Morgan (1)
Lúc nào em cũng đi chơi xung quanh công viên gần trụ sở của BRO. Em là một con thỏ. Cơ thể của em nhỏ nhắn như mới được vài tháng tuổi, dù ở dạng người, em ít nhất cũng đã mười tám rồi. Đúng vậy, em là một con thỏ có thể biến thành con người!
Đêm trăng rằm, thân thể ngọc ngà của thiếu nữ non nớt chẳng lấy một mảnh vải che. Em ngồi xung quanh chơi cùng với những chú mèo hoang. Một cô gái khỏa thân đang ôm mèo trong bụi cây công viên, nếu không may có ai nhìn thấy thì ít nhiều cũng sẽ rất phiền phức.
Loài thỏ giao phối quanh năm, em đương nhiên biết chuyện này và thi thoảng cảm thấy ngột ngạt một cách rất ngẫu nhiên.
Park Ruhan vừa hoàn thành luyện tập, cảm giác có chút buồn chán nên rời trụ sở, định đi dạo đêm, tiện đi mua chút đồ ăn vặt. Đi ngang qua công viên nhỏ để đến cửa hàng tiện lợi, thế mà anh lại thấy có đôi tai thỏ đang nhẹ vẫy, có thỏ nào cao đến vậy hả? Anh tò mò tiến đến bụi cây ngay trước mắt, cúi đầu xuống xem xem, có một em thỏ(?) và rất nhiều mèo xung quanh. Bunny girl bây giờ ai cũng bạo như vậy sao? Hay em ấy là "bunny girl" đúng nghĩa đen?
"Trời đang rất lạnh đấy. Em mặc mỏng như thế này thì cảm mất. Nhận áo khoác của anh nhé?"
Park Ruhan nhẹ nhàng hỏi.
"Mèo con đi mất rồi..."
Em phồng má rồi đứng dậy, định bỏ đi. Chết, nãy giờ vẫn có người ở đây à? Lại còn là cái anh hay mua đồ ăn mang đến cho em và các bạn mèo nứa chứ. Hình như là Ruhan thì phải. Em thích anh từ lâu lắm rồi, anh dịu dàng, dễ thương, thật sự mang lại cảm giác "tình đầu". Em cứ tưởng chỉ cứ thích là thích thôi, vì em là một con thỏ, nếu anh biết em có thể hóa thành người được thì chắc chắn sẽ ngất ngay tại chỗ nên em chẳng bao giờ dám.
Park Ruhan chảy máu mũi, lần đầu tiên anh thấy con gái hoàn toàn khỏa thân.
"Ơ... Ờm... Anh... Anh có sao không ạ? Anh ơi?"
Em luống cuống không biết phải làm sao, tiến lại gần lấy tay lau máu mũi cho anh. Đột nhiên trong đầu em lại vang vọng từ "giao phối". Không được! Em không thể nào làm thế được! Em vội vàng rút tay lại, chạy đi rửa tay, cuối cùng lại biến về dạng thỏ nhảy đến dưới chân anh.
Park Ruhan thấy em cứ như vậy biến đổi thành thỏ trước mắt, anh ngây ngốc nhận ra em chính là con thỏ trắng anh hay ôm trong lòng mỗi chiều đi cửa hàng tiện lợi về. Tự nhiên cảm giác xấu hổ quá đi.
Park Ruhan vui vẻ bế em lên rồi vùi mặt vào bộ lông trắng muốt mềm mại.
"Thì ra em có thể hóa thành người, lại còn xinh đẹp như vậy... Bây giờ, anh đưa em về nhà anh nhé? Em cứ ở ngoài như vậy, nếu có vô tình biến thành người mà không biết thì sẽ nguy hiểm lắm."
Em đang ở dạng thỏ, không thể nói, đầu nhỏ ngọ nguậy liên tục, tỏ ý không muốn làm phiền anh. Park Ruhan mặc kệ, anh đã quyết định như vậy thì nó chắc chắn sẽ là như vậy.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com