năm lăm
"một cà phê kem ạ."
"à được.."
jeong jihoon lúc này vẫn còn đang say sưa nhắn tin với cái hội nhóm chat của mình thì bị tiếng của cậu nhân viên quán làm giật mình.
ái chà ông chủ quán mà hơi lơ đãng rồi, quán thì đang đông mà em cứ kiểu này thì không được, phải lấy tinh thần lại thôi.
jeong jihoon nhận được bill dài từ quầy thu ngân thì hơi sốc nhẹ, gì mà nhiều dữ vậy? ngược lại pha chế thì chỉ có em với một cậu nhân viên nữa, làm sao mà cân nổi đây?
nói vậy thôi chứ dư sức nhé, quán đã mở ra được hơn hai năm, trải qua vô số lần như vậy, nhất là mỗi dịp thi cử, mọi người tới quán chạy deadline đông lắm, lần đầu gặp thì còn bỡ ngỡ lóng ngóng chứ giờ đã làm ông chủ rồi, đối với việc này thì bình tĩnh mới giải quyết được.
jeong jihoon vội chia bill ra với cậu nhân viên còn lại, mỗi bên làm một nữa, nếu xong thì phụ bên còn lại, quầy thu ngân hôm nay cũng tăng ca làm thêm việc bưng bê rửa đồ, nhìn thì có hơi rối nhưng quán vận hành khá trơn tru.
đến độ tầm tối, khi mà quán vắng hơn thì jihoon mới bắt đầu giao việc cho nhân viên mà ra chỗ park dohyeon ngồi.
chẳng biết là anh bị gì mà ngồi từ chiều tới giờ, cà phê thì uống tận ba ly, sắp là ly thứ bốn rồi đấy, uống xong khéo đêm nay thức trắng.
"anh sao đấy? sao nay lại tới quán em?"
"không tới quán em thì quán ai? quán thằng hyeonmin giờ vô nhìn mặt nó với thằng kia thì sợ chết khiếp."
"quán anh làm thì gặp geonwoo.."
"còn quán của thằng chồng em thì khỏi nói, cứ nhốn nháo mệt vãi."
lời than vãn từ park dohyeon khiến em có chút buồn cười, cứ tưởng là chống cự làm ngầu được ai ngờ mới hỏi có tý mà tuôn ra hết rồi.
"không phải chồng em mà, với lại anh uống nhiều cà phê vậy em mách thằng geonwoo đấy."
jihoon rút ly cà phê ra khỏi tay người kia, jeong jihoon từ trước nay vẫn luôn có một sự tôn trọng với park dohyeon, thậm chí là có phần ngưỡng mộ.
hỏi tại sao á? thì chẳng phải do anh vừa giỏi, vừa đẹp lại còn tốt tính nữa sao? đương nhiên là những người trong nhóm cũng không kém cạnh nhưng mà ngoại trừ anh sanghyeok ra, khi ở gần park dohyeon, em lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
"mệt quá à, chắc anh nằm đây ngủ luôn quá."
park dohyeon hai mắt lười biếng nhìn em rồi cụp xuống, cả người cũng nằm dài ra bàn luôn rồi.
"không được, ở đây về đêm nguy hiểm đấy, anh có dám ở một mình không?" jeong jihoon nói.
"dám, gan anh lớn lắm đấy."
"anh sẽ.."
"chủ quán, thế bọn em về trước nha."
park dohyeon nói nửa câu thì bị lời của một nhân viên chặn lại, anh còn tưởng có chuyện gì hóa ra là xin về.
"ừ về đi, tý anh sẽ đóng cửa."
"về hết rồi kìa, anh ngủ lại đây nha?"
"này, sao anh có khát khao ngủ ở đây vậy?"
jeong jihoon nhìn anh của mình mà thở dài, bộ ngủ ở quán cà phê không sợ hay gì mà đòi ngủ hoài.
"anh lười về, với lại gan a-.."
nói gì ấy nhỉ? khi mà lời còn chưa kịp cất ra thì tiếng cầu dao bụp tắt một lần nữa lại làm anh cứng họng, park dohyeon giật thót vội ôm cứng ngắt jeong jihoon.
"a..anh..sao anh bảo gan anh lớn?"
jeong jihoon lúc này cũng rất sợ hãi, mặt em tái mét đi, giọng thì run run nhưng nhìn con người đang ôm mình còn run rẩy hơn thì tỏ ra ngạc nhiên.
ban nãy bảo gan lớn mà?
"a-anh.."
park dohyeon nói không ra hơi, cứ lắp ba lắp bắp mấy chữ rồi nuốt vào, rõ ràng là uống tận ba ly cà phê mà sao giờ cổ họng anh khô hốc thế này, thậm chí khi anh cử động cổ họng, nó cũng mang lại đau rát.
"có tiếng động..suỵt"
jeong jihoon nghe thấy tiếng từ bên ngoài thì vội bịt miệng anh lại, có tiếng chân.
park dohyeon tái mặt, hai mắt nhắm nghiền ôm chặt lấy cậu em mà run lẩy bẩy, miệng lại bắt đầu niệm bình an.
tách.
dự đoán ấy là đúng nhưng không phải là một tên trộm hay gì, chỉ là tiếng chân nhân viên mở điện lại.
"ôi có điện rồi."
park dohyeon thấy điện sáng lên thì nhảy cẫng, anh vội buông jihoon ra mà nói.
"ủa? sao cậu lại quay lại đây?"
jihoon thở phào một hơi nhẹ nhõm, em nhìn sang người nhân viên đang đi tới lại hỏi.
"à..ban nãy em lỡ đạp phải dây điện nên quay lại xem công tắc có bị chạm không ấy mà."
"ừ, thế về đi, anh cảm ơn nha." jihoon gật đầu.
"để em lấy ít đồ đã, em bỏ quên mất." cậu nhân viên nói.
"ừ."
"ban nãy sợ thật anh ạ, anh ôm em cứng ngắt luôn."
jihoon sau khi nói chuyện với nhân viên xong quay ngay sang anh mà nói.
nhưng mang park dohyeon thì lại không nghe người nhỏ hơn nói, anh cứ liếc qua cậu nhân viên đó, hành động có đôi chút kì lạ khiến anh phải nghi ngờ.
trực giác bảo, park dohyeon chưa bao giờ phán đoán sai việc gì.
ngay lúc mà park dohyeon liếc qua, cậu nhân viên đó đã đúng như anh nghi ngại mà lao tới, trên tay cầm một cái máy xay lớn, hình như là định đập thẳng vào đầu jihoon.
nhưng, nhưng park dohyeon đã phát giác được việc này, chỉ trong gang tấc thôi, jihoon may mắn bị đẩy ra khỏi đó nhưng park dohyeon thì không may mắn như vậy, anh chỉ có thể cứu jihoon chứ không thể cứu bản thân mình.
cái máy xay lớn đập thẳng vào đầu park dohyeon, ngay lập tức anh ngã rầm xuống đất, jeong jihoon trong phút chốc đã run đến mức tái mặt.
"c-cậu..anh!!!"
jeong jihoon nhìn cảnh tượng vừa xảy ra thì run đến té xuống đất, em nhìn cậu nhân viên bần thần sợ hãi kia thì giận dữ nhưng quay sang park dohyeon, người đang ôm cái đầu máu của mình mà nhăn nhó.
"a-anh ơi anh.."
em sợ đến mức cả người run lập cập, cả những ngón tay muốn chạm lên trán anh cũng run đến mất kiểm soát, jeong jihoon thật sự sợ đến mức hoảng rồi.
"a-anh không sao.."
park dohyeon nhíu mày rên đau một cái nhưng nhìn qua bộ dạng mếu máo của em lại cười, anh không muốn cho jihoon lo lắng, không hề muốn một tý nào.
nhóm đại bàng tung cánh.
ruler
quán thằng jihoon có chuyện gì vậy?
đàn em tao mới báo.
_______
coi phim phá án, trinh sát riết bị nghiện..
chuẩn bị một tinh thần cốt thép để tháng sáu mình điều tra án nhé..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com