em lỡ cảm nắng anh hàng xóm
em sau khi ổn định công việc em đã xin bố mẹ cho ra ở riêng cùng đứa bạn thân- park somin. em và somin sống cuộc sống thoải mái tự do của những cô gái 25 tuổi. làm công việc mình yêu thích, kiếm tiền, tiết kiệm, đi du lịch, ăn chơi bay nhảy. nói chung là đầy sức tuổi trẻ. nhưng rồi bùm một cái, con bé somin có người yêu. con bé đó yêu một anh làm ở cùng phòng tranh, somin là hoạ sĩ kiêm quản lí phòng triển lãm. còn em là vlogger. do vậy nên em làm việc ở nhà, ít khi ra ngoài giao lưu nên không có người yêu. khi mua nhà bọn em cũng chọn căn hộ ở cuối hành lang cho yên ắng để em tập trung được
rồi một ngày quản lí chung cư nói với em, phòng đối diện sẽ có người đến ở. trời đất em và somin đều là dạng ngại người lạ, đã phải cách ly xã hội với hàng xóm cùng tầng vì thích yên ắng rồi mà giờ đây lại có người đến ở đối diện. nếu họ không muốn làm phiền mình thì tốt, em đây sợ nhất thể loại hàng xóm đến nơi mới cứ sang nhà đối diện hỏi này hỏi nọ, thật phiền phức.
haiz, con bé somin kia nghe có người mới đến ở cái là đi một lèo từ 6h sáng đến 11h giờ đêm mới về, chỉ để tránh phải nhận bánh gạo từ hàng xóm. tại em cũng chả biết khi nào hàng xóm mới đến, cũng lười ra café ngồi nên ở nhà suốt. rồi cuối cùng cũng đến ngày hàng xóm mới chuyển đến
tiếng bấm chuông cửa vang lên, em đành cho laptop nghỉ ngơi một chút để ra mở cửa
"ai đấy ạ ?" em mở cửa nhà
"chào bạn, mình là hàng xóm đối diện nhà bạn, mình mới chuyển đến vừa nãy, xin lỗi vì sáng sớm đã phiền bạn"
trời đất, anh ta đẹp trai muốn rồ dại, đẹp đến phát điên. cao ráo, đẹp trai, tỷ lệ cơ thể cũng chuẩn nữa. mũi thì cao, mắt cười thì đáng yêu. ôi thế này là ông trời thương em rồi, thấy em ăn cẩu lương nhiều quá nên cho em cơ hội chứ gì.
"chào anh ạ, em là kim tb ạ, cũng không phiền đâu ạ, 10h sáng rồi mà" em cười tươi để "lấy lòng" anh ấy
"à mình mang bánh gạo sang tặng bạn, coi như lời chào với hàng xóm mới, lee jeno, 26 tuổi"
"à thế anh hơn em một tuổi ạ, em 25 tuổi"
"thế à, vậy sau này phải làm phiền em nhiều rồi, anh mới đến nên chưa quen khu này"
"vâng không sao, em sẵn lòng giúp đỡ" riêng anh thì cứ phiền em nhiều nhiều vào
"vậy, anh xin phép, phiền em rồi, chúc em một ngày tốt lành" anh nói rồi vẫy tay chào em
"chào anh nha"
em quay lại vào nhà, hai gò má em đỏ ửng. trời đất ơi, đây là phước trời ban sao ? sao lại có một anh đẹp trai hoàn hảo thế này ở đối diện nhà con. nhất định con sẽ không bỏ lỡ lần này đâu. người yêu con somin đã đẹp rồi, anh này còn đẹp hơn. lee jeno phải là của em.
sau đó em phát hiện ra anh là đầu bếp bánh ngọt, chủ tiệm cà phê ở dưới tầng 1 đã sang nhượng cho anh cửa hàng. anh mới chuyển đến đây để quản lý. thế là từ hôm đó, ngày nào em cũng vác xác xuống quán của anh. trời ơi, đồ ăn ở đây ngon ơi là ngon, đồ uống thì tuyệt vời, ăn bánh trà chiều ở đây thì thật là thư thái. em cũng là một vlogger có tiếng và có lượt xem nhất định nên em đã làm một vlog review quán của anh. nhờ vlog của em lan truyền rộng rãi, nhiều người đến quán anh hơn, quán ngày nào cũng đông đúc, anh làm ăn phát đạt khấn khá hơn nhiều. và rồi đến một ngày, anh xem được vlog của em
"tb, cái này tặng em" anh để một đĩa bánh xuống bàn
"bánh gì đây ạ ? hình như không có trong thực đơn" nhìn là biết, vì anh mà em học thuộc thực đơn ở đây rồi
"đây là lava cheesecake, nó là cheesecake nhưng bên trong có caramel chảy, không bị ngọt quá, hợp với khẩu vị của em đấy, và món này anh chưa cho ra mắt, em là người được thử đầu tiên"
"vinh dự quá" em nếm thử miếng bánh "mhmm, rất ngon, em thích món này"
"anh đã xem vlog của em rồi, cảm ơn em đã review, nhờ vậy mà tiệm có thêm đông đảo khách"
"không có gì.." em ngại quá
"cảm ơn em nhiều thực sự đấy"
"anh đừng khách sáo thế"
"em sẽ là vip đầu tiên và duy nhất của tiệm anh"
.
6 tháng kể từ khi anh chuyển đến đây, em cũng say nắng anh được 6 tháng rồi, nhớ lúc anh chuyển đến là đầu hè, thế mà bây giờ đã là tháng 12 rồi. thời tiết cũng đã chuyển lạnh và tuyết bắt đầu rơi nhiều. chuyện em thích anh vẫn chưa ai biết, kể cả somin. em định khi nào tán đổ được anh mới công khai
đã 3 ngày hôm nay em xuống quán mà không thấy anh rồi. bánh mấy hôm nay cũng đều do nhân viên làm. em lên nhà cũng chẳng thấy anh ngó mặt ra. em hỏi nhân viên thì họ chỉ nói là ông chủ không cho nói với chị. rốt cuộc anh đang giấu em cái gì đây ?
hôm nay người yêu somin ghé qua nhà, nên nó bắt em nấu gì đó ngon ngon, vì vốn dĩ tay nghề nấu ăn của em cũng tuyệt lắm đó. thế là hôm nay em làm gà tần sâm với jjamppong đãi anh mark và somin.
"lee mark, mời anh vào, em nấu xong rồi á, chúng ta ăn thôi" em mở cửa đón anh mark và somin
"kim tb bạn yêu của tao, cảm ơn mày nhiều" somin ôm chầm lấy em
"vất vả cho em rồi" mark cười
"ăn cả đống đồ em nấu mà sau này không thành anh rể em thì đừng trách nhé " em trêu mark
ba bọn em ngồi xuống bàn ăn thịnh soạn, và bỗng nhiên em nghĩ rằng nên rủ anh sang ăn
"để tao rủ anh jeno nhá" em đứng dậy
"ừ rủ anh hàng xóm sang đi, dù gì đồ ăn cũng nhiều" somin gắp thịt gà cho mark
em sang bấm chuông nhà anh. bấm mãi không thấy anh ra, em cứ nghĩ là anh đi vắng rồi. nhưng em lại có linh cảm về chuyện chẳng lành, nên em đành đập cửa.
khoảng 10 phút sau, anh ra mở cửa. nhưng dáng vẻ anh vô cùng mệt mỏi, trán vã mồ hôi, gương mặt trắng bệch
"anh sao vậy, bị ốm sao ?" em sờ tay lên trán anh, nóng hổi
mắt anh lờ đờ nhìn em
"vào nhà thôi" em dìu anh vào phòng
đặt anh nằm xuống giường, em khẩn trương lấy khăn chườm cho anh hạ sốt. mùa đông mà để bị ốm như này, thật không ổn. sau khi đặt anh nằm xuống, em bật lò sưởi lên và chạy về nhà lấy nước gà hầm sâm sang nấu cháo cho anh. em vội vã lo lắng đến mức, somin hỏi em cũng không trả lời.
vào bếp bắc nồi lên để nấu cháo, em thấy trong bồn rửa có rất nhiều vỏ mì tôm cùng bát đũa chưa rửa. anh ốm mà anh chỉ ăn mì tôm sao ?
tranh thủ đang hầm cháo, em rửa bát và đem quần áo của anh đi giặt và phơi. quay lại phòng anh thấy anh vẫn nằm miên man, em thay khăn cho anh. may là ban nãy em cầm hộp thuốc sang, lấy sẵn thuốc để lát cho anh uống.
cháo chín, em mang bát cháo nóng hổi vào cho anh ăn. đặt anh ngồi dậy, đầu anh tựa vào vai em. hớt quanh từng thìa cháo, xúc cho anh ăn
"jeno à, ăn một ít thôi, anh còn phải uống thuốc, anh sốt cao lắm rồi"
cuối cùng sau hồi vật lộn vất vả, anh ăn được nửa bát. em pha thuốc hạ sốt cho anh uống và để anh ngủ. cả đêm em túc trực thay khăn, chăm sóc anh.
sáng hôm sau, anh tỉnh dậy trước em, hình như anh đỡ hơn nhiều rồi. đầu anh không còn đau nhức. anh thấy em nằm gục bên cạnh giường thì lay em dậy
"em đã ở đây cả đêm sao ..." anh hỏi em
em tỉnh dậy, thấy anh không nằm nữa liền mau chóng nhắc nhở
"anh chưa khoẻ hẳn đâu, nằm nghỉ đi, em xem còn sốt không nào" em ngái ngủ vươn tay áp lên trán anh
"hết rồi, anh không đau đầu nữa" jeno cầm tay em đặt xuống
"ở đây, em ra hâm cháo cho anh ăn, xong đi bệnh viện"
"không cần đâu, anh đi rồi, bị cảm"
"ừm, đợi em xíu em hâm cháo cho anh"
10 phút sau, em bưng khay đồ ăn vào cho anh, cháo gà hầm sâm, trứng cuộn thịt hộp và một cốc nước chanh ấm
"anh ăn đi, em về nhà thay đồ và vệ sinh cá nhân, lát em qua dọn dẹp nốt cho"
"tb à, cảm ơn em..."
"là việc em phải làm mà" có lẽ em thích anh quá rồi
vừa mở cửa nhà ra đã thấy somin ngồi ở sofa, dáng vẻ rất nghiêm túc và tra hỏi em tường tận.
"mày ở nhà anh hàng xóm cả đêm ?"
"ừ, anh ấy sốt cao quá, tao bỏ về thì áy náy"
"mày thích anh jeno nhà bên đúng không"
"ai bảo thế ?" em giật mình
"không có lí nào mày chịu chăm sóc cả đêm cho một người hàng xóm không hơn không kém được"
"thì..." em đang bí cách trả lời, thì mark từ phòng tắm đi ra
"á à, mày dám rủ anh mark ở lại hú hí" em bật lại somin ngay
"này tao với anh mark chỉ ôm nhau ngủ thôi nhé, đầu óc mày đen tối vừa thôi" somin đỏ mặt
"à thế à ?"
"à thế làm sao mà à ?" somin liếc em "vào ăn sáng đi, tao làm french toast rồi đấyl
"không được, tao phải sang xem anh jeno ra sao" em chạy vội vào phòng
mark ngồi xuống bàn ăn sáng, hỏi somin
"vậy là tb thích anh hàng xóm thật à ?"
"rõ như ban ngày" somin cười khúc khích
.
hôm nay là ngày cuối cùng của năm rồi. em vừa hoàn thành vlog tạm biệt năm cũ. edit xong xuôi đăng lên youtube, ngó qua mới thấy có 7h tối. ngẫm nghĩ thế nào em lại lên đồ và trang điểm thật xinh, qua rủ anh đi ăn tối.
hôm nay quán anh đóng cửa cũng sớm, để cho nhân viên nghỉ ngơi ngày cuối năm mà. và trùng hợp thay, anh cũng ăn vận thật bảnh bao để rủ em đi ăn tối.
chúng ta ra khỏi nhà cùng lúc và gặp nhau ở hành lang. em và anh đều ngại ngùng. và chúng mình quyết định rủ nhau đi ăn đồ ý
đến nơi, em và anh gọi đồ ăn. chúng ta vui vẻ ăn uống trò chuyện. nói thật, em chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn thế này. ăn xong, chúng ta quyết định ra sông hàn đón giao thừa cùng nhau
đang rảo bước ra bờ sông hàn thì bất ngờ, bàn tay ấm áp của anh đan chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của em. em bất ngờ, còn anh chỉ cười mỉm. ra đến bờ sông hàn, em và anh chọn một chỗ và ngồi xuống. cụng vài lon bia, chờ khoảnh khắc giao thừa tới
10 phút trước thềm năm mới
"tb này"
"dạ ...?"
"anh có chuyện muốn nói với em"
"anh nói đi"
"anh thích em"
em thực sự bất ngờ, nhưng rồi em cũng quyết định
"trùng hợp ghê, em cũng thích anh"
5 phút trước thềm năm mới
"em say nắng anh được 6 tháng rồi" em chủ động
"tiếc ghê, anh thích em được 4 tháng"
"anh nghĩ thế nào về việc bắt đầu một năm mới cùng em ?"
"tuyệt vời, anh hoàn toàn đồng ý"
"em có muốn làm bạn gái anh không ?"
"em đồng ý"
10 giây trước khi giao thừa
em và anh nhìn nhau mỉm cười. và rồi em tiến sát lại gần, đặt môi mình lên môi anh
chúng ta hôn nhau ngay khi tiếng pháo hoa nổ giữa muôn vàn câu nói "happy new year". em và anh cứ thế chìm đắm trong không gian riêng của mình bên bờ sông hàn lãng mạn và dưới ánh pháo hoa
khởi đầu một năm mới thật tuyệt vời.
im simping over you ♡︎
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com