9.
“Dù gì tối nay cũng không có lịch trình gì, tôi chỉ là mời em một bữa cơm mà thôi.”
Luther vừa nói xong thì nghe động tĩnh phía sau lưng, anh quay mặt lại thì thấy một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang kín bước vào. Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, cả hai đều im lặng dò xét đối phương.
Lí do gì đến đây?
Họ cùng đặt một câu hỏi, mà dường như một loại linh tính của đàn ông mách bảo rằng: đây là tình địch.
Gulf nhìn thấy Mew liền thở hắt ra một hơi, đi đến bên cạnh anh.
“Anh đã đi đâu vậy? Em thức dậy không thấy anh.”
“Anh mua đồ ăn về cho em đây.”
Luther nheo mắt nhìn Gulf đang tươi cười với người kia. Sự đối đãi này, anh chưa từng được hưởng thụ. Mọi khi Gulf nói chuyện với Luther hay mọi người, cậu đều cười, nhưng chỉ là một nụ cười lịch sự, tỏa sáng, nhưng không phải kiểu cười ngọt ngào như thế này.
Gulf quay sang nói với Luther:
“Người yêu tôi đến rồi. Hôm nay tôi không thể nhận lời mời của anh. Khi nào có dịp, chúng tôi sẽ mời anh ăn cơm xem như cảm ơn những việc anh đã giúp tôi.”
Hai từ “chúng tôi”, Gulf dùng rất tốt. Mew mỉm cười nhìn em, bàn tay hai người đan lấy nhau, không cần nói rõ cũng biết họ là một đôi.
Luther rất thích giọng Gulf mềm mại như vậy, nhưng đáng ghét thay, lần đầu tiên anh nghe được giọng điệu này của Gulf là vì cậu đang ở bên cạnh Mew mới trở nên ôn hòa như thế. Cũng không thể làm phiền sự vui vẻ của Gulf, Luther chỉ đành tạm bỏ cuộc hôm nay.
“Không ngờ hai người như vậy mà thật sự ở bên nhau.”
Hai tay Luther đút vào túi, còn Mew một tay nắm tay Gulf, một tay cầm thức ăn, nhìn họ là biết cả hai vốn không có ý định bắt tay nhau làm quen.
“Vì công việc của em ấy nên chưa thể công khai ra bên ngoài. Tin rằng anh Luther đây sẽ là người không thích quản chuyện người khác.”
Mew điềm đạm nói, rất có phong thái của “chính cung”. Luther cười nhạt, gật đầu, sau đó chào Gulf rồi xoay lưng rời đi.
Gulf không nhìn Luther, chỉ nghịch ngợm lén liếc nhìn xem Mew hiện tại đang là bộ dạng gì.
Nhắm một mắt nhìn cũng biết anh đang ghen chết đi được rồi.
“Em đói.”
Mew nghiêng đầu nhìn Gulf, không nỡ hỏi thêm gì, chỉ dắt em vào trong, bày thức ăn ra bàn rồi bật chương trình yêu thích của cả hai lên xem.
Gulf cắn cắn đũa, cố gắng rướn người hết cỡ mới có thể nhìn thấy sườn mặt anh. Anh đang tỏ ra mình rất chăm chú xem ti vi, nhưng cậu có thể chắc chắn mấy nhân vật trên kia đang nói gì anh cũng không biết đâu!
“Anh ghen ỏ?”
Mew thở dài, có người lại giở cái giọng đáng yêu mỗi khi dỗ dành anh rồi đây. Gulf biết rõ anh hoàn toàn không có sức đề kháng với giọng điệu này, dùng sẽ rất hiệu quả, vì vậy càng trở nên “lạm dụng”!
“Em đói mà, ăn trước đi, đồ ăn nguội hết bây giờ.”
“Bạn trai đang ghen, em có lòng dạ nào ăn cơm chứ.”
Mew quay sang nhìn Gulf, vò vò tóc cậu rồi nói:
“Mắt nào của em thấy anh đang ghen hả?”
“Hai mắt của em luôn!”
Gulf nhướn mày, mở to hai mắt để chứng minh cho anh thấy rằng cậu nhìn mọi việc rất sáng tỏ. Đôi con ngươi màu nâu đậm nhờ ánh đèn phòng dịu dịu chiếu vào càng thêm lấp lánh. Gulf mím môi lại nhìn anh chăm chú, vô tình lại để hai chiếc má lúm hiện lên rất đáng yêu.
“Nếu không ghen, vậy anh thơm má em một cái xem nào.”
Gulf nghiêng mặt, đưa má đến, hấp dẫn như một cái bánh bao mềm mịn thơm ngon. Nhưng Mew chỉ nhìn rồi lấy ngón tay chạm nhẹ vào, bảo rằng:
“Em mau ăn cơm của em đi.”
“Đồ xấu tính. Anh không thơm má em đúng không?”
Mew im lặng nhìn, hứng thú muốn xem chiêu tiếp theo của cậu là gì. Nào ngờ Gulf không làm gì quá náo động, chỉ gắp một miếng thịt vào chén, lấy đũa xới xới tung phần cơm trong chén lên, rồi nhỏ giọng nói:
“Thảo nào, người ta nói tình yêu nhiều năm rồi cũng không còn mặn nồng nữa.”
Mew bật cười, anh ghì lấy gáy Gulf rồi day day:
“Em nói gì vậy hả? Chẳng lẽ nào anh chạy từ Bangkok đến đây để thăm đối tác sao?”
“Thì đối tác còn gì, chỉ có đối tác mới không thơm má.”
“Được rồi, chịu em luôn đấy, đồ bướng bỉnh.”
Gulf đặt bát cơm xuống, gác đũa lên trên rồi quay hẳn sang nhìn anh.
“Anh hỏi đi, em sẽ trả lời.”
“Giờ ăn cơm trước, có được không?”
Mew cố gắng thương lượng, anh không muốn phải đi hâm lại thức ăn một lần nữa chỉ vì Gulf còn chăm chăm vào đề tài này hơn cả anh.
“Em sẽ không ăn ngon cho đến khi anh không hỏi cho ra lẽ.”
Lý lẽ gì đây chứ? Đây không phải nên là lời thoại của anh mới phải sao? Giờ lại thành Gulf cướp thoại của anh rồi.
Mew cũng ngồi quay sang nhìn Gulf. Anh biết rõ nếu hôm nay mình “không hỏi cho ra lẽ” thì Gulf sẽ không ăn tối.
“Được rồi, vậy anh hỏi. Luther thích em đúng không?”
“Không.”
Gulf kiên định lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng vô cùng thật thà. Thấy vậy, Mew gật đầu một cái:
“Anh hỏi hết rồi.”
“Chưa hết!”
Gulf phản đối. Tỏ ra rất không hài lòng với thái độ hỏi chuyện vô cùng hờ hững của anh. Mew vẫn giữ nụ cười dịu dàng như vậy, anh thật sự không biết phải làm thế nào Gulf mới buông tha đề tài này.
“Vậy em muốn anh hỏi gì nữa?”
Gulf mấp máy môi, vừa tính đề xuất anh hỏi xem Luther đã giúp cậu những chuyện gì, nhưng sau đó Gulf lại nhớ ra những chuyện ấy liên quan đến những lần cậu nói dối anh.
Gulf giật mình nhận ra, nãy giờ mình đã quá khác với bản thân thường ngày!
Một vấn đề nghiêm trọng. Cậu cần phải trở về dáng vẻ thường ngày. Sao lại bám lấy anh như bị ai nhập vậy?!
Gulf thu lại sự đáng yêu trên mặt, ngồi thẳng người lên, lắc đầu bảo không còn vấn đề gì nữa, bắt đầu nghiêm túc cầm bát đũa lên ăn cơm.
Mew nhận thấy sự thay đổi rõ rệt ấy, nhưng anh không hỏi tại sao.
Gulf thường có những lúc như thế, vui rồi lại đột ngột tĩnh lại, không bao giờ có thể hiểu hết được lý do là vì sao.
Nhưng anh cũng thật lòng không để bụng vấn đề Gulf có người theo đuổi. Từ trước đến giờ, anh luôn biết là Gulf rất đáng yêu, thái độ làm việc nghiêm túc, một người như Gulf sẽ khó khiến người khác không động lòng.
Còn về việc Gulf nói hẹn người ta đi ăn để cảm ơn, thì Mew cũng không muốn hỏi nhiều. Ở giới này, phần lớn nhờ vào chính mình, nhưng phần nào đó cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ của đồng nghiệp và những người khác. Vậy nên Gulf được người ta giúp đỡ, dù là chuyện gì, em cũng phải cảm ơn cho cẩn thận. Đây là một trong những điều đầu tiên Mew chia sẻ với Gulf ngay từ đầu khi hai người vừa bắt đầu hợp tác chung với tư cách bạn diễn thực thụ.
Tối hôm đó, Nut nghe tin Luther quay trở lại cũng không tỏ ra quá hào hứng, vì mục tiêu của cô ta bây giờ chính là Mew.
Sau giờ cơm tối, Nut sang gõ cửa khu phòng resort của Gulf. Vì Mew đang ở trong phòng làm việc nên Gulf đề nghị Nut ra ngoài sân sau nói chuyện.
“Pi Gulf, nhanh như vậy mà sắp đóng máy rồi. Được làm việc với Pi Gulf, em cực kỳ vui.”
“Gulf cũng vui khi được làm việc với mọi người.”
Nut dò xét nhìn Gulf, sau đó bẽn lẽn mở bài:
“Pi Gulf, Pi Gulf từng là bạn diễn của Pi Mew đúng không ạ?”
Đối với vấn đề này, Gulf cũng không mấy đề phòng, cậu thoải mái gật đầu thừa nhận.
“Vậy Pi Gulf có thể nói cho em biết Pi Mew thích gì không ạ?”
Gulf có hơi bất ngờ, sau đó cố gắng giữ gương mặt bình thường nhất có thể. Gulf chọn lọc từ ngữ rồi đáp:
“Cũng rất lâu rồi bọn anh không còn làm việc chung, tiếc là em tìm sai người rồi.”
“Ồ.”
Nut rũ mắt, sau đó lại níu kéo:
“Vậy anh ấy có tâm sự với anh về mẫu người lý tưởng không ạ? Anh ấy thích người như thế nào ạ?”
Đến đây, Gulf không thể không nghĩ gì được nữa. Người ta đã tìm đến tận cửa để hỏi về sở thích của Mew, vậy thì hoặc là cô nàng để ý Mew, hai là bạn của cô nàng để ý anh. Nhưng vế thứ nhất có vẻ hợp lý hơn nhiều.
Bỗng dưng tính xấu trỗi dậy, Gulf không vòng vo mà trả lời thẳng:
“Có mấy bài phỏng vấn cũng từng hỏi vậy, anh ấy nói thích người đáng yêu và hay tạo bất ngờ.”
Hai mắt Nut sáng lấp lánh, chăm chú nghe để xem Gulf nói tiếp điều gì, nhưng Gulf nói đến đó rồi im lặng. Dường như không hề có ý định nói tiếp.
“Còn không ạ?”
“Hết rồi em.”
“Về…dáng người thì sao ạ? Về tính cách, gia đình, công việc? Chỉ đáng yêu thì nói lên được điều gì đâu ạ?”
Gulf nghiêng đầu cười cười, nụ cười nhếch môi rất có dáng dấp của “trai hư”.
“Hay là em đi hỏi anh ấy? Anh cũng không rõ.”
“Em không dám, ngại lắm ạ.”
“Em thích Mew à?”
Nut cảm thấy hơi bất bình vì cách Gulf gọi Mew không có kính ngữ, nhưng cô cũng không có tâm trạng để thắc mắc, chỉ sảng khoái thừa nhận:
“Vâng, em thích anh ấy. Nhưng em không biết làm thế nào mới được anh ấy chú ý cả.”
Đóng giả làm người theo đuổi, sau này nếu có quen nhau thì cũng được tiếng thơm là theo đuổi anh thành công, bằng không họ sẽ nghĩ cô ta bám vào nhà giàu đòi leo cao .
Gulf gật gù, sau đó lại nói thêm:
“Pi Mew khó tính lắm.”
Rồi cậu giả vờ như mình có điện thoại, xin phép trở về phòng trước.
Vừa mở cửa bước vào, nhìn Mew đang chăm chú làm việc trên laptop kia, thật muốn bôi một ít nhọ nồi lên mặt anh để bớt đẹp trai lại một chút.
“Em quay lại rồi hả?”
Mew xoay ghế về hướng Gulf, tựa người ra sau rồi giang tay ra, Gulf tự động đi đến ngồi lên đùi anh, gật gật đầu.
Mew không hỏi nội dung cuộc trò chuyện là gì, nhưng Gulf tự nói:
“Nut hỏi em về sở thích của anh, muốn biết anh thích mẫu người như thế nào.”
Mew cười, anh dụi dụi đầu ở cổ Gulf, nhỏ giọng thì thầm:
“Thế em có nói kiểu người anh thích là em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com