Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#31

Cuối cùng thì cả đám vẫn bắt buộc phải đi chùa theo yêu cầu của cô hiệu phó.

Mấy đứa theo đạo công giáo nghe chừng phẫn nộ lắm nhưng chẳng ai nói được gì hơn, dù sao thì nói tình nói lý người ta cũng vì muốn tốt cho mình mà.

Thế nên đành miễn cưỡng tâm mang theo chúa, chân đi lên chùa.

- Nhưng tại sao lại là chùa trên núi?

Lee Minhyung nhìn con đường dẫn lên phía bên trên, đầu bắt đầu cảm thấy hơi ong ong. Ngôi chùa mà cô hiệu phó chọn thật sự là một ngôi chùa có tiếng, nghe nói rất linh nghiệm. Nhưng hắn đang trông chờ gì ở một người già ưu tiên những hoạt động thể thao "lành mạnh" như cô hiệu phó Woo chứ?

- Cô ơi cô, có cáp treo để đi lên không ạ? Nếu không thì em chịu chết cô ơi.

Một cô em khóa dưới nào đó đã thẳng thắn nêu lên ý kiến của mình, là một khuôn mặt rất thân quen Han Jumin, một trong những học sinh hiếm hoi chuyên sử của trường.

- Phải đấy cô ơi, em yếu lắm lên không có được cô ơi!

- Đúng á cô ơi...

Có người đầu tiên thì sẽ có những người thứ hai thứ ba, cuối cùng là cả một đám học sinh nhao nhao từ chối việc vận động thân thể. À, tất nhiên là sẽ có một số ngoại lệ, ví như Park Jaehyuk và Park Jinseong.

Hai thằng cha họ Park đã leo đến lưng chừng núi, cả hai la hét ầm ĩ, lảm nhảm về cái cuộc thi vô nghĩa nào đó giữa hai thằng chính nhân hâm dở. Lee Minhyung chẳng buồn quan tâm đến hai đứa điên ấy nữa, hắn nhìn sang bạn bé nhà mình, Ryu Minseok có tố chất vận động khá tốt, nhưng Choi Wooje thì không.

- Nước mang chưa?

- Em mang rồi.

- Còn túi chườm lạnh thì sao?

- Ở chỗ Taeyoonie.

Bạn đã kiểm tra cái balo nhỏ của đứa em trai tới lần thứ ba rồi đấy Minseokie ơi! Em Wooje vẫn có thể tự lo liệu được mà...

Con gấu lớn nào đó tủi thân mà không dám nói ra.

Ừ thì cũng không phải là không gato, thì cũng gato chút chút... Tại hồi chưa có Wooje, hắn luôn là người được hưởng những đặc quyền đấy mà.

Biết là đó là em của bạn, em cưng như trứng hứng như hoa của Ryu Minseok đấy! Tất nhiên là bạn phải thiên vị em nhất rồi, cơ mà...

- Còn bạn nữa! Bạn sẽ không ngốc đến độ sẽ quên không mang nước chứ?

- À, à. Mình có mang mà.

Minhyung cười toe toét khoe cái chai (thật ra là lu) nước của mình, vui vẻ chỉ vì bạn bé quan tâm đến bản thân, thứ mà từ trước tới giờ Ryu Minseok chưa bao giờ kẹt xỉn với người yêu.

Lee Minhyung là một kẻ tham lam như vậy đấy, từ khi yêu bạn, cái gì cũng không đủ mãi mãi không đủ.

- Kêu nhiều bây giờ là lúc lên núi không còn sức mà thở đâu các em, chịu khó giữ sức.

Mặc kệ những lời than phiền của đám học sinh, cô hiệu phó bận trên người một bộ thể thao thoải mái, với chiếc nón lưỡi chai của mấy bà già vô cùng quen thuộc. Cô là đại diện của các cô bác đứng tuổi ham mê vận động nơi đất hà thành, những người bất chấp giờ giấc thời tiết mà dậy từ hồi sáng sớm dễ đi bộ trong công viên.

Còn đám học sinh ở đây, không đứa nào muốn vận động cả.

- Cô ơi em nghĩ là mình nên ở nhà đi chùa online, tâm tịnh là được rồi mà cô.

- Cô ơi em theo đạo công giáo, em không lên nữa đâu!

- Không lên thì chịu rồi, về mỗi đứa một bậc hành kiểm.

Một quả hốt hạ quá uy tín, lũ học sinh chơi không lại chỉ biết lẩm bẩm trách móc số phận, lê từng bước nặng nề để leo núi.

Và trong khi hai thằng họ Park đã đứng ở trên đỉnh núi la ó mất trật tự thì mấy đứa còn lại mệt bở hơi tai cũng chưa thấy đỉnh đâu. Lee Minhyung đi đầu đoàn, theo sau hắn là cha nội Sunghyun và Ruhan, Minseok đang đi cùng với em Wooje, còn tuột ở cuối chót hàng là Kim Hyukkyu (người nổi tiếng với chỉ số thể lực âm vô cực) cùng Jeong Jihoon (người ở cuối hàng cùng dị tâm đen tối với anh lạc đà).

- Cô ơi, Kim Hyukkyu sắp quy tiên về với phật tổ rồi cô ơi, dừng nghỉ đi cô ơi.

Một chị lớp 12 nói vọng lên, lo lắng đưa một chai nước cho Jeong Jihoon để thằng chả cho Hyukkyu uống. Mặt anh đỏ ửng mồ hôi thì nhễ nhãi, nhìn ảnh cứ như thể vừa đánh nhau với 200 con thủy quái, solokill 200 con quái vật trên cạn vậy.

Nhưng mà lời các chị nói thì làm sao đến được tai cô hiệu phó, người đã trèo đến lưng trừng núi kia bây giờ?

Thế là cả lũ đành phải dừng lại, cung cấp nước cho con lạc đà.

- Còn ổn không bạn?

- Hỏi câu ngộ ghê, cha nội ổn đó mà là ổn lòi lìa nha fen.

Đội tuyển văn thì đông gái, mà mấy bà khối 12 thì cứ bựa bựa thế nào. Chắc cũng quen được nhau 3 năm rồi nên cả lũ chẳng lạ gì cái mặt nhau nữa, thích cũng không thích nổi nên ăn nói bốp chát ác.

- Ê cu em - đột nhiên một chị lên tiếng, nhìn về phía Jeong Jihoon mà gọi - cao to vậy cõng thằng cu nhà chị lên được không? Bọn chị đỡ ké cho, không một hồi nữa là lập mộ cho nó ở đây cũng được.

- Dạ em cõng anh ấy cũng được mà, em không sao đâu! Khỏe re à!!!

Như bắt được vì tinh tú giữa bầu trời đêm, con mèo nó đó cười nhởn nhơ ra mặt. Nói vậy ai mà chẳng vui? Tự dưng được cõng crush, mệt mấy cũng cam!

Các chị quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn thằng em khối dưới mặt như bắt được vàng, đoạn lại liếc sang thằng bạn mặt đỏ tía tai đang cố gắng thở như thể phải tranh giành không khí mà sống.

Thở dài một hơi. Quả nhiên, cứ hễ dây đến con lạc đà này thì ai cũng ngu hẳn đi hết.

- Hộc hộc... Mày bạn tao... Mà tao tưởng mày má... Má tao không đó?

- Mày im dùm, ai hỏi mà bộ trưởng trả lời, nghỉ một tí đi.

Cuối cùng là cả đám bị thọt lại đằng sau, cũng không thọt lại quá sâu đâu, vẫn nhìn thấy đoàn đi trước nhưng mà ai nhìn theo cũng thấy sót ruột. À mà "ai" ở đây là ai đấy chứ không phải bọn thụt lại đằng sau này.

- Ê hay tụi mình chuồn về đi, chắc cô không thấy đâu. Khỏi trèo mệt vkl, tụi mình đi thi thì phải giữ sức giữ mạng chứ có phải lên đây bán mạng cho mấy cái bấc thang này đâu?

- Nói hay nha, giờ tụi mình cõng thằng này đi xuống thì đỡ tốn sức hơn là cõng nó đi lên á! Theo định luật bảo toàn sức lực thì tụi mình chuồn thôi.

- ...

Bọn này không biết con gái hay con quỷ nữa. Học thì không biết có nhiều không nhưng trước mắt thấy độ tài lanh hơi nhiều nha.

- Quyết định vậy nha, đồng chí Jeong Jihoon xuất phát!

Kế hoạch còn chưa nghĩ ra được đến 10 phút đã bị bọn liều mạng này áp dụng. Bế thốc Kim Hyukkyu lên lưng con mèo bếu nào đó, các chị ra sức hỗ trợ phía sau. Cả năm đứa tháo chạy xuống núi với tâm trạng hết sức vui vẻ.

À... Ngoại trừ anh lạc đà bị xóc cho thừa sống thiếu hết trên lưng Jeong Jihoon.

....
Phía bên trên Ryu Minseok nhanh chóng phát hiện ra sự vắng mặt của mấy con giặc giời. Song cậu cũng đã không còn lạ lùng cái tính của mấy bà con gái đội tuyển văn nữa, nhanh chóng bỏ lại ý định tìm người ra sau đầu, tiếp tục tiến lên phía trước.

Miễn cô hiệu phó không biết thì họ có thọc thủng bầu trời cũng không làm sao hết.

Dù sao thì cậu cũng đương lo lắng không biết anh Hyukkyu có toàn mạng mà lên đến giữa núi không kia kìa, may mà mấy bà bên ấy nhanh trí rút quân không khéo chừng cố gắng quá thành quá cố, đi 55 về 51 thì toang.

- Anh ơi... Hình như... Phía anh Hyukkyu vẫn chưa thấy đâu?

Nhìn thằng em mình mặt cũng đã đỏ như cà chua, Ryu Minseok thở ra một hơi, cậu trả lời em bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

- Có Jeong Jihoon và đàn chị Park ở đấy thì không sao đâu.

Chính vì có hai người đó nên có thể giờ cả năm người đều ở dưới chân núi mất rồi. Mấy cái khác có thể không nhanh chứ trốn là mấy bà bên đội tuyển văn nhanh lắm! Chỉ tội mấy đứa khối dưới không biết, vẫn phải cực nhọc mà leo lên cùng với bọn cậu.

- Cận thận nha, phía trước có rêu đó.

- Bạn đỡ tui đi, tui thấy mình hơi toang toang rồi đó...

- Rồi rồi.

Choi Wooje nhìn ông anh của mình giả đò với người yêu mà chẹp miệng. Rõ ràng vừa nãy còn kéo được em đi qua từng vách đá, giờ đây lại trở thành em bé của trai nhà người ta mất rồi.

Tình yêu đáng sợ thật đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com