Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#16: Lên đỉnh rồi tuột dốc

Trước tiên, phải thừa nhận thì Moon Hyeonjoon là một người lương thiện, tam quan đoan chính. Là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, đóng thuế đầy đủ và rõ ràng, giấy khai sinh chưa mất kèm theo đó là vài ba bằng khen liên quan đến taekwondo vài năm về trước.

"Chú em cũng khá quá nhỉ? Chạy tới được cả đây cơ đấy."

Nhân vật "đứa con trai thật sự của gia đình tài phiệt" aka Park Dohyeon, cười nhạo nhìn nhân vật chính Hyeonggyu từ trên xuống, thái độ vô cùng ngạo mạn.

"Có lẽ chặt đứt hai chân vẫn không ngăn cản được tài năng của mày đúng không?"

Đính chính lại một lần nữa, anh Dohyeon đây cũng có tam quan vô cùng đoan chính, là một người lương thiện.

"Mẹ kiếp! Vì mày nên tao đã phải bỏ lỡ một lô hàng cấm rồi đấy, mày biết không hả?"

Park Dohyeon rất tự nhiên nhập vai, hoàn toàn chẳng còn giống như đang diễn kịch nữa rồi. Một tay anh này nằm tóc Hyeonggyu, một tay còn lại dí điếu thuốc đang hút dở vào ngực áo của đối phương.

Trong ánh mắt chứa đầy sự kiêu ngạo mù quáng của một thằng nhân vật phụ chết sớm điển hình trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình.

Mà theo kịch bản thì đoạn này Park Dohyeon chỉ cần cười nhạo mấy tiếng cho có lệ thôi, chứ mắc gì cha này cũng nhập tâm quá vậy?

"Thằng khốn..."

Không giống như Hyeonjoon đáng thương vẫn chẳng thể theo nổi cái tư duy tự ý sửa đổi kịch bản của anh họ Park đây. Nhân vật chính quả không hổ là nhân vật chính, Kim Hyeonggyu nhanh chóng nhập vai mà chẳng cần tới kịch bản, anh vào vai rất tốt, nhanh chóng tìm được cách ứng xử thích hợp với sự thay đổi kịch bản của bạn diễn một cách hết sức chuyên nghiệp.

"Cái gia đình chết tiệt của mày sẽ không tồn tại được lâu đâu, thằng khốn."

"Oh? Không tồn tại, đáng ra phải là mày mới đúng!"

Bốp.

Là một cú đá giả, quá ảo ma, Moon Hyeonjoon thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ cậu bạn nhận vai nhân vật chính kia ngã ngay khi cú đá chớp nhoáng suất ra.

Thật đáng sợ!

Dường như đây chẳng còn là diễn nữa, đây chính là một cuộc chiến thầm lặng, nơi mà bọn họ dùng kịch bản của bản thân để thay đổi kịch bản gốc. Moon Hyeonjoon chỉ lờ mờ đoán ra được điều này sau khi thấy nụ cười thích thú của Park Dohyeon khi anh này thấy cái cách nhân vật chính bên kia né cú đá của mình.

Nói đi, thực tế thì chẳng có ma nào thích cái kịch bản mà Heo Su viết đúng không?

"Hừ, cái loại vô ơn như mày? Hại mẹ hại cha, khắc bạn khắc bè. Đáng sống nữa sao?"

"Thiếu gia thật" Park Dohyeon chẳng biết lấy đâu ra một cái khăn, lau sơ qua tay rồi ném nó xuống phía dưới sân khấu.

Điều này khiến cho hội trường bên dưới cùng khán giả hết sức xôn xao, nhân vật này khác hoàn toàn với kịch bản và khi họ tập luyện cùng nhau. Thế nên Moon Hyeonjoon chẳng thể theo kịp tư duy tự đạo diễn của bọn họ.

Cậu quyết định đứng im như phỗng với hai tay nhắm chặt vào nhau, vô cùng căng thẳng, nhìn vào chỉ thấy một bầu trời đang kiềm chế chính mình.

Không ngờ lại có nhiều người đến xem vở kịch này tới vậy, hướng nội Hyeonjoon bị tâm lý...

"..."

Những lời vừa rồi của Dohyeon dường như đánh vào thẳng tâm lý ăn năn của nhân vật chính, Hyeonggyu chuyên nghiệp cúi thấp đầu. Vài tiếng nhạc đau khổ vang lên, Hyeonjoon nhìn qua khóe mắt liền có thể nhận ra Heo Su đang ở bên trong thả like cho bọn họ.

Nói dễ hiểu thì cái tên đạo diễn này cũng đã quyết định cho phép các nhân vật tự tung tự tác được, chỉ cần theo đúng khuôn khổ mà cậu ta đã đưa ra.

Điều đáng sợ là Dohyeon và Hyeonggyu đây đang tung hứng với nhau rất tốt, họ thậm chí mới tiếp xúc với nhau chưa được một tuần và còn chẳng cần tập riêng với nhau để vẽ nên cái kịch bản này luôn, nói dễ hiểu thì chính là tự làm tự ăn, tôi ăn miếng bạn đáp miếng hết sức kịch tính.

"Phải... Tao đã hại chết chính cha mẹ của mình... Nhưng mày nghĩ hai người đó để cho tao tiễn dễ vậy sao?" Kim Hyeonggyu loạng choạng đứng lên, ánh đèn chợt tắt, tất cả những gì mà Hyeonjoon có thể cảm nhận được chính là giọng nói vang lên văng vẳng trên chiếc loa ở hội trường "Mày suy nghĩ quá đơn giản rồi."

Pựt!

Ánh đèn đột ngột bật lên sáng chưng, sau khi chớp mắt vài lần để làm quen với ánh sáng, Hyeonjoon đã thấy trong túi mình nặng thêm một chút. Đứng bên cạnh anh chính là Lee minhyung và ông anh Park Jaehyuk, vốn là nhân vật bạn bè bặm trợn của thằng "nhân vật phản diện chết sớm" Park Dohyeon.

"Đứng im! Chúng tôi chính là cảnh sát!"

"???"

Quần què gì nữa vậy?

"Hả? Không thể nào?!"

"Hahaha... Bất ngờ đúng chứ? Thật ra tao chính là cảnh sát ngầm, tao đã giả vờ chẳng biết gì trong mấy năm qua để chờ được đến ngày này đấy, mày biết không hả?"

Lúc này, nhân vật chính Hyeonggyu bằng cách nào đó đứng lên bằng cả hai chân, cười như một thằng phản diện tiêu chuẩn. Moon Hyeonjoon vẫn đứng im như trời trồng, không theo kịp cái lối viết kịch bản của lũ bạn quái gở.

"Vậy còn mày thì sao? Hyeonjoon...?"

"Không..."

Không không không không, thằng bố mày đéo biết gì cả! Tha cho thằng bố mày với?!

"Hah? Phải rồi, tao quên không nói với mày." ngay lúc này, Lee Minhyung xuất hiện như một vị thần để ban phát lý lịch nhân vật mới cho Hyeonjoon "thật ra, Hyeonjoon chính là người tiếp cận mày để trả thù cho chị gái của cậu ta. Sao hả? Cảm giác bị những người xung quanh phản bội cảm thấy thế nào?"

"..."

"Cảm nhận được rồi chứ?" Kim hyeonggyu nhếch mép tiến tới trước mặt Park Dohyeon, từ từ đưa khẩu súng (nước) lên nhắm đúng chán của thằng nhân vật phản diện, toan kết liễu hắn ta.

Nhưng không! Bất ngờ chưa?!!

Dễ thế thì đã đéo phải vở kịch có sự kết hợp giữa clb kịch và clb bắn súng rồi nhé?!

"Hah?! Nếu tao dễ bị giết chết như vậy thì tao đã không phải Dohyeon rồi mày hiểu không Hyeonggyu đáng thương của tao?"

Bùm!!

Phía cánh gà nổ pháo khói tưng bừng, sau lớp khói chính là Son Siwoo và Ryu Minseok?

Gì nữa đây?!

"Xem đi Lee Minhyung, cái giá mà mày phải trả chính là tính mạng của người mày yêu nhất!"

Gì thế? Bổ sung nhân sự mà sao không ai nói gì vậy hả?

"Ôi không, Minseokie!!!"

Cha nội Lee Minhyung vào vai nhanh tới mức ai cũng cảm thấy rợn người với tốc độ bắt nhịp của chả, chỉ trong vòng vài giây, cậu ta đã có thể bày ra vẻ mặt lo lắng lắm, cứ như thể Minseok (bất đắc dĩ) đóng nhân vật người yêu kia chính là người yêu thật của cậu ta vậy.

"Siwoo? Sao em bảo với tôi em chỉ là một người bình thường?"

Sao được cả đôi này nữa hả?!

"Mày ngu quá Jaehyuk ạ, làm gì có người bình thường nào nói mình là người bình thường chứ? Chỉ trách do mày quá ngu thôi!"

"Hai người cũng biết nhau sao? Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn với mọi người, anh Siwoo đây chính là trợ thủ đắc lực của tôi!"

"Không thể nào..."

Hình như drama hơi lố quá rồi đó các ní?

"Hahahahaha..."

Giờ đến lượt thoại của nhân vật chính rối nè. Moon Hyeonjoon aka người hoàn toàn chẳng hiểu vì sao mình lại đứng trên cái sân khấu này quay người nhìn Kim Hyeonggyu đang phá lên cười điên loạn, dấu ping đầy đầu.

"Khá lắm, tao đã đánh giá mày quá thấp rồi Dohyeon à..."

"Nhưng mà, mày biết không? Tao đã giả vờ được đến tận phút này, chẳng nhẽ lại không có bài ngửa sao?" nhân vật chính là chắc là kiểu mưu mô xảo quyệt, đôi tay Hyeonggyu vẫy một cái, lại một hiệu ứng mây mù nữa lại xuất hiện "mau nhìn xem đây là ai!"

Mây mù tan đi, hòa ra là Kim Hyukkyu và Park Jinseong bị trói vào một cây cột. Chẳng kịp để Dohyeon kịp hiểu cái gì, Jinseong đã hô lớn.

"Con trai, đừng lo cho bố mẹ! Mau chạy đi!!!"

"??????????"

Lại trò con bò gì nữa vậy?! Hai người này được nhận vai nhân viên quán nước mà? Sao đùng cái nhảy xổ lên là bố mẹ của nhân vật phản diện được luôn vậy?

"Hahaha, nếu mày và gia đình mày đã khiến tao giết chết bố mẹ ruột của mình, vậy thì tao cũng cho mày phải chịu cảnh giống như tao, Dohyeon à."

Thằng này là nhân vật chính hay nhân vật phản diện vậy? Đóng nhân vật phản diện còn đạt hơn cả nhân vật phản diện nữa đó?

"Không, bố mẹ của con!!! Con không thể bỏ mặc hai người được!"

Phản hiện mà cũng hiếu thảo dữ ta ơi?

"Được, tôi sẽ ra đầu thú, hãy mau thả bố mẹ của tôi ra!"

Kết thúc hơi nhanh rồi đó?

[Bíp bíp...]

Tiếng micro rè rè vang lên, tiếp theo sau đó chính là giọng nói truyền cảm của người dẫn chuyện, nhân vật hoàn toàn bị ăn bớt hết lời thoại từ đầu chí cuối.

"Và từ đó nhân vật chính Hyeonggyu đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau cùng những người bạn của cậu ấy..."

?????

Ủa? Cái kịch bản lãng xẹt gì vậy?!!

Nhìn một màn pháo hoa rơi đầy đất, cậu bỗng nhớ ra kịch bản cuối cùng chính là viết lời thoại này, một cái kết vô cùng gượng ép đối với một vở kịch có đoạn cao trào hết sức đau thận thế này.

Moon Hyeonjoon hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi, cậu đứng đực mặt nhìn khán giả phía bên dưới vỗ tay rầm rầm như thế bị bỏ bùa, cả một bầu trời trước mắt đều ngập tràn sự hoang mang.

"Kịch... là đóng như thế này sao?"

Là do cảm nhận cá nhân của cậu có vấn đề hay do kịch bản này có vấn đề đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com