng lệ hơn nữa. Dãy hành lang khá dài lát gạch gỗ. Khi cậu nhìn xuống dưới thì thấy đây không hẳn là một căn dinh thự đây là một biệt thự hai tầng có thiết kế và nội thất vô cùng đẹp và xa hoa. " Thật không tin được, căn nhà này thực sự quá đẹp. Nhưng sao vắng quá vậy? Không biết có cô hầu gái dễ thương nào không?a... chết tiệt, mình thèm thuốc lá quá đi mất." Rồi cậu cứ bước đi tới cầu thang rộng. Cậu đi xuống dưới tầng, vừa đi vừa nhìn quanh. Không một góc nào trong căn nhà này là không lộng lẫy cả. Rồi cậu trông thấy tên Trafalgar Law đang ngồi trên chiếc ghế sopha màu tối.

- Dậy rồi hả? - Hắn hỏi cậu trong khi mắt vẫn gián vào đống giấy tờ trên tay.

- Ngươi... à không, ngài đang làm việc sao? - Sanji khẽ liếc lên chiếc đồng hồ gỗ được treo trang trọng trên tường

" 1h 24, trời đất mình chả biết là đêm hay ngày nữa đây."

- Ừm, giờ đang là đêm hay là ngày, Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

- Đang là đêm, cậu đã ngủ từ chiều đến bây giờ. - Hắn vẫn tập chung vào đống giấy tờ.

- Ngươi... chậc, gia đình ngài có những ai vậy? Trong căn nhà này ấy?

- ... Ta sống một mình.

- Hở... Sống... sống một mình á!? - Sanji há hốc vì bất ngờ.

- Có vấn đề gì à? - Hắn bỗng dời mắt khỏi đống giấy và nhìn cậu.

- Không, không có gì đâu, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, căn nhà to thế này mà chỉ có mình ngài sống thì thật khó mà ngờ được. - Sanji dơ hai tay biện minh. Law lại tiếp tục làm việc, hắn nói:

- Như ta đã nói, từ giờ cậu là người hầu ở đây hãy làm quen với ngôi nhà, nhiệm vụ của cậu ta sẽ đưa cho cậu sau, nếu có vấn đề gì thì cứ nói với ta.

- Vậy sao... ừm, hiện tại tôi đang có một số vấn đề đây thưa ngài.

- Sao vậy?

- Thứ nhất, tôi muốn biết nhà tắm ở đâu, và thứ hai, vì dù gì thì tôi cũa là người hầu của ngài nên ngài có thể cho tôi vay chút tiền để mua thuốc lá được không?...

" lạy chúa, mong là hắn không ghét thuốc lá. Không là đời mình xong mất."

- Đi tắm trước đi, phòng tắm ở cuối hành lang tầng hai và ở hướng tây ở tầng dưới. - Giọng của hắn nghe thật điềm nhiên.

- Ừm, thế còn...

- quần áo ở trong phòng cậu. Còn thuốc lá ta sẽ gọi người mang tới vào sáng mai.

- Phòng tôi, căn phòng sang trọng như vậy mà ngài lại để cho người hầu sống?... Có cả quần áo cho tôi sao? - Sanji bất ngờ.

- tôi có thể tự đi mua thuốc lá được mà.

- Cậu chưa thạo đường ở đây nên rất dễ bị lạc.

- haha, ngài nói cũng phải.

Rồi Sanji chạy lại lên căn phòng mà mình thức dậy. Cậu không thể chịu đựng sự bẩn thỉu nhơ nhuốc này thêm nữa.Từ lúc bị lũ buôn người bắt, đã bao nhiêu ngày cậu không được tắm rồi. Quần áo trên người thì lem luốc và rách rưới, đầu tóc thì bẩn bết. Sanji chưa từng để mình trông xấu xí đến thế. Cậu vào phòng và mở chiếc tủ gỗ ra. Trong đó chỉ có duy nhất một bộ quần áo với áo sơ mi trắng và quần dài đen. " Trời." - Sanji ướm thử chiếc áo lên người mình. " Có vẻ hơi rộng, thôi kệ, có quần áo mặc là tốt rồi. Nhưng một bộ thì làm ăn được gì...". Cậu đi vào phòng tắm ở cuối hành lang tầng 2. Phòng tắm cũng hết sức xa hoa, những tấm gương có hơi bám bụi một chút. Sanji nhanh chóng cởi. hết đồ ra rồi cầm lấy vòi sen xịt lên tấm gương để rửa sạch nó. Hình ảnh của chính cậu bắt đầu hiện ra rõ nét.Nhìn vào gương, cậu vuốt vuốt mái tóc vàng của mình. " Đầu bết quá, tởm thật." Rồi cậu bật nước ấm lên để tắm. Làn nước ấm nóng phả nhẹ lên người khiến Sanji rất thoải mải. Dù vẫn không chắc tên y sĩ kia thực ra là tốt hay xấu nhưng ít nhất là cậu đang khá dễ chịu. Cậu mặc kệ chuyện nghi ngờ hắn. Cứ ở đi rồi tính. Và cậu cũng cầu mong rằng hắn không phải là một tên bệnh hoạn. Tắm xong cậu cảm thấy rất thoải mái nhưng cậu lại phát hiện ra một vấn đề: Cậu rất đói. Cái lũ buôn người bất nhân đó tất nhiên không cho cậu ăn uống hẳn hoi. Và cậu chạy ngay xuống tầng dưới. Căn nhà rất tĩnh lặng nên việc cậu chạy như vậy tạo nên tiếng động rất lớn. Nhưng cậu chả quan tâm đến điều ấy, thứ cậu muốn bây giờ là lấp đầy dạ dày của mình ngay lập tức. Law vẫn chưa làm xong công việc. Hắn cảm thấy khá lạ lẫm với tiếng ồn từ việc chạy nhanh trên cầu thang của Sanji.

- Tôi sẽ dùng phòng bếp ngay bây giờ thưa ngài. - Sanji bước nhanh vào bếp.

- Cậu định làm gì vậy?

- Thì nấu gì đó để ăn, tôi đói, ngài biết đấy, ở các khu buôn người đó chúng cho lũ người bị bắt như tôi ăn còn chưa bằng cho lũ chó canh ăn.

- Không cần phải nấu, có thức ăn cho cậu trong tủ lạnh, chỉ cần đun lại thôi.

Nghe hắn nói vậy, Sanji liền mở tủ lạnh ra và đúng như thế. Trong tủ là một hộp sa- lát, một hộp mì bò trộn và súp khoai tây. Lúc đó, đã đói sẵn rồi lại nhìn thấy đồ ăn nên Sanji thèm chảy nước miếng. Cậu lôi nhanh đống thức ăn ra và đun nóng lại với tốc độ bàn thờ. Thức ăn gì thì khi đói cũng thành mĩ vị cả.  Cậu ăn ngấu nghiến. Law chợt lên tiếng:

- Ta cảm thấy cậu thật rất kì tích.

- Hửm, kì tích gì chứ? - Sanji vừa ăn vừa nói.

- Dù bị đánh đập và bỏ đói nhưng cậu vẫn rất khỏe.

- ahahaha, cái lũ ấy thì làm gì được tôi.

Law đã xong việc. Hắn cất sấp giấy vào một chiếc cặp da rồi đứng dậy. Hắn tiến đến đưa cho Sanji một tờ giấy.

- Đây là các nhiệm vụ mà cậu phải làm khi ở đây. Hãy đọc cho kĩ. giờ ta đi nghỉ đây.

Và rồi hắn đi mất khỏi phòng bếp.

- hmm, nhiệm vụ... thôi, ăn xong rồi đọc sau.

Ăn xong, Sanji cũng đã no căng. Cậu rửa bát xong xuôi, cầm tờ giấy mà "chủ" đưa rồi trở về phòng mình. Vào phòng, Sanji nhảy lên chiếc giường êm ái rồi đọc tờ giấy.

Các nhiệm vụ của người hầu tại đây:

Buổi sáng, phải dậy lúc 6h để phục vụ bữa sáng cho chủ, dọn dẹp căn nhà, cho chó ăn.

Buổi trưa có thể nghỉ ngơi. Phục vụ chủ bữa trưa (nếu chủ ở nhà)

Biểu chiều, tỉa lá và tưới nước cho vườn hoa

Buổi tối, phục vụ bữa tối cho chủ, cho chó ăn. giặt đồ. Phải đi ngủ trước 10h 30'

Dọn dẹp bất cứ khi nào thấy căn nhà bừa bộn.

Nếu người hầu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ có hình phạt.

-... Thật sao trời, lạy chúa, thế ra mình phải làm người hầu ở đây thật sao.

- Không chịu đâu, mẹ kiếp, một thằng con trai như mình mà lại phải làm ba cái việc vặt vãnh này suốt ngày ư, không chịu đâu.

Sanji bực tức vứt toẹt tờ giấy xuống đất rồi lăn qua lộn lại trên giường. "Tức không chịu được mà, phải chuồn khỏi đây ngay lập tức. Hay chuồn luôn bây giờ nhỉ, tên đó đang ngủ mà. Nhưng giờ trong người mình không có một xu huhu, chịu rồi...". Sanji nước mắt lưng tròng. Và cậu đã thức đến gần rạng sáng để suy nghĩ về cuộc đời mình. Và vì thế nên hôm sau cậu ngủ say khướt tới tận 10h sáng. Chính xác là 10h 6'. Đó là con số Sanji nhìn thấy khi thức dậy và đi xuống tầng dưới. "Ôi mẹ nó, mình không làm đúng nhiệm vụ rồi. Thôi kệ, lần đầu tiên có lẽ hắn sẽ tha thứ cho mình." Sanji bước vào bếp tự nấu bữa sáng cho chính mình. Khi ở một mình cậu mới cảm nhận rõ sự vắng lặng của căn nhà này. không biết trước đó tên y sĩ ấy có từng sống với ai không. Nếu sống một mình hẳn phải cô đơn lắm. Hắn cũng thật bất nhân. Hắn cũng phải nghĩ đến cảm giác của cậu khi ở một mình chứ. Ăn sáng xong, Sanji quyết định đi ra ngoài biệt thự và bên ngoài khiến cậu choáng ngợp. Quanh ngôi nhà được bao bọc bởi một vườn hoa rộng lớn với vô số những đóa hồng đầy màu sắc. Sanji bắt đầu dạo chơi trong khu vườn, ngoài này còn có một bộ bàn ghế bằng đá. Cậu ngồi lên ghế thẫn thờ suy nghĩ. " Tên đó giàu tới mức nào sao? Thật quá sức tưởng tượng."

- gâu gâu gâu

- Tiếng chó sủa, không lẽ là con chó được nhắc đến trong tờ giấy . - Sanji nhìn quanh thì phát hiện ra một con chó to bự hơn cả người có bộ lông màu trắng đang tiến về phía mình.

Sanji cũng đứng dậy tiến về phía nó, con chó có phần lùi lại. Nó chưa quen Sanji. Cậu nhẹ nhàng:

- Đừng sợ, vì từ giờ t sẽ sống ở đây, chủ của mày đã cứu tao khỏi lũ buôn người với cái giá cắt cổ. Thật không thể hiểu nổi hắn nữa.

Con chó đỡ sợ hơn và Sanji đã tiến lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

- Ta không muốn ở lại đây đâu nhưng sự thật là t không thể trả lại số tiền đó cho hắn trong một sớm một chiều được. Tao phải làm sao đây? - Giọt nước mắt bỗng lăn xuống trên má Sanji nóng hổi. Cậu thật sự cảm thấy rất bế tắc trước tương lai. Cậu muốn được trở về với cuộc sống tự do ngày trước nhưng mọi thứ như thể sẽ không bao giờ quay trở lại vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com