22
quả thật sau khi nhắn tin với cậu thì anh đi ra ngoài thật, mặc dù trời tối lạnh, mặc dù biết sẽ bị mắng khi ra ngoài, mặc dù biết rằng bản thân vẫn còn đau sau lần hôm qua nhưng bản thân anh cũng biết rằng, cậu đang ở ngoài, một mình với đống bia rượu.
hyeonjoon vừa nghĩ tới thôi đã không chịu được, làm sao anh có thể ở trụ sở, chăn ấm nệm êm mặc cậu ở ngoài kia chứ?
hyeonjoon không nỡ..
lần theo địa chỉ mà thằng bạn nói, minhyeong kêu anh đi qua trụ sở khoảng mấy trăm mét, tới ngã ba thì vẹo phải, đi thêm vài quán nữa, thấy quán rượu tên soji thì chính là nó.
hai người hôm qua đã đi uống đến tận khuya, minhyeong về thì bị người yêu cằn nhằn dữ lắm nhưng ít ra còn có người mắng vậy mà wooje, cũng có người yêu, lại không được như vậy.
cậu đi mấy ngày, chẳng gặp mặt cô lần nào thế mà cô lại chẳng thèm gọi cho cậu dù một lần.
hyeonjoon nghĩ thôi đã tức, làm sao lại để thằng nhóc mới mười chín tuổi chịu nhiều khổ sở thế chứ?
đáng lẽ nó phải nhận được nhiều yêu thương, quan tâm hơn ở độ tuổi này mới phải.
vòng vòng trong đầu, anh chỉ nghĩ làm sao đối diện với cậu khi gặp đây, hôm qua hai người mặc dù không cãi nhau nhưng cũng có thể xem là lần nói chuyện khó nghe nhất, khó nghe ở đây không phải là những lời mắng nhiếc mà là những lời chưa bao giờ nói.
nó chua hơn cả vị chanh, nó đắng hơn cả thuốc, nó mặn hơn cả nước mắt..
tiếng khóc của cậu lúc ấy thật sự làm anh giật thót, tay chân anh tê cứng lại, không di chuyển được và cũng không biết làm sao an ủi cậu được.
đứng trước một cậu nhóc, tại sao anh lại luôn yếu thế và hèn mọn như thế này..
ấy thế mà sau một vòng quanh quẩn đi kiếm quán thì anh đã tới rồi, đứng trước quán, hyeonjoon có vẻ hơi căng thẳng, anh thật sự không biết khi vào sẽ nói gì với cậu.
"em ơi về được không?"
"wooje đừng uống nữa."
"wooje anh xin lỗi mà."
vô bổ thật, những lời này vừa sến sẩm lại vừa vô bổ, hyeonjoon thích điều gì thiết thực hơn.
anh di chân hơi run rẩy nhưng cũng mang theo cả quyết tâm đi vào quán kiếm cậu, thế mà khi vừa đặt chân vào đã bị lực tay của người nào đó kéo vào góc hẻm.
"ai đấy? địt con mẹ bỏ ra!" nói còn đau ở phần hông là đúng nhưng nhìn tên này có vẻ loạng choạng, hyeonjoon đã giật mạnh hắn ra, đấm thẳng vào mặt một cái.
"hyeonjoon.." wooje bị anh tấn côn bất ngờ thì hơi hoảng nhưng may thay cậu đã chụp tay anh lại kịp.
mà sao chụp được thì lúc trước anh say cũng hay đấm người lung tung như vậy.
wooje quen rồi.
"wooje..em không sao chứ? anh tưởng thằng nào.." hyeonjoon nghe tiếng cậu thì vội vàng bỏ tay ra, anh lúi húi dò xét người cậu xem có bị làm sao không?
"không sao." wooje ngồi xuống dưới đất, hai tay ôm lấy đầu đập đập mấy cái rõ mặt, giọng thì bảo không sao nhưng mà như này ai tin chứ?
"đừng đánh vào đầu nữa. sẽ đau lắm, wooje mình về rồi anh pha nước cho em uống nha." hyeonjoon sợ hồi em đánh nữa thì đầu sẽ đổ máu ấy, nhìn con người nhỏ mệt mỏi thế kia chính hyeonjoon cũng đau lòng.
"tại sao phải về? nhà đâu? nhà không? không có nhà." wooje gạt tay anh, gương mặt non nớt đỏ ửng ngước lên nhìn anh, hai mắt tít lại ríu rít cười.
wooje say đến mức này rồi, say đến mức nói sảng rồi.
"wooje, em say lắm rồi, đứng dậy đã. mình về được không?"
"không về đâu, em phải đợi anh hyeonjoon nữa, anh ấy không thấy em, anh ấy sẽ khóc đó." wooje cười rồi nói, trông em háo hức đáng yêu lắm, bộ dạng chờ anh lúc nào cũng như vậy sao?
"wooje.."
"hyeonjoon hay đi về muộn, chẳng chịu về sớm cho em ngủ, em buồn ngủ mà vẫn đợi anh ấy về ngủ chung đó."
cậu nói, từng lời từng chữ đều hồn nhiên đến lạ, cậu trai nhỏ đáng yêu đang diễn lại cảnh mình chờ anh về.
à không, chờ người thương của wooje chứ.
"wooje..anh.."
hyeonjoon chẳng biết nên dùng lời nào cho đúng hoàn cảnh này, cậu đang chìm trong giấc mộng trước đây, khi mà anh vẫn còn đi về muộn, khi mà anh vẫn còn chẳng quan tâm tới cậu, ấy vậy mà wooje như cái đuôi nhỏ, lúc nào cũng bám theo anh, lo cho anh.
"anh là ai chứ? sao hỏi nhiều thế? hay anh tính dành hyeonjoon của em?" wooje ngờ ngợ nhìn anh, hai mấy mờ đục chẳng nhìn ra người trước mặt, một phần là vì kính đã mờ do sương, một phần do bia rượu, hơi men cứ làm đầu có cậu lâng lâng.
cái gì cũng mờ, cái gì cũng không rõ..
"không phải, anh không dành hyeonjoon đâu, hyeonjoon tệ quá.. chẳng thương em gì cả." hyeonjoon xua tay tự trách lấy mình, vừa nói lại vừa nghẹn ngào.
"không được trách anh ấy! ngoài em ra, ai dám trách anh ấy!" wooje đột nhiên kích động, hơi men bộc lên khiến cậu không kiểm soát được hành động, hai bàn tay đỏ ửng bóp vào cổ người kia.
"wooje..wooje.." hyeonjoon bị bóp đến nghẹt, mặc cho tay luôn cố gắng đẩy người kia ra nhưng mà hình như là vô tác dụng.
"anh hyeonjoon là tốt nhất! anh không được chê anh ấy!"
wooje vừa nói vừa nghiến răng, cậu siết chặt tay lại, bóp nghẹt lấy cổ người kia không buông.
"wooje..a..anh.." tay anh dần buông lõng, hô hấp trở nên khó hơi mọi lần, mặt anh tái lên chẳng còn tý máu lại nhìn qua còn người kia, đang cáu giận vô cùng.
em bênh anh hyeonjoon, không cho người ta nói xấu về anh, vậy mà xem những gì anh đã làm cho em kìa, wooje là đồ ngốc mà.
hai tay buông thõng, hyeonjoon nghẹn ngào nấc lên, nước mắt rơi rớt đẫm cả gò má, hàng nước mắt mặn chát, cay xè đau đớn đến độ, không cất thành lời.
anh nhìn đứa em của mình luôn tiếng bảo vệ hyeonjoon, hyeonjoon thì lại không kiềm lòng được, bảo không đau là nói dối, bảo đau thì đã quá muộn.
những lời cậu nói ra luôn điều là tốt đẹp về anh.
"wooje..anh xin lỗi.."
nước mắt anh rỉ ra rất nhiều, đôi mắt sưng húp đỏ lên trông thấy của chàng trai đi rừng. khóc, hyeonjoon khóc đến mức xót xa đau lòng, khóc đến độ wooje chẳng bị đánh cho tỉnh..
"anh.."
"là anh sao.."
wooje lắc đầu mấy cái như muốn chứng rõ sự thật, cậu xoa chiếc mắt kính đầy nước đọng của mình rồi mang vào lại, lúc này mới nhìn rõ con người trước mặt.
hyeonjoon gầy gò, người cậu thương đang nức nở đến đau xót, chẳng còn mái tóc gọn gàng nữa, nó rối bù nhìn khổ lắm, chẳng còn gương mặt thanh thoát, năng động nữa, nó đẫm nước mắt, đẫm màu của nước mắt.
moon hyeonjoon à, anh lại khóc nữa rồi.
"a..anh ơi.."
"wooje à..anh ức..anh.."
hai tay anh muốn ôm lấy cậu nhưng sao run quá, nó run lên một cách trông thấy, hyeonjoon muốn ôm, rất muốn ôm nhưng lại thật sự bất lực, cảm tưởng như người trước mắt không thể chạm tới, xa vời vô cùng.
"em xin lỗi, xin lỗi.."
may thay, wooje đã vội lao tới trước, cậu ôm lấy anh siết chặt anh vào lòng, tay xoa lấy tấm lưng gầy gò, đầy quen thuộc của người anh, wooje hoảng lắm, hoảng khi thấy anh nó bị vậy..
"hức..hức.."
_______
yên tâm, trước 26/1 sẽ hết ngược nhé🙇♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com