Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25.

Mew đưa Gulf về khách sạn chỗ mình ở, suốt dọc đường đi cả hai người không nói gì. Gulf biết anh vẫn lo lắng cậu còn sợ chuyện lúc nãy, anh liên tục ôm cậu và xoa xoa gáy trấn an. Sau khi tắm rửa xong, hai người ăn ý cùng đi ngủ, cũng không bàn thêm chuyện đã xảy ra.

Ai cũng đã mệt.

Gulf vừa nằm xuống, rất nhanh đã ngủ say.

Khi nghe tiếng thở nhẹ đều đều của cậu, Mew lẳng lặng mở mắt ra, mượn ánh đèn bên ngoài ban công lờ mờ rọi vào để nhìn dáng vẻ Gulf đang yên giấc.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cậu xoa xoa, trong lòng vô cùng xót vì lúc nào cũng để cậu gánh vác mọi chuyện một mình.

Nếu hôm nay Gulf không nói, anh cũng sẽ không bao giờ biết chuyện cậu từng thoát khỏi một vụ tai nạn nghiêm trọng như thế, càng không nghĩ người luôn ít nói bên cạnh anh bao năm nay lại kiên cường vượt quá những gì anh nghĩ.

Dạo gần đây đúng là Gulf đã kể cho anh nghe khá nhiều chuyện thời còn đi học của cậu, nhưng Mew biết em vẫn còn rất nhiều bí mật.

Sao anh có thể không nhìn ra mối quan hệ giữa cậu và đám người lúc nãy căn bản không hề xa lạ.

Anh đều thấy hết.

Họ cao lớn, đao súng đầy mình, muốn xử lý một người đàn bà không thân không thế như Vivian thì cần gì phải khoa trương, bày biện mấy trò hù dọa trẻ con như vậy?

Đã là người trong giang hồ, thủ đoạn chắc chắn không thể nương tay như thế.

Anh tự có suy đoán của riêng mình, và cũng tự có sự quan sát của riêng mình.

Rõ ràng là lúc Gulf tiến lên ôm anh, gã đàn ông có vết sẹo trên mặt đứng ở phía sau Gulf còn muốn lao đến động tay động chân với anh. Mew hiểu, biểu hiện đó xuất phát từ sự bảo vệ của những người anh em thân thiết với nhau.

Những chuyện cậu trải qua trong lúc đi du học, còn rất nhiều phần Gulf chưa kể cho anh nghe.

Mew vén mái tóc lòa xòa trước mặt Gulf sang một bên, đau lòng nhìn em:

“Đến khi nào đây? Khi nào em mới không giữ bí mật với anh nữa?”

Anh biết những gì Gulf làm trong khoảng thời gian gần đây. Anh không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng. Bất kể cậu muốn làm gì, chỉ cần nói với anh, dù trời có sập anh cũng sẽ bảo vệ cậu chu toàn bằng tất cả những gì mình có.

Chỉ tiếc là, Gulf vẫn chưa thể sắp xếp được những cảm xúc rối loạn và sợ hãi trong lòng, chuyện gì cũng nghĩ không muốn làm phiền người khác, vì vậy cứ luôn tự mình trải qua tất cả.

E là, dù là ba mẹ hay anh, kể cả Fardin, cũng không ai thực sự hiểu hết được cậu.

Mew xoay người, ánh mắt mông lung dán vào bức tường trước mặt, cuối cùng cũng khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Gulf lại mở mắt ra. Cậu đã tỉnh dậy từ lúc anh chạm vào mặt mình. Gulf biết anh lo lắng cho mình, cậu cũng muốn kể cho anh nghe, chỉ là không biết phải kể từ đâu.

Không biết anh có chấp nhận phần quá khứ đó hay không.

Cậu nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, trong lòng cũng không hề yên ổn.

___________

Sáng sớm hôm sau, Mew đưa Gulf trở về trường học. Xử lý truyền thông vụ Vivian ổn thỏa, họ lại tiếp tục chặng hành trình vượt chướng ngại vật của mình.

Gulf chỉ còn lại một vài cửa ải, thời gian một ngày là đủ để cậu có thể vượt qua và trở thành người có thành tích xuất sắc nhất cuộc thi lần này.

Nhưng cả ngày hôm nay Gulf cứ luôn bị mất tập trung, luôn nghĩ không biết mình phải thẳng thắn với anh bằng cách nào. Mãi đến lúc đạo diễn hô cắt máy cuối ngày, Gulf ngồi ở phòng nghỉ ngơi vẫn còn chưa tìm ra cách nào thích hợp.

Sorhone vui vẻ đến tìm Gulf, đưa cho cậu một lon nước ngọt mát lạnh.

Chuyện cậu hoàn thành xong vẫn chưa được công bố ra ngoài, tránh gây áp lực cho những người khác. Sorhone chỉ đơn giản là đến tìm cậu nói chuyện phím chút thôi. Ở trong đoàn, ngoài Gulf ra thì anh ta cũng không quá thân thiết với ai.

“Ghi hình xong, cậu có muốn đi lặn không?”

“Đi lặn à?”

“Ừ, gần đây đang rất hot đấy. Vừa đi tham quan, tiện thể giải trí một chút, mấy ngày nay ai cũng căng thẳng hết cả.”

Trong đầu Gulf vụt sáng, cậu vỗ vỗ vai Sorhone, nói cảm ơn với anh ta rồi vội vội vàng vàng chạy đi tìm đạo diễn.

“Đạo diễn, phần của tôi xong rồi, ngày mai tôi có thể xin nghỉ được không?”

Vẫn chưa đến ngày công bố kết quả, đúng thật là tạm thời Gulf chưa có việc gì. Đạo diễn cân nhắc rồi đồng ý cho cậu vắng mặt buổi ngày mai.

Gulf cười tươi quay trở về phòng, mở điện thoại ra gọi cho Andrew, dặn dò một vài thứ, ánh mắt sáng ngời không còn ủ dột như cả ngày hôm nay.

Cậu biết nên bắt đầu từ đâu rồi.

Chiều hôm đó, Gulf tự đi đến khách sạn chỗ Mew đang ở, trên đường đi còn mua cho anh một phần khoai tây nghiền và salad trộn.

Gulf mở cửa phòng làm việc của anh ra, không chút đề phòng mà gọi lớn:

“Mew, em về rồi!”

Từ giọng nói này, có thể đoán tâm trạng cậu đang rất vui vẻ.

Mew đang họp online với ban quản lý cấp cao của công ty, điều hành công việc từ xa. Anh cũng bất ngờ khi Gulf đột nhiên về, và càng bất ngờ hơn khi cậu gọi anh vui vẻ như thế.

Anh cười dịu dàng và có phần bất lực.

Có lẽ mọi người trong cuộc họp cũng nghe hết rồi. Vừa nãy anh bật mic.

Mew vừa ngước lên nhìn thì Gulf đã tiến đến bên cạnh, hôn vào má anh một cái.

Thấy Mew hơi ngập ngừng không đáp lại mình, cậu nghĩ có lẽ nào anh còn vướng bận chuyện hôm qua hay không?

Nhưng bỗng dưng Gulf thấy Mew chỉ vào màn hình laptop vẫn đang mở, cậu nhìn lên, mấy người phía bên kia ai cũng cúi mặt xuống nhìn giấy tờ, chốc chốc lại gãi đầu, chốc chốc lại gãi mặt, cố gắng làm như mình chưa từng thấy cảnh hôn nhau phía bên này.

Gulf giật mình, cậu há miệng không nói được tiếng nào, sau đó đỏ mặt tức tốc chạy ra nệm nằm trùm chăn kín người.

Gì vậy chứ! Xấu hổ quá đi!

Ôi!

Ôi ôi ôi!

Mew buồn cười nhìn Gulf cuộn tròn trên giường lăn qua lăn lại, sau đó thông báo cho mọi người nghỉ giải lao nửa tiếng. Anh muốn xem xem hôm nay bé con có chuyện gì mà tâm trạng vui vẻ đến như vậy.

“Được rồi, em mau ra đây đi, để xem Gulf mua gì đến cho anh nào.”

“Salad trộn và khoai tây nghiền!”

Giọng Gulf ồn ồn phát ra từ trong chăn. Anh có thể tưởng tượng gương mặt đã đỏ hồng của Gulf bây giờ đang như thế nào.

Mew tiến đến nhìn cuộn chăn trắng tinh, nhắm đúng cái đầu nhỏ của Gulf mà vỗ nhẹ nhẹ lên, giọng ấm áp bảo:

“Ra đây đi, ở trong đấy lâu sẽ ngạt thở đó.”

“Anh thật sự tắt chưa?”

“Anh tắt rồi.”

Một phút sau đó, một góc chăn mới được vén lên một cách chậm rãi. Mew thích thú đứng một bên như đang nhìn con rùa rụt cổ, thoáng chốc đã thấy cậu thò cái đầu ra ngoài, ngước mắt nhìn anh.

Hai tai đều đỏ ửng lên hết rồi kìa!

“Anh chơi xấu nhé!”

Mew tỏ vẻ giật mình, ngồi xuống vuốt vuốt mái tóc bù xù của cậu.

“Anh chơi xấu gì nào?”

“Rõ là anh không nhắc em!”

Gulf chun mũi lên án hành vi của anh, dù rằng anh chẳng làm gì sai cả. Mew cười cười trượt ngón tay lên sóng mũi của cậu, sau đó lấy chăn ra, sợ Gulf nóng.

“Còn không phải tâm trạng em hứng khởi, anh chưa kịp nhắc thì em đã hành động rồi sao?”

Gulf á khẩu không cãi được, chỉ biết ngồi nhìn anh, hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy. Phải đào một cái lỗ chui xuống! Còn đâu là mặt mũi của cậu nữa!

“Nhưng vừa rồi nhanh quá, anh chưa kịp cảm nhận. Em làm lại thử xem nào!”

Mew vừa nói vừa đưa má mình đến gần môi của Gulf để chọc ghẹo cậu, cuối cùng bị đánh cho một cái. Gulf đứng dậy đi đến bàn làm việc, mở hai phần thức ăn ra, động tác dường như còn vì chuyện vừa rồi mà hơi hậu đậu.

“Anh mau ra đây ăn đi, em có chuyện này muốn nói với anh.”

Thấy Gulf đã ngượng đỏ như quả cà chua, anh cũng không chọc ghẹo cậu thêm. Mew đến hôn Gulf rồi ngồi xuống bàn, muỗng đầu tiên vẫn theo thói quen đút cho cậu trước.

“Nói anh nghe xem, hôm nay sao em vui vậy?”

Gulf vừa nhai vừa suy nghĩ, không trả lời vấn đề anh đưa ra mà cuối cùng hỏi:

“Ngày mai anh có bận gì không?”

Ánh mắt Mew hơi lóe lên, rất nhanh đã trở lại như cũ. Anh nói:

“Ngày mai anh có kế hoạch rồi.”

“Kế hoạch gì vậy?”

“Kế hoạch mời em đi chơi.”

Gulf còn chưa kịp xuống tinh thần thì đã bị câu nói này của anh làm cho vui vẻ. Cậu gật gật đầu, nắm tay anh:

“Sáng mai em đưa anh đến một nơi!”

“Nơi nào vậy?”

“Anh đến rồi sẽ biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com