Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Lẫn vào dòng người trong khu mua sắm của Misora City hai thanh thiếu niên trẻ tuổi vui vẻ bàn luận về những món đồ trang trí trong những chiếc túi giấy mà họ đang cầm. Cả hai đã mất nửa ngày trời để chọn những món đồ này, tuy hơi mệt một chút nhưng đổi lại họ đã có một ngày tuyệt vời.

– Em thấy cái này dễ thương lắm nhé!

Người mới cất giọng là cô gái có mái tóc màu hồng được buộc cao bằng nơ bướm. Cách ăn mặc của cô khá đặc biệt, bên trong là một chiếc áo đen không tay và một chiếc quần đùi màu xanh mạ, bên ngoài khoác hờ một tấm áo Haori truyền thống màu trắng.

Lúc này cô đang cầm trên tay một con gấu bông cỡ nhỏ màu xanh đậm, trên đầu nó đội một chiếc mũ màu vàng nhạt. Ran xoa xoa lên khuôn mặt mềm mại của chú gấu, cô thích thú quay sang nói với người bên cạnh mình.

Đi chung với Ran là một người thanh niên có mái tóc đen huyền được buộc đuôi ngựa, phần mái hơi dài rủ xuống che một phần khuôn mặt. Cậu mặc một bộ đồ màu xanh lục kín đáo, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu vàng cam. Cho dù vậy nó cũng không che giấu được vóc dáng có phần hơi gầy ốm của cậu. Thấy sự thích thú của người bên cạnh, Yuuya chỉ cười hiền.

– Mà nó hơi giống Hiro thì phải...

Sau một hồi ngắm nghía, Ran mới để ý tới chuyện này. Đúng là giống thật, dáng vẻ ngô ngố này, màu lông rồi cả chiếc mũ kia nữa. Nghĩ tới đây cô gái liền bật cười. Đúng là một sự trùng hợp ngộ nghĩnh.

Nhắc tới Hiro, Ran lại nhớ tới khuôn mặt ủ rũ của cậu ta mỗi lần than phiền về lọn tóc trên đỉnh đầu. Dù cậu ta đã cố gắng chải chuốt thì nó vẫn cứ dựng lên một cách đầy thách thức. Vài năm trở lại đây Hiro bắt đầu đội mũ với hy vọng lọn tóc bướng bỉnh kia chịu khuất phục, và việc đội mũ cũng bắt đầu trở thành thói quen của cậu ta. Thành thật mà nói Ran vẫn thích nhìn Hiro với lọn tóc ấy hơn, trông giống như mầm cây di động vậy. Cô tự hỏi không biết sau khi bỏ mũ ra con gấu kia có giống cậu ta hay không.

– Hôm nay Hiro phải trông quán, chắc cậu ấy vất vả lắm.

Yuuya tỏ ra áy náy vì đã để Hiro ở lại một mình chăm lo cho Yaha Ookaira. Nghe thấy vậy Ran lập tức xua xua tay.

– Không có đâu, anh đừng lo. Nhất định giờ này cậu ta lại đang ngồi coi tin tức bằng CCM cho mà xem.

– Em nghĩ vậy sao Ran?

Yuuya có vẻ lúng túng, còn Ran thì rất tự tin. Cô và Hiro đã quen nhau bao nhiêu lâu nay, cậu ta như thế nào sao cô còn không hiểu cho được.

Băng qua Misora City cuối cùng cả hai đã trở về quán cafe quen thuộc. Yuuya đứng lặng người trước cửa, mái tóc chớm dài bị gió thổi bay, đôi mắt đen huyền chăm chú nhìn lên biển hiệu. Một cảm xúc kì lạ bỗng dâng lên trong lòng cậu, lồng ngực đau nhói từng hồi.

Yaha Ookaira, những năm này Yuuya vẫn không thể nào lý giải được. Họ là một, vậy mà tại sao anh lại bỏ cậu mà đi như vậy?

– Anh Yuuya?     

Ran lo lắng hỏi thăm, đây không phải lần đầu cô thấy Yuuya ngẩn người ra như vậy. Nếu cô nhớ không nhầm thì tình trạng này cũng đã kéo dài được khoảng nửa năm nay, sau khi Jin đi thì cậu bắt đầu hay lơ đễnh như vậy.
Yuuya không đáp lại mà chỉ khẽ lắc đầu. Cậu nhanh chóng sốc lại tinh thần và bước vào trong.

– Bọn tớ về rồi.

Không thấy Hiro ngồi ở quầy thu ngân như mọi khi, cửa cũng không khoá nên Ran liền ngạc nhiên lắm

Lúc này Hiro từ một bàn uống nước nhanh chóng chạy về phía cả hai và phụ họ xách đống đồ lỉnh kỉnh. Giao cho cậu những chiếc túi giấy chứa đầy đồ trang trí Ran liền vươn vai xoa dịu những bó cơ nhức mỏi.

– Sao hai người mua nhiều vậy?!

Hiro lựng khựng bê hết hết túi lớn, túi nhỏ, vậy mà vẫn phải đi tới mấy lần. Cậu không thể tưởng tượng được hai người kia đã đem chúng về đây bằng cách nào.

– Cửa tiệm đó có khá nhiều món đồ dễ thương, ông chủ lại dễ tính, giá cả khá phải chăng. Nếu như ngân sách của chúng ta mà còn dư dả thì tớ nhất định sẽ đem hết tất cả về!

Ran hào hứng nói. Dạo gần đây cô đang bẳ đầu nghiện mua sắm, đáng lo ngại là cô lại chẳng nhận ra điều này. Hiro thấy vậy thì nhăn mặt ra chiều khổ sở.

– Ran à, cậu thật là ...    

Ở bàn uống nước mà Hiro đã ngồi, ba cặp mắt len lén nhìn về phía họ.

– Nhìn kìa, đó chẳng phải là Hanasaki Ran đó sao?

– Còn nữa, người kia nhất định là Haibara Yuuya!

Catherine và Arata cùng nhau thì thầm to nhỏ. Cả hai nhận ra đi cùng Jin là một quyết định tuyệt vời. Trong cùng một ngày họ đã có cơ hội gặp được rất nhiều đàn anh, đàn chị.

Những tiếng xì xầm lớn nhỏ nhanh chóng thu hút sự chú ý của Ran, cô đến chỗ Hiro rồi hỏi nhỏ.

– Những đứa trẻ kia là ai vậy?

– Chúng là những học viên của Kamui Daimon, tất cả mới vừa tới đây sau một chuyến đi dài và...     

Hiro bất ngờ ngắt câu, cậu kín đáo đưa mắt nhìn người thanh niên bên cạnh họ. Yuuya vẫn còn bận rộn với mấy túi đồ trong buổi mua sắm nên vẫn nhận ra điều gì.

Suốt nửa năm qua Yuuya luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ và tích cực hoạt động Yaha Ookaira. Ran và Hiro đã ở bên hỗ trợ cậu suốt thời gian đó, nên hơn ai hể họ biết cậu đã phải chịu đựng nhiều biết chừng nào. Cậu luôn mong mỏi có được một chút tin tức từ Jin, chỉ cần một cuộc gọi hay một lá thư là cậu đã khiến cậu mãn nguyện rồi. Thế nhưng, hy vọng càng nhiều thì thất vọng. Dù như vậy, Yuuya vẫn luôn mỉm cười...

Dáng vẻ ngập ngừng của Hiro khiến Ran không nén nổi sự tò mò. Thật may là trước khi cô mất hết kiên nhẫn và xử cậu trong một đòn Karate thì cậu cũng chịu mở lời.

– Chuyện là...

Hiro ghé vào tai cô nói nhỏ, cố để không làm ảnh hưởng tới Yuuya.

– Vậy là...

Ran ngạc nhiên trước những điều mà Hiro vừa nói với cô, đôi mắt màu vàng hơi mở lớn, cô nhìn cậu thanh niên trước mặt mình rồi lại nhìn về phía bàn uống nước của bọn trẻ.
Ở cạnh cửa kính là người thanh niên có mái tóc đen và bạch kim vẫn đang chăm chú ngắm nhìn đường phố. Jin đã ở đây sau nửa năm vắng bóng. Cuối cùng thì anh đã trở về!

– Anh Jin...

Tới lượt Ran cảm thấy lo lắng, cô liếc nhìn Yuuya rồi lại quay sang nhìn Hiro nhưng cậu ta lại bất lực lắc đầu. Hiro hiểu rằng đây không phải việc mà cậu, cô hay bất cứ ai có thể xen vào. Đây là việc mà chỉ những người trong cuộc mới có thể xử lý.

Bấy giờ những lời thì thầm to nhỏ và cuộc tranh luận không hồi kết của Arata và Catherine bắt đầu thu hút sự chú ý tới Jin. Anh quay về phía lũ trẻ, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng hình bóng quen thuộc mà mình hằng nhung nhớ. Trong một khắc anh tưởng như mọi cảm xúc chôn giấu tim trong suốt nửa năm qua bỗng ồ ạt trỗi dậy. Bồi hồi, vui sướng, tội lỗi, bi thương đan xen lấy nhau.

Yuuya không hề thay đổi so với lần cuối anh gặp cậu. Vẫn là vóc dáng gầy và mảnh khảnh đó, vẻ ngoài hiền lành giản dị, nụ cười nhẹ và đôi mắt đen như bầu trời đêm sâu thẳm. Đôi khi anh bắt gặp cậu nhìn anh bằng đôi mắt đó, với những ánh sao nho nhỏ sáng lấp lánh bên trong. Anh đã bị nó cuốn hút từ bao giờ mà chẳng hay.

Jin hoàn toàn bị chìm đắm vào đôi mắt ấy, anh không hề biết rằng Yuuya đã nhận ra sự có mặt của anh. Đôi mắt đen láy mở lớn, những gợn sóng nổi lên khi ánh mắt họ bắt gặp nhau. Lần đầu tiên sau nửa năm xa cách.

– Jin...

Những chiếc túi giấy bất ngờ trượt khỏi tay Yuuya. Cảm xúc trong cậu bỗng chốc trở nên rối bời, thời khắc này cậu chẳng biết nên hành xử thế nào nữa.

Bầu không trong quán cafe bỗng chốc trở lên trầm lắng, cảm giác nặng nề và ngột ngạt bao trùm lên tất cả. Những đứa trẻ không hiểu chuyện dõi theo diễn biến sự việc bằng ánh mắt thắc mắc cùng tò mò. Ran và Hiro đều im lặng, đổi lại là họ thì họ cũng không biết phải phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này thế nào. 

– Mừng cậu trở về...  

Yuuya mấp máy môi và khó khăn cất lời. Cậu vội nhặt lại những món đồ rơi vãi trên sàn rồi nhanh chóng hướng về nhà kho trong góc quán. Cửa kho đóng sầm để lại phía sau một thanh âm trống rỗng. Toàn bộ sự diễn biến chỉ xảy ra trong vài phút ngắn ngủi, nhưng với họ lại dài tựa một thập thế kỷ.

– Anh Jin, anh Yuuya...

Ran xót xa nhìn Jin vẫn đang ngồi bất động ở bàn uống nước, gương mặt điềm tĩnh hiếm khi để lộ cảm xúc hơi tối lại, tay thì nắm chặt lấy tách cafe. Biển động, trong lòng anh đang có bão.

– ... Thầy Jin, có chuyện gì đã xảy ra sao?      

Ngay cả những đứa trẻ cũng đã nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng lắm. Chúng từng được nghe rằng Jin và Yuuya rất thân thiết với nhau, vậy nên đây không thể nào là cuộc hội ngộ của những người bạn sau nhiều ngày không liên lạc.

– Không có gì đâu.      

Vẫn duy trì phong thái trầm ổn thường ngày Jin đáp lại, sau đó đưa tách cafe lên miệng một cách tự nhiên rồi nhấp một ngụm. Anh đã duy trì thói quen uống cafe đen một thời gian khá dài, bản thân cũng đã sớm chẳng còn bận tâm tới vị đắng của nó nữa. Vậy mà ngày hôm nay vị đắng của cafe đen lại nhân lên gấp bội, đắng tới mức chẳng thể nào nuốt trôi. Jin đặt tách cafe trở lại bàn, anh đứng dậy rồi cầm chiếc áo khoác vắt trên thành ghế rồi nói với đám trẻ.

– Thầy muốn về nhà một lát, mấy đứa có muốn đi cùng không?

– Tối nay bọn em muốn tới nhà của anh Hiro. Nếu có thể cả ngày mai bọn em cũng muốn đi cùng anh ấy. 

Arata đứng ra thay mặt ba đứa trẻ xin phép, Jin cũng chẳng có lý do để từ chối. Dù sao chúng cũng đã tới đây, dành thời gian tìm hiểu nơi này một chút cũng tốt. Hơn nữa, anh cần xử lý một chút chuyện riêng, sẽ tốt hơn khi để Hiro đưa chúng đi tham quan.

– Hiro, bọn trẻ giao cậu nhé. Hãy chăm sóc chúng giúp tôi.

– ...Vâng.

Jin xách hành lý rồi đẩy cửa và nhanh chóng rời khỏi Yaha Ookaira. Ran và Hiro nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, sau đó nhìn nhau rồi khẽ thở dài.

– Cứ như vậy liệu có ổn không?

– Tớ cũng không biết nữa, nếu chuyện này cứ tiếp tục thì...

Ran và Hiro lại tiếp tục thở dài. Những ngày tới đây sẽ vất vả lắm đây.

Trong khi đó, cánh cửa nhà kho ở góc phòng khe khẽ mở ra, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa một nỗi buồn không tên vẫn đang dõi theo một khoảng không xa vời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com