Lee Minhyung x Ryu Minseok
Chỉ còn mình và nhau. Không ai khác, không ai kiểm soát, không ai phán xét.
Đêm buông xuống, thành phố chìm trong những ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trên mặt đường ướt mưa. Lee Minhyung đội mũ bảo hiểm, tay nắm chặt tay ga, cảm nhận nhịp tim đập cùng nhịp động cơ. Không khí lạnh cắt qua từng khe áo, nhưng trong tim cậu lại bùng lên một cảm giác lạ lùng: vừa sợ vừa hứng khởi.
Bên cạnh, Ryu Minseok trên chiếc xe đen bóng, nở nụ cười đầy thách thức, liếc nhìn Minhyung:
"Cậu nghĩ mình theo kịp mình sao?"
Minhyung không đáp, chỉ nhấn ga mạnh hơn. Gió quất vào mặt, mưa rơi lấm tấm, mùi xăng trộn lẫn với mưa tạo nên một thứ cảm giác tự do mà cậu chưa từng trải qua. Tim cậu như vừa sợ vừa vui, vừa nguy hiểm vừa an toàn.
Hai chiếc xe lao qua những con phố hẹp, ánh đèn từ bảng quảng cáo nhấp nháy tạo thành những vệt sáng dài loang lổ trên mặt đường. Tiếng động cơ, tiếng còi xe, nhịp thở hổn hển của họ hòa làm một bản nhạc hỗn loạn nhưng quyến rũ.
Minseok bất ngờ tạt xe sang một con hẻm, nụ cười vẫn còn đó, nhưng ánh mắt lóe lên chút yếu mềm:
"Cứ đi đi, cậu sẽ thấy thích mà."
Minhyung hít một hơi sâu, mồ hôi ướt đẫm trán, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Lần đầu tiên, cậu không nghĩ về hậu quả hay kiểm soát, chỉ cảm nhận giây phút hiện tại trọn vẹn.
Họ dừng lại trên một cây cầu cao, nhìn xuống thành phố đầy ánh sáng. Gió thổi tung tóc, mưa rơi nhẹ trên vai, tạo ra những đường sọc bạc trên mặt họ. Minhyung thở hổn hển:
"Cảm giác này... mình chưa từng cảm nhận bao giờ. Như... mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn cậu và mình."
Minseok bước lại, đặt tay lên vai cậu, giọng dịu dàng:
"Chỉ còn mình và nhau. Không ai khác, không ai kiểm soát, không ai phán xét."
Minhyung quay lại, ánh mắt vừa rối bời vừa dịu dàng:
"Nhưng... mình sợ. Sợ nếu cứ như thế này, sẽ chẳng bao giờ trở lại bình thường."
Minseok nở nụ cười, ghé sát:
"Bình thường chẳng bao giờ là thật. Đây mới là chính chúng ta."
Khoảnh khắc đó, giữa mưa và ánh đèn, họ không còn sợ hãi nữa. Mọi rối loạn trong lòng không còn là gánh nặng, mà là chất xúc tác khiến họ gần nhau hơn bao giờ hết.
Sau buổi đêm trên cầu, họ lao vào những con phố vắng. Minhyung cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, vừa sợ vừa hưng phấn. Minseok vẫn nở nụ cười đầy quyền lực, nhưng trong ánh mắt cậu ẩn chứa cả sự dịu dàng.
"Minhyung, cậu có bao giờ tự hỏi... chúng ta đang chạy trốn cái gì không?"
Minhyung im lặng, nhấn ga mạnh hơn. "Mình không biết... có thể là bản thân mình, có thể là tất cả những gì đã gò bó lâu nay. Nhưng mình không muốn dừng lại."
Minseok bước lại gần, giọng trầm:
"Chỉ có một điều mình biết: khi cậu ở đây, với mình, tất cả ranh giới, mọi sự giả tạo đều biến mất. Chỉ còn cậu và mình."
Minhyung nhìn sâu vào mắt Minseok, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú trỗi dậy. Những lời nói ấy như chất xúc tác khiến mọi thứ trong lòng cậu rối tung, nhưng đồng thời tràn đầy sống động.
Họ dừng ở bãi đỗ xe hoang, dưới ánh sáng lờ mờ của vài chiếc đèn đường còn sót lại. Mưa rơi trên kính, tạo ra những đường sọc bạc. Minseok rút mũ bảo hiểm ra, để lộ mái tóc ướt mưa, ánh mắt vừa quyết đoán vừa yếu mềm.
"Minhyung... mình không muốn quay lại cuộc sống cũ. Cậu có muốn thử sống thật với mình không?"
Minhyung im lặng một giây, rồi gật đầu. Tim cậu vỡ ra một khoảng trống lâu nay bị kìm nén. Cậu bước đến, nắm tay Minseok, cảm nhận hơi ấm giữa cơn mưa lạnh.
"Vậy thì... hãy đi tiếp, không dừng lại, không quay lại."
Minseok mỉm cười: "Cậu luôn đúng. Chúng ta chỉ có thể đi tiếp, cùng nhau."
Khoảnh khắc ấy, giữa mưa và ánh đèn neon, họ không còn sợ hãi. Sự rối loạn trong lòng trở thành chất kết nối, sức mạnh để họ gần nhau hơn.
Sáng hôm sau, Minhyung tỉnh dậy trên chiếc ghế sofa trong căn phòng thuê tạm. Minseok đang pha cà phê, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mái tóc ướt mưa của cậu. Không khí yên tĩnh, nhưng cả hai đều biết sự bình yên này chỉ là tạm thời.
"Đêm qua... mình chưa bao giờ cảm thấy tự do như vậy. Nhưng mình cũng... sợ." Minhyung nói, giọng trầm, suy tư.
Minseok đặt cốc cà phê xuống, bước lại gần, đặt tay lên vai cậu:
"Sợ là bình thường. Nhưng cậu phải hiểu, sợ không có nghĩa là quay lại. Nó chỉ là cảm giác mới, một cảm giác chưa từng trải qua."
Minhyung nhìn sâu vào mắt Minseok, thấy sự chân thành và sức mạnh. "Mình không biết mình có đủ can đảm không."
Minseok mỉm cười, kéo Minhyung lại gần, áp trán vào trán cậu:
"Cậu có. Cậu chỉ chưa nhận ra thôi. Và mình sẽ ở đây, bất kể cậu rối đến mức nào."
Ngày tiếp theo, họ lại lên xe, lao vào những con phố đêm. Lần này, không còn cảm giác sợ hãi, chỉ còn hứng khởi thuần khiết, năng lượng điên rồ và sống động.
Minhyung quay nhìn Minseok, nụ cười đầy niềm tin: "Cậu có biết không... mình nghĩ mình đã tìm thấy một phần bản thân mà lâu nay mình quên mất."
Minseok đáp lại bằng cái nắm tay chặt: "Vậy thì hãy giữ lấy nó, cùng nhau. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, tất cả đều ổn."
Họ lao đi giữa mưa, ánh đèn neon, giữa những con phố trống vắng, lần đầu tiên cảm nhận được tự do thực sự. Mọi rối ren, mọi cảm xúc phức tạp giờ trở thành chất liệu kết nối, yêu thương và thấu hiểu nhau hơn bao giờ hết.
Những ngày sau đêm đua xe, Minhyung và Minseok trở lại cuộc sống thường nhật, nhưng mọi thứ đã khác. Thành phố vẫn nhộn nhịp, ánh đèn neon vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng họ, một thứ gì đó đã thay đổi. Họ không còn bị ràng buộc bởi hình ảnh hoàn hảo, không còn sợ hãi trước cảm xúc của chính mình.
Minhyung ngồi trên ban công căn hộ nhỏ, nhìn dòng xe cộ trôi qua. Cậu nhớ lại đêm mưa, tiếng động cơ, tiếng gió và ánh đèn loang lổ trên mặt đường. Một nụ cười thoáng buồn nhưng tràn đầy hy vọng hiện lên trên môi.
Minseok bước ra, đặt tay lên vai cậu: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Minhyung nhìn vào mắt Minseok, ánh mắt pha chút rối rắm nhưng đầy quyết tâm: "Mình nghĩ... dù mọi thứ có hỗn độn đến đâu, miễn là có cậu bên cạnh, mình sẽ không sợ nữa."
Minseok cười, ghé sát: "Đúng rồi. Hỗn loạn hay không, chỉ cần chúng ta cùng nhau, mọi thứ đều ổn."
Họ nắm tay nhau, đứng lặng giữa ánh sáng dịu dàng của bình minh, cảm nhận nhịp sống chậm lại, nhưng vẫn đầy sống động.
Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng êm đềm. Một ngày, khi hai người chuẩn bị ra ngoài, một sự hiểu lầm nảy sinh. Minhyung nghe một tin đồn về Minseok từ một người bạn, khiến lòng cậu dâng lên cảm giác ghen tuông và nghi ngờ.
"Cậu... cậu có thật sự ở bên mình không?" Minhyung hỏi, giọng run rẩy.
Minseok nhìn cậu, ánh mắt hơi chùng xuống, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: "Mình luôn ở đây, Minhyung. Tin mình đi."
Minhyung quay đi, nước mắt trào ra. Cậu không muốn mất Minseok, nhưng nỗi sợ mất kiểm soát cảm xúc lại trỗi dậy. Minseok tiến lại, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau, giọng thì thầm:
"Không sao cả, cảm xúc này bình thường. Quan trọng là chúng ta không để nó chia cắt mình."
Minhyung dựa vào lưng Minseok, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa đau nhói. Họ nắm tay nhau, như lời hứa rằng dù giận hờn, nghi ngờ hay bất kỳ rối ren nào, họ vẫn không rời bỏ nhau.
Vào một buổi tối mưa tầm tã, Minhyung và Minseok lại lên xe, chạy trên những con phố vắng. Mưa rơi nặng hạt, ánh đèn loang loáng trên mặt đường, nhưng lần này họ không chạy để trốn chạy khỏi gì cả. Họ chạy để cảm nhận nhịp tim nhau, để giải phóng tất cả cảm xúc tích tụ.
Minhyung la lên, vừa hét vừa cười: "Cảm giác này... vẫn tuyệt vời như lần đầu!"
Minseok nắm chặt tay cậu, giọng đầy hứng khởi: "Đúng rồi! Cứ chạy đi, cho đến khi mọi thứ tan biến, chỉ còn chúng ta!"
Họ lao qua những con phố vắng, vừa nguy hiểm vừa thú vị, vừa loạn vừa tự do. Tất cả những cảm xúc phức tạp, những giận hờn, sợ hãi, hạnh phúc, đều đan xen trong từng nhịp thở và từng vòng quay bánh xe.
Cuối cùng, họ dừng lại trên một cây cầu cao khác, nhìn thành phố thức dậy. Ánh sáng ban mai len qua từng tòa nhà, rọi lên mặt họ. Minhyung quay lại nhìn Minseok, mắt long lanh:
"Mình... mình không còn sợ nữa. Chỉ cần có cậu, mọi thứ đều đáng giá."
Minseok mỉm cười, hôn nhẹ trán Minhyung: "Vậy thì hãy cùng nhau tiếp tục, dù đời có hỗn loạn đến đâu."
Họ đứng đó, lặng im giữa ánh sáng và gió sớm, cảm nhận từng nhịp tim, từng rung động, từng khoảnh khắc. Họ đã học được rằng không cần hoàn hảo, không cần trốn chạy, chỉ cần sống thật với nhau, thì mọi hỗn loạn đều trở thành thứ kết nối bền chặt nhất.
Ngày tiếp theo, Minhyung và Minseok quay lại nhịp sống bình thường: công việc, học tập, và những trách nhiệm thường nhật. Nhưng khác với trước, họ đã mang theo cảm giác tự do và sự dũng cảm đối diện cảm xúc của nhau. Những thử thách, những lời đồn đoán, những hiểu lầm nhỏ... tất cả đều trở nên dễ dàng hơn khi họ biết rằng luôn có một người đứng bên cạnh.
Một buổi chiều, Minhyung ngồi trên ghế trong quán cà phê, tay cầm cốc cà phê nóng. Minseok bước vào, nở nụ cười mà Minhyung nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên: đầy thách thức nhưng cũng chan chứa sự dịu dàng.
"Cậu lại ngồi một mình à?" Minseok hỏi, giọng pha chút trêu chọc.
"Chỉ đang suy nghĩ thôi," Minhyung trả lời, nụ cười thoáng buồn nhưng ấm áp.
Minseok ngồi xuống, đặt tay lên tay cậu: "Suy nghĩ về chúng ta?"
Minhyung gật đầu, giọng run run: "Ừ... mình sợ rằng nếu mình buông ra một chút, mọi thứ sẽ hỗn độn trở lại. Nhưng rồi mình nhận ra, chỉ cần có cậu, mình không sợ nữa."
Minseok mỉm cười, kéo Minhyung lại gần, áp trán vào trán cậu: "Vậy thì chúng ta không cần kiểm soát nữa. Chỉ cần sống thật với nhau, mọi thứ sẽ ổn."
Tối hôm đó, họ lại lên xe, lần này không phải để trốn chạy mà để tận hưởng cuộc sống. Mưa nhẹ rơi trên mặt đường, ánh đèn neon phản chiếu tạo thành những vệt sáng lung linh. Họ lao qua những con phố quen thuộc, tiếng động cơ hòa cùng tiếng cười, tiếng gió, tất cả tạo nên bản nhạc của riêng họ.
Minhyung la lên, vừa hét vừa cười: "Cảm giác này... vẫn tuyệt vời như lần đầu!"
Minseok nắm chặt tay cậu: "Đúng rồi! Cứ chạy đi, cho đến khi mọi thứ tan biến, chỉ còn chúng ta!"
Khoảnh khắc ấy, họ không còn lo lắng, không còn nghi ngờ. Mỗi vòng quay bánh xe, mỗi nhịp thở đều là minh chứng cho sự kết nối của họ. Những cảm xúc rối rắm, những giận hờn, những nỗi sợ, giờ đây trở thành chất liệu cho sự tin tưởng và yêu thương.
Cuối cùng, họ dừng lại trên một cầu cao, nhìn thành phố thức giấc dưới ánh bình minh. Ánh sáng dịu dàng chiếu lên mái tóc, lên gương mặt ướt mưa của họ, tạo nên khung cảnh vừa huyền ảo vừa bình yên.
Minhyung quay lại, nhìn sâu vào mắt Minseok: "Mình... mình không còn sợ nữa. Chỉ cần có cậu, mọi thứ đều đáng giá."
Minseok mỉm cười, hôn nhẹ trán Minhyung: "Vậy thì hãy cùng nhau tiếp tục. Dù đời có hỗn độn đến đâu, chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau."
Họ đứng đó, lặng im giữa ánh sáng và gió sớm, cảm nhận từng nhịp tim, từng rung động, từng khoảnh khắc. Cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách, nhưng họ đã học được rằng không cần hoàn hảo, không cần trốn chạy, chỉ cần sống thật với nhau, mọi thứ đều trở nên trọn vẹn.
Những ngày mưa, những đêm đua xe, những giây phút giận hờn hay ngọt ngào... tất cả đều hòa thành một bản nhạc của riêng họ. Một bản nhạc hỗn loạn nhưng đẹp đến lạ thường, giống như chính họ: hai con người, trái tim cùng nhịp, bất chấp mọi rối ren, cùng nhau bước đi trong thế giới riêng, vừa hoang dại vừa bình yên.
"Cứ chạy đi, cho đến khi mọi thứ tan biến, chỉ còn chúng ta."
"Bình thường chẳng bao giờ là thật. Đây mới là chính chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com