Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

"Trước lúc em đóng máy, đã 3 tháng rồi chúng ta không gặp nhau."

"Được rồi, buông em ra trước đã. Anh đi tắm đi."

Người đàn ông kia vẫn không nghe lời, cứ như vậy mà ôm gọn Gulf trong lòng, bàn tay xoa xoa ở sau gáy của cậu.

"Mew à."

"Ừm."

"Anh mau đi tắm đi, đã muộn rồi."

"Ôm em một chút."

Không còn cách nào nữa, Gulf biết Mew đã say rồi, có nói gì anh cũng sẽ không nghe. Chính cậu cũng nhớ nhung cảm giác cả hai ở cạnh nhau như thế này.

Sau khi anh đi tắm, họ lại náo nhiệt một trận trên giường đến khi cả hai đều mệt rã rời, cuối cùng mới chịu yên tĩnh nằm ngủ.

Nhưng Gulf không ngủ được. Cậu chăm chú nhìn sườn mặt của anh, tự hỏi nếu hôm nay không gặp nhau, có phải cậu cũng không còn nhớ nổi dáng vẻ lúc ngủ của anh là như thế nào hay không. Họ chưa từng chia tay, nhưng cảm giác khắng khít cũng không nhiều mấy. Dần dần cả hai đều bận rộn, thời gian gặp nhau cứ ít đi, lâu dần một năm gặp nhau cũng chẳng mấy lần. Mỗi lần gặp nhau cũng đều lăn lộn một đêm, có khi hai đêm, sau đó lại tách ra. Không ai nghĩ đến chuyện công khai, cũng không ai nghĩ đến kết quả của cuộc tình này sẽ đi đến đâu. Kết hôn? Hay cứ như vậy mãi?

Đó dường như trở thành chủ đề mà cả hai đều ngầm không nhắc đến, tránh ảnh hưởng tâm trạng đôi bên.

Mew từng nói với bên ngoài anh đã có đối tượng kết hôn, đó cũng chỉ là một lời biện minh cho việc anh dừng hoạt động mà thôi. Hơn nữa thời gian đó, Gulf vừa nhận được rất nhiều dự án phim tình cảm, nếu không tách anh ra thì thực sự không thể xây dựng hình tượng mới được.

Vì vậy chỉ có hai người biết, mọi thứ từ trước đến nay vẫn vậy, chưa từng có sự tách ra hay chia tay như lời đồn.

Mà chính xác là, lúc họ chính thức ở bên nhau mới là lúc mọi người nghĩ họ tương tàn.

Mew trở mình, vô thức vươn tay vòng sang ôm Gulf, mơ màng dùng giọng mũi gọi tên em. Nhìn thấy anh như vậy, mọi vướng bận trong lòng cậu cũng vơi đi nhiều, Gulf khẽ xoay người ôm anh rồi yên tĩnh ngủ đến sáng.

Sáng hôm sau không ai có việc bận, cả hai đều không rời giường quá sớm. Mặt trời đã lên cao nhưng trong phòng ngủ vẫn được rèm che kín mít, một ánh sáng mỏng manh cũng rất khó khăn mới có thể len lỏi vào được.

Gulf cựa quậy, đã qua giờ thức dậy thường ngày, theo bản năng cậu cũng đã tỉnh táo phần nào, nhưng cơ thể mệt mỏi không tài nào dậy nổi. Gulf có nghe Mew gọi mình vài lần, nhưng cũng là nghe rồi để đó mà thôi.

Bỗng một bàn tay lành lạnh áp lên trán cậu, Gulf cảm nhận rồi thở dài. Có lẽ lại sốt, vì bình thường tay của anh rất ấm áp.

Quả nhiên, Mew nhỏ giọng nói:

"Lại ốm rồi sao? Nằm nghỉ đi, anh sẽ đi mua cháo và thuốc cho em."

Gulf không phản ứng lại, thật sự không có hơi sức để làm điều đó. Cậu cảm thấy trong đầu cứ ong ong nhức nhối, chắc là do làm việc quá độ một thời gian dài, cộng thêm tối hôm qua ngâm mình quá lâu.

Mew đi rất nhanh đã quay lại. Thường thì trong nhà sẽ có hộp thuốc, nhưng lần trước đã sử dụng hết rồi, gần đây họ không có ở nhà nên cũng không chuẩn bị trước. Anh đổ cháo nóng ra bát, đem thuốc và nước vào phòng.

Lúc này, Gulf đã dậy. Cậu quấn chăn quanh người, biến thành một cục bông tròn ủm ngồi ở góc giường, ánh mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài. Khi Mew bước vào, cậu cũng chuyển tầm nhìn lơ đễnh sang anh, vẫn không muốn nói chuyện.

Thấy Gulf chớp chớp mắt hai cái, Mew liền nói:

"Đừng nhìn anh. Em biết rằng em phải ăn cháo, sau đó uống thuốc, như vậy mới khỏi."

Gulf lại cụp mắt xuống, tiếp tục chớp chớp hai cái, dán chặt tầm nhìn vào chăn của mình, nhất quyết không nhìn anh nữa.

"Gulf của anh, hôm nay là chủ nhật, nếu em không mau khỏi thì tối nay chúng ta sẽ không thể đi hẹn hò."

"Chứ không phải anh chỉ nổi hứng ở trên giường thôi sao."

Câu đầu tiên cậu nói trong ngày hôm nay, giọng nói còn khàn khàn vì ốm. Đây là đang trách móc anh tối hôm qua ăn chơi quá độ khiến cậu mệt mỏi đây mà.

Mew ngồi lên giường, choàng tay sang ôm cả Gulf lẫn chăn, nhẹ giọng dỗ dành:

"Được rồi, đều là lỗi của anh. Giờ em có thể ăn cháo được không?"

Vô cùng dễ dỗ, vẻ mặt của Gulf đã nguôi ngoai phần nào. Thấy vậy, Mew bưng phần cháo đến, kiên nhẫn đút cho Gulf ăn, còn hai tay của cậu vẫn quấn chặt trong chăn, chỉ thò mỗi cái đầu tóc rối ra như sọ dừa vậy.

Gulf vừa ăn vừa nhớ lại chuyện hôm qua, cậu hỏi:

"Sao anh về mà không gọi cho em?"

"Nếu gọi thì không còn bất ngờ nữa."

Chỉ dừng lại ở đó, họ không hỏi nhau nhiều về vấn đề tại sao những lúc xa nhau không ai chủ động liên lạc nhiều. Vì xa nhau dần, cái tôi cũng theo đó mà được nuôi dưỡng lớn lên, người này không mở miệng thì người kia cũng im lặng nốt.

Ba tháng vừa rồi xa nhau, số lần gọi điện đếm trên đầu ngón tay, lịch trình của đối phương họ cũng đều không nắm rõ nữa.

Thật ra trước đây cũng vậy. Bắt đầu từ lúc ở bên nhau, cả hai cũng đã bận rộn và tôn trọng sự riêng tư của đối phương. Vì vậy họ ở bên nhau nhưng lại có rất nhiều không gian riêng tư thoải mái. Nhưng phát triển đến bây giờ, dường như sự tôn trọng ban đầu lại càng giống xa cách nhau hơn.

Hiếm hoi có một ngày nghỉ, Gulf không muốn để những suy nghĩ này làm mình mất hứng. Cậu ngoan ngoãn ăn hết cháo, sau đó uống thuốc rồi nghỉ ngơi, đến giữa trưa thì cả người đổ mồ hôi, cuối cùng cũng không còn cảm thấy quá khó chịu.

Mew đang xem giấy tờ trong phòng sách, Gulf đứng tựa ở cửa, trên người đã thay một bộ đồ ngủ mới.

"Lần này anh ở đây bao lâu?"

"Ba ngày. Thứ tư anh phải đến Singapore một chuyến."

Gulf không hỏi thêm rằng anh sẽ đi trong bao lâu. Anh ở đây ba ngày đã là nhiều hơn những lần trước rồi.

Mew đặt giấy tờ sang một bên, gấp máy tính lại, gọi em đến ngồi trên đùi mình.

"Tối nay em muốn đi xem phim hay đi trượt tuyết?"

"Anh biết em thích ở nhà nhất mà."

"Vậy đi đánh bida?"

"Được."

Gulf gật đầu không cần suy nghĩ. Không phải cậu không thích ra ngoài, chỉ là không thích mấy chỗ đông người quá mà thôi. Hơn nữa mấy hoạt động như xem phim hay trượt tuyết đều không phải sở thích của cậu.

"Anh gọi thêm mọi người đến đi."

Mọi người ở đây Gulf đang nói đến bao gồm Boom, Din và Eddy, ba người này đều là bạn thân của Mew, cũng chính là mấy người đã phạt rượu anh vào buổi tối hôm qua. Gọi thêm họ là bởi vì, họ đánh bida rất hợp với Gulf.

"Gulf của anh, em quên là chúng ta tối nay đi hẹn hò sao? Gọi họ đến làm gì?"

Gulf nhướn mày không nói, cũng phải, ý anh là đi hẹn hò. Nhưng...

Mew thực sự không biết đánh bida, nếu chỉ chơi với anh thì rất chán!

______

Sau khi mặt trời lặn hẳn, cả hai mặc đồ đơn giản rồi cẩn thận ra ngoài. Câu lạc bộ bida họ đến hôm nay thuộc quyền sở hữu của Din, vì vậy không thể nào Mew và Gulf đến mà anh chàng không biết.

Nhìn thấy hai người, bộ phận lễ tân lập tức sắp xếp một phòng riêng cho họ, đây là khách quý của ông chủ, không thể tiếp đãi sơ sài được.

Căn phòng rộng rãi, trang trí đẹp mắt, bàn bida cũng là loại cao cấp, vậy mà chỉ có hai người. Gulf cầm gậy lên chơi trước, Mew cũng theo đó chơi lượt của mình, nhưng anh không thành thục như Gulf.

Thật ra Gulf nói Mew không biết chơi bida cũng là nói quá. Mấy năm nay thường chơi cùng cậu, trình độ của anh cũng khá hơn nhiều. Chỉ là nếu so với Gulf cùng ba người đồng đội kia, quả thực trình độ ấy của anh cũng không đáng tính là gì.

Đánh hai bàn, đều là Gulf thắng. Duy nhất trò chơi này là Gulf thắng áp đảo bằng thực lực, hoàn toàn không cần anh phải nhường. Mà căn bản là, anh có lòng nhưng không có sức, muốn nhường cũng chẳng thể nhường được cái người chơi siêu như là Gulf.

Đánh hết bàn đầu tiên cảm thấy không ổn, Mew đã âm thầm nhắn vào group chat, bảo ba người bọn họ đến tiếp chiêu với Gulf. Vì vậy hết bàn hai, ba người kia nhanh như chớp đã có mặt tại phòng VIP.

Nhìn thấy người bước vào, hai mắt Gulf sáng lên như tìm được đối thủ. Mew ngồi một bên vô cùng bất lực, gì cũng được, chỉ duy nhất đi đánh bida thì nhất định phải lôi thêm ba bóng đèn này đi theo. Nếu không một mình anh cứ đánh như vậy, Gulf chắc chắn sẽ mất hứng cho mà xem.

Buổi hẹn hò riêng tư tối nay, là anh đã sơ suất khi muốn chiều theo ý Gulf đến đây chơi bida rồi.

"Pi Boom, đến đây nào."

Từ lúc cả hai ở bên nhau, bạn bè của Mew cũng xem như là bạn bè của Gulf, họ thân thiết không phân biệt người trong người ngoài, rất hòa hợp. Đặc biệt là ở khoản ăn chơi này.

Din vắt áo khoác lên ghế, đưa mắt nhìn an ủi Mew một cái rồi đi đến bàn bida. Eddy thẳng thắn hơn, trực tiếp vỗ vai anh thương cảm, sau đó cũng quay lưng nhập hội bốn người, cuối cùng chỉ còn Mew dư thừa ngồi đó mà thôi.

Anh gọi phục vụ mang lên thêm trái cây và nước uống, còn dặn họ làm thêm một ly chanh nóng pha mật ong cho Gulf thấm giọng, từ nãy giờ cậu rất phấn khích.

Mew thầm nghĩ, lần sau khi sang London, nhất định phải nhờ "tên keo kiệt" giấu tên chỉ mình chơi bida nghiêm túc hơn mới được!

__________

"Gulf, không nghĩ dạo này em lại chơi lên tay như thế. Có phải đã lén bọn anh đi luyện trước rồi không?"

Din vừa nói vừa rút một điếu thuốc ra, châm lửa lên. Mọi người trở ra ghế ngồi nghỉ ngơi một lúc sau những bàn đấu vô cùng vui vẻ. Gulf bĩu môi cười cười:

"Vẫn luôn chơi giỏi như thế mà."

Ba người chỉ dung túng cười, không nói gì, họ đã quen với tính cách này của Gulf lúc ở cùng những người thân thiết của mình rồi. Điện thoại đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh rung lên, là điện thoại của Mew. Hai phút trước anh vừa ra ngoài rồi.

Không phải cuộc gọi đến, mà là một tin nhắn.

Tên người gửi là Lalin, nội dung chỉ vỏn vẹn hỏi:

"Tối thứ tư anh có đến không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com