Quan hệ ba người là gì? (Leejeong x Fakenut) (4)
Ăn xong, Jeong Jihoon duỗi người, tắm rửa một lúc rồi ngã xuống, nửa khuôn mặt áp lên ghế sô pha muốn ngủ tiếp.
Em thật sự muốn nói "Làm ơn đi đi", nhưng xét đến việc người này ngồi trong xe một hai tiếng lại đến nhìn em ăn thì anh có chút điên, anh cũng không phải là người xấu trong suy nghĩ của em. Liệu một người xấu có làm tổn thương bạn và đưa bạn đến bác sĩ không? Không.. Ngoài ra, em quá mệt mỏi để khiến Lee Sang Hyuk tức giận và em không còn sức để tự bảo vệ mình.
"Để anh bế em đi ngủ."
Đây không phải kiểu thăm dò hỏi ý kiến, mà chỉ là thông báo, bởi vì còn chưa nói xong, Jeong Jihoon đã cảm thấy mình bị ôm, sợ ngã nên vô thức vòng tay qua cổ anh, mí mắt nhếch lên. Vẫn chưa tỉnh táo, ý thức có chút mơ hồ, em nghe thấy Lee Sang Hyuk nói: "Anh phải làm sao đây? Anh vẫn muốn lên giường với em."
"Bây giờ? Nếu anh không muốn xảy ra án mạng.." Jeong Jihoon nhướng mi lên, một lúc sau cũng không dám nhắm mắt cho lắm, em sợ Lee Sang Hyuk ra tay nên rất cảnh giác.
Lee Sang Hyuk nói: "Không phải bây giờ, đợi đến khi vết thương của em bình phục đã," Lee Sang Hyuk nói, "Thật ra anh không phải là... người thiếu ý thức cho màn dạo đầu? Dù sao anh cũng đã ngủ với rất nhiều người, kỹ năng cũng không tệ." .
"Vậy ra là anh, anh đang cố tình gây rối với tôi."
"Đúng vậy," Lee Sang Hyuk mỉm cười, "Ai bảo em quấy rối tình dục anh mỗi ngày? Anh tưởng lúc đầu em muốn cướp vị trí của anh trai mình, nhưng sau đó anh nhận ra rằng có lẽ em ghét anh vì đã đưa anh trai em đi. "
Lee Sang Hyuk theo em vào giường. Jeong Jihoon lông mày đột nhiên nhảy lên, nhưng em không nói gì để ngăn cản. Em im lặng lắng nghe anh: "Làm thế nào anh có nên đặt nó không. Anh đã bỏ tiền ra để mua một người bạn giường và em ấy sẽ không rời bỏ anh. Nó tương đối ổn định, giống như một mối quan hệ công việc. Có hợp đồng. Kết quả là anh không cảm thấy thoải mái nhưng mấy ngày nay Jihoon cứ nhắn tin cho anh . Lúc đó anh nghĩ, cũng giống như cưới một người vậy. Anh cưới một cô gái trẻ đã ly hôn và chỉ sau khi lấy chồng mới phát hiện ra. rằng cô ấy có một đứa con trai. Điều đó thật khó chịu. "
Lúc đầu, Jeong Jihoon chỉ muốn trả thù, trong vòng nửa tháng trò chuyện, em bắt đầu gửi ảnh chân của mình cho đối phương, sau đó Lee Sang Hyuk gần như ngừng trả lời cho đến khi em gửi video thủ dâm của mình qua.
"Có vẻ như em biết rất rõ điểm mạnh của mình", Lee Sang Hyuk bất ngờ bình luận về video của em: "Khi anh nhìn thấy em thủ dâm, đôi chân của em run rẩy theo những động tác đẩy, anh nghĩ, mình không cần phải như vậy. Trung thành với anh trai em, dù sao thì anh cũng là khách hàng của em ấy."
Nghĩ đến đoạn video lúc đó, Jeong Jihoon cảm thấy có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên em thử sử dụng huyệt đạo sau, rất đau. Đau đớn nhưng cũng có chút hưng phấn thần bí, nên em đã chơi rất lâu, sau đó gửi video cho Lee Sang Hyuk mà không chỉnh sửa, tay vẫn còn dính dịch thể, ba mươi bốn mươi phút sau mới gửi được video.
"Rõ ràng là em đang thủ dâm mà hét lên." Lee Sang Hyuk đột nhiên vòng tay ôm lấy Jeong Jihoon, vén quần áo lên và vuốt ve phần thịt mềm mại ở bụng dưới của em, " Anh không có cưỡng hiếp em. Em có biết không, nếu em kiện anh, em sẽ không thể thuyết phục được bồi thẩm đoàn dựa trên hồ sơ trò chuyện giữa chúng ta. "
"Tôi bị cưỡng hiếp. Quan hệ tình dục trái với ý muốn của người khác là cưỡng hiếp. "Giọng của Jeong Jihoon có chút đờ đẫn: "Nhưng là tôi lười kiện anh, tôi ghét cảnh sát."
Lee Sang Hyuk nhéo nhéo phần thịt mềm hiếm thấy ở bụng dưới, chậm rãi xuyên vào thân dưới của em, Jeong Jihoon thở hổn hển mấy tiếng: "Dừng lại, nó vẫn còn đau."
"Chỉ cần chạm vào, đừng vào."
"Hừm..." Jeong Jihoon có chút nóng nảy, em quay người đối mặt với Lee Sang Hyuk. Cái mũi lạnh lùng của đối phương cọ vào da thịt nóng bỏng trên má em. Anh ôm lấy dương vật trong tay, lòng bàn tay ấm áp ôm lấy phần thân, vuốt ve từ trên xuống dưới, Jeong Jihoon dần dần mở mắt ra, như thể muốn nhìn rõ hơn Lee Sang Hyuk, để xem người này có phải không xấu hổ hay không nhưng vẻ mặt của Lee Sang Hyuk rất tập trung, gần như khiến người ta cảm thấy dịu dàng và trìu mến. "Nếu xuất tinh vào tay anh, sẽ bẩn."
"Không sao đâu. Anh không buồn ngủ. Anh có thể tự mình đi tắm."
"Vậy anh có quần áo để thay không?"
"Không. Anh có thể yêu cầu tài xế mang chúng đến, hoặc anh có thể mặc củaem mà."
Các ngón tay của Lee Sang Hyuk đặt trên mắt ngựa, và dụi chúng liên tục với ý định xấu xa. Anh ta giữ quy đầu giữa hai ngón tay của mình và vung nó vào giữa ngón tay, từ từ gây ra một cơn run rẩy liên tục. Jeong Jihoon thở nặng nhọc, mùi kem đánh răng có hương dứa bay trong không khí, Lee Sang Hyuk hơi nhếch khóe môi: "Không phải em vẫn đang sử dụng kem đánh răng dành cho trẻ em đấy chứ? Có mùi trái cây."
"Kem đánh răng của trẻ em không phải là kem đánh răng có mùi trái cây." Jeong Jihoon thả lỏng một chút, hơi thở dần dần theo trái tim em, trở nên nhanh chóng, thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng rên rỉ, Lee Sang Hyuk tăng tốc độ, tiếng rên rỉ càng tràn ra. Chúng từng chút một được thả ra khỏi cổ họng của Jeong Jihoon với một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, cuối cùng phát triển thành một tiếng kêu lớn và một lời cầu xin trầm thấp: "Đừng làm nữa. Hoặc, hãy chậm lại.
" Jeong Jihoon ở đây sẽ tốt hơn là tự mình thủ dâm nên nếu thực sự dừng lại, Jihoon sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn thôi."
Xong việc, Lee Sang Hyuk giúp em mặc quần, đi rửa tay rồi quay lại, định ôm em ngủ. Toàn bộ khuôn mặt của Jeong Jihoon nóng bừng và đỏ thẫm, đôi mắt rất đẹp, giống như những nét vẽ chảy của mực, được gọi là mắt phượng đỏ hay mắt phượng tốt lành? Nhìn đôi đồng tử trong suốt lấp lánh nước mắt của em, anh nghĩ về lúc đó khi em ấy rên rỉ một cách bừa bãi. Thực sự, nghe hay đến mức anh không thể không nói những lời tán tỉnh như "Em có đôi mắt đẹp", và chúng thực sự rất chân thành. Không biết tại sao, không nói ra được, đành phải đào vào xương quai xanh của Jeong Jihoon, thản nhiên nhấc bông hoa trên bàn đầu giường lên: "Hoa sơn chi rất thơm."
"Lúc anh trai tôi mua về vẫn chưa có hoa."
"Em đã chăm sóc chúng rất tốt."
Lee Sang Hyuk cau mày mình, không hiểu tại sao Jihoon đột nhiên nhắc đến anh trai mình, đúng là một người khó hiểu. "Vậy là em muốn anh nhận ra tình yêu sâu đậm giữa hai người à? Em đang tìm anh để khiến anh nhận ra hai người yêu nhau đến mức nào à?"
"...Tôi không biết."
Câu trả lời khiến Lee Sang Hyuk không nói nên lời, cơn tức giận đang bừng bừng chợt tắt: "Bây giờ tôi chỉ có một mình. Tôi rất sợ hãi không biết nói với ai. Anh trai tôi hình như không muốn gặp tôi nữa nên tôi chỉ có thể tìm anh."
"Tôi không biết. Anh định làm gì? Hãy nói cho tôi biết, tại sao, tại sao người yêu trước lại là người từ bỏ trước, người thổ lộ tình yêu của mình lại là người chia tay với bạn? Trên đời này có ý nghĩa gì không? "
Lee Sang Hyuk nắm lấy tay em, hung hăng siết chặt một chút rồi nói: "Đừng ngu ngốc. Chỉ là vì Wanghoo là người chủ động nên mới chủ động yêu rồi chia tay. Em là người hợp tác tham gia bộ phim, còn em ấy là người tổ chức sự kiện. "
"Có thể, nhưng anh ấy vẫn vậy. Anh ấy sẽ cho tôi tiền."
"Bây giờ em còn là trẻ vị thành niên và không có người thân bên cạnh. Em ấy là người giám hộ theo nghĩa pháp lý."
"Ý anh là gì?"
"Có nghĩa là em ấy đang đưa tiền cho em, nhưng nó không nhất thiết phải dựa trên các nguyên tắc tình cảm cá nhân. Điều đó hợp lý giống nghĩa vụ hơn."
"Anh đang cố gắng gieo rắc mối bất hòa giữa tôi và anh trai tôi?"
"Anh còn cần gây rắc rối nữa à? Wangho không bao giờ trả lời cuộc gọi của em phải không?" Lee Sang Hyuk nhún vai, "Mặc dù anh không biết em ấy đang nghĩ gì, nhưng, em có mối quan hệ nào khác ngoài huyết thống không?Mối quan hệ đã được định sẵn từ ngày em sinh ra?" Anh đột nhiên nhẹ giọng nói, như thể rất dịu dàng và khó nắm bắt, hỏi: "Jihoonie, chẳng phải mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ là quan hệ đó sao? Chẳng phải là em không được phép yêu anh trai mình"
Cảm xúc hơi khàn khàn của anh giống như một chiếc lông vũ bồng bềnh, nhẹ nhàng quét qua trái tim của Jeong Jihoon: "Anh trai em, có lẽ chỉ muốn làm một người bình thường."
Jeong Jihoon im lặng khóc, gối ướt đẫm, Lee Sang Hyuk ôm lấy em mặt đối mặt, nhẹ nhàng vỗ lưng em: "Jihoonie, trên đời này em chỉ cần biết một điều, người ta không bao giờ nên tự lừa dối mình."
"Anh không phải đang lừa gạt chính mình sao?"
"Không, giống như anh biết anh trai em căn bản không yêu anh, cả em nữa căn bản không yêu anh, những người khác ngủ với anh cũng vậy, anh không cầu tình yêu, cái này có thể là một trong những lợi thế của anh." Lee Sang Hyuk nhắm mắt lại. , Jeong Jihoon dường như cuối cùng cũng nhìn thấy dấu vết mệt mỏi trên khuôn mặt anh. Sau một tiếng thở dài ngắn, Lee Sang Hyuk nói: "Đi ngủ đi em, đã rất muộn rồi."
Jeong Jihoon suy nghĩ một lúc, cũng đưa tay ra vòng qua eo Lee Sang Hyuk, mặt em nhẹ nhàng tựa vào cổ anh, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi. Trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng nặc của cây sơn chi, Lee Sang Hyuk bình thường không quen ngủ ở giường lạ nên chưa bao giờ ở lại chỗ Han Wangho, nhưng không hiểu vì sao lần này anh lại ngủ rất ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com