Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vật tế (LeeJeong) (chuyển ver) 1


1.

Jeong Jihoon đến kinh thành để hiến tế cho nhà vua.

Khu vực nơi gia đình em tọa lạc đã được cai trị bởi vị vua pháp sư này trong gần mười năm. Đây là nỗi xấu hổ cho dòng dõi con người lâu đời trên mảnh đất này. Con người tin rằng ma thuật là một trò lừa rẻ tiền của yêu tinh và các sinh vật bóng tối, thậm chí họ còn tin rằng những pháp sư sinh ra với sức mạnh ma thuật không thuộc về thế giới này. Nhưng không ai có thể ngờ rằng mười năm trước một vị pháp sư tài năng lại xuất hiện, lật đổ triều đại cũ, thành lập một chính phủ mới tồn tại cho đến tận bây giờ.

Ban đầu họ muốn xoá bỏ hoàn toàn  thế lực cũ và thanh lý sự áp bức trong quá khứ đối với cộng đồng pháp sư. Cuối cùng, nhà vua đã ký một thỏa thuận với năm gia tộc lớn, giữ lại đất đai, quyền lợi và uy tín của họ miễn là họ nộp thuế và lòng trung thành. Ngoài ra, vua cần tế lễ, phạm vi tế lễ rất rõ ràng, một thiếu niên mười tám tuổi xuất thân từ một quý tộc nhân loại. Thời gian  không cố định, có khi hai năm một lần, có khi là năm năm, nhưng chỉ cần vua ban ra lệnh tế lễ thì năm đại gia tộc lập khế ước đều phải đáp ứng. Lần này đến lượt gia đình Jeong Jihoon phải hy sinh.

Vừa kỷ niệm sinh nhật thứ mười tám của mình, chắc chắn Jeong Jihoon đáp ứng hoàn hảo các điều kiện để làm vật tế về mọi mặt. Cha và các anh trai của em vô cùng lo lắng khi nhìn thấy em, còn mẹ Jihoon đã rơi nước mắt  ngày này sang ngày khác từ khi quyết định được giao đến nhà họ.

Những người bạn cùng chơi của em không hề lạc quan về số phận của Jihoon sau khi đến đó, họ thậm chí đã phóng đại sự đáng sợ của vị vua phù thủy đối với em. Nghe nói, ngày Vu sư chiếm được hoàng thành, những thôn làng trong bán kính trăm dặm đều máu chảy không ngừng, dòng sông nhuộm đỏ, ngay cả mặt trời cũng bị che khuất bằng bàn tay thần kỳ của phù thủy. Nói rằng, không ai biết nguồn gốc của vua pháp sư, không ai biết tên thật của ông ta, chỉ có biệt danh của ông ta từ những chuyến du hành đầu tiên là "Faker". Nắm vững được một loại bùa chú mạnh mẽ như vậy, pháp sư có lẽ đã hơn trăm tuổi, dựa vào việc hút máu những cậu bé mười tám tuổi để duy trì vóc dáng trẻ trung của mình. Họ nói rằng người ta đã bí mật gọi vị vua này là - Quỷ Vương.

Nhưng Jeong Jihoon, người từ nhỏ đã tự tin và lạc quan, lại không hề sợ hãi, em an ủi mẹ mình và nói rằng em sẽ không sao, nếu nhà vua muốn mạng sống và máu của em, em sẽ dùng dao và kiếm giết phù thủy. Em bảo gia đình đừng lo lắng cho mình, rồi cưỡi con ngựa màu nâu nhạt đã đi cùng e từ nhỏ đến kinh thành.

Em phi ngựa qua cổng thành cao chót vót làm bằng sắt đen, đi theo người dẫn đường trước mặt, vó ngựa trên đường đá phát ra âm thanh giòn vang. Jeong Jihoon ngẩng đầu lên và nhìn thấy hình bóng một pháp sư đội vương miện trên bức tường cao của lâu đài. Cơn gió lạnh cuối xuân vẫn thổi, thổi bay tấm áo choàng đen của nhà vua.

Em nghe nói rằng đôi mắt của phù thủy phát sáng trong bóng tối. Jeong Jihoon không biết tin đồn này có phải sự thật hay không, nhưng em chắc chắn rằng đôi mắt của nhà vua trên bức tường cao nhìn xuống thành phố thực sự đang tỏa sáng. Đột nhiên, nhà vua cúi đầu, nheo mắt nhìn em, giống như một thợ săn đang nhắm vào con mồi.

2.

Mặc chiếc áo ngủ dài màu trắng, trên đầu đội một vòng hoa cỏ tuyết trắng, nằm trên chiếc giường lớn giữa căn phòng xa lạ này, chờ đợi số phận bị hiến tế.

Jeong Jihoon quả thực rất tự tin và lạc quan, nhưng em không phải là kẻ ngốc, em biết ý nghĩa của sự hy sinh, việc nên làm của một vật tế. Đúng là em không có kinh nghiệm trên giường, nhưng sau khi được hai người hầu kiểm tra và dọn dẹp vừa rồi, khi em quỳ xuống nước tựa vào thành bồn tắm, để ngón tay  tiến vào nơi nhạy cảm của mình từ từ mở rộng. Sau tất cả những sự chuẩn bị này, Jeong Jihoon cảm thấy rằng trên đời này không còn việc gì có thể làm nhục em hơn nữa.

Em nằm ngửa, chăm chú nhìn mái vòm phía trên. Thực lòng mà nói, sau một chặng đường dài, được tắm nước nóng rồi nằm trên chiếc giường êm ái, thoải mái là một điều hạnh phúc, ngoại trừ thứ chất lỏng sền sệt được nhét vào phía sau, em phải kìm lại để đề phòng nó chảy ra nhỏ giọt vào áo ngủ của mình. Và tâm trạng khó có thể nguôi ngoai, vểnh tai lên, luôn cảnh giác với tiếng bước chân bên ngoài, chờ đợi giây phút phán xét khi cánh cửa bị đẩy ra.

Nhưng cánh cửa hồi lâu vẫn im lìm, em bắt đầu mất tập trung. Jeong Jihoon tự hỏi cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có mệnh lệnh này.

Cha em là một tín đồ Cơ đốc giáo sùng đạo, có lẽ em sẽ kết hôn với một cô gái quý tộc mười tám tuổi ở độ tuổi đôi mươi, sau đó nuôi bảy đứa con giống như cha mẹ. Cha em muốn em học luật hoặc văn học, vì gia đình đã có một cậu con trai là chiến binh loài người xuất sắc nhất. Họ mong muốn nuôi dưỡng một đứa trẻ sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực chính trị. Tuy nhiên, đây dường như không phải là cuộc sống mà em mong muốn.

Tất nhiên, nằm trên giường với gel bôi trơn trong mông chờ đợi bị một vị vua phù thủy đụ chắc chắn lại càng không phải là cuộc sống mà em mong muốn.

Em muốn gì? Có lẽ em vừa đến cái tuổi mong chờ vào tương lai, nhưng lại xảy ra chuyện như thế này, Jeong Jihoon có chút tự ti, cuối cùng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào mặt đánh thức em dậy. Em chớp mắt, đối mặt với căn phòng xa lạ này, sắp xếp lại những trải nghiệm trên đường đi và tình hình hiện tại của mình, những thứ nhét vào cơ thể em đêm qua đã khô đi, chỉ để lại cảm giác nhớp nháp khiến em nhăn mày vì khó chịu. Jeong Jihoon đứng dậy, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, phần giường bên cạnh thậm chí không có một nếp nhăn. Dù lý do là gì đi nữa, vị vua mà em được hiến tế đã không đến.

Em nhặt chiếc vòng hoa tế tự lúc nào đó đã tuột khỏi đầu rơi xuống cạnh gối, những bông hoa nhỏ màu trắng trên đó đã héo, Jeong Jihoon ném nó sang một bên.

3.

"Jeong Jihoon?" Người giúp việc cẩn thận đọc cách phát âm tên em trong khi dọn giường, "Thật là một cái tên hay." Sau đó cô cười khúc khích.

Em ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ trong phòng, thưởng thức món sữa buổi sáng yêu thích của mình. Mỗi buổi sáng, người hầu mang bữa sáng cho em và dọn dẹp nhà cửa. Khi ở nhà, em có người hầu riêng, sau đó em sẽ đến chiếc bàn dài trong phòng ăn để cùng gia đình ăn sáng. Nhưng ở đây, coi như tế vật, Jeong Jihoon hiển nhiên không thể kỳ vọng quá nhiều.

Hơn nữa người giúp việc này đã liên tục giao bữa sáng cho em suốt một tuần rồi, mỗi ngày đều trở nên quen thuộc với cô ta một cách tự nhiên.

"Tên ban đầu của tôi là Chovy." Anh giải thích với cô gái rằng em từng có tên của một chiến binh loài người bình thường, "Đó là Catan trên hòn đảo núi lửa đó, Chovy."

Khi em mười bốn tuổi, núi lửa trên Chovy bất ngờ phun trào, biến hòn đảo thành địa ngục trần gian. Năm đó em cũng mắc một căn bệnh lạ, tất cả các bác sĩ nổi tiếng đều không thể làm gì được, cuối cùng, cha mẹ anh đã mời một thầy phù thuỷ nổi tiếng đến. Thầy cho rằng đó là vì tên của em có mối liên hệ khó tả với hòn đảo núi lửa. Sau khi đổi sang cái tên vô nghĩa "Jihoon", bệnh tình của em đã được chữa khỏi một cách kỳ diệu.

Cô gái bị thu hút bởi sự miêu tả sống động của em và chăm chú lắng nghe. Cho đến khi kể xong cái kết có hậu, em nở một nụ cười ấm áp và nhân hậu với cô gái - một vệt ửng hồng nhanh chóng thoáng qua trên má cô.

Jeong Jihoon luôn tự tin rằng mình luôn có thể làm hài lòng các quý cô. Em có thân hình chuẩn mực của một chiến binh loài người, mái tóc hơi xoăn màu nâu sẫm, một đôi mắt to đẹp và một đôi môi như thần tình yêu. Chỉ có điều đôi má có chút béo như hai cái bánh bao khiến em trông hơi trẻ con nhưng cũng có những cô gái thích sự trẻ con của em.

Đáng tiếc là những lợi thế thể chất mà em tự hào này đã không còn tác dụng sau khi em trở thành "Vật tế của nhà vua". Trong cung mọi người đều rất thông minh, tuy rằng quốc vương gần một tháng kể từ khi vào thành chưa từng đến gặp vị này, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể có quan hệ tình cảm với em.

Người giúp việc mà em dần quen thuộc cũng rời đi vài ngày sau đó.

Tuy nhiên, sự rời đi của cô không liên quan gì đến bản thân Jeong Jihoon. Đó không phải là một tình huống đẫm máu như vậy.

Cô gái hào hứng nói với em rằng cô đã tìm được việc làm thi sĩ nội trú trong một quán rượu trong thành phố và  sẽ bỏ công việc giúp việc để theo đuổi ước mơ của mình.

Jeong Jihoon mừng cho cô từ tận đáy lòng, còn những người trẻ theo đuổi ước mơ của mình thì tỏa sáng rực rỡ. Nhưng mặt khác, em lại coi mình là một kẻ thất bại khi là người theo đuổi giấc mơ, thậm chí là một sự hy sinh.

4.

Người bạn thứ hai mà Jeong Jihoon kết bạn ở đây là một người làm vườn.

Trong cung điện có một khu vườn xinh đẹp trang nhã, nhưng trong đó lại mọc lên một đám gai,em rất tò mò. Cho đến một ngày, em bắt gặp một người làm vườn đang tỉa gai, điều này càng khiến Jeong Jihoon càng tò mò.

Người làm vườn là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hiền lành, cha ông phục vụ triều đại cũ và làm vườn ở đây, ông kế thừa chức vụ của cha mình và chứng kiến ​​sự chuyển giao quyền lực.

Khi em hỏi về gai, người làm vườn cười và nói với em rằng chúng không phải là gai.

Đây là những bông hồng đến từ quê hương của nhà vua, một hòn đảo quanh năm lạnh lẽo và được mệnh danh là Đảo Bắc.

Những bông hồng này đã nở rộ hai năm trước khi chúng được cấy từ Đảo Bắc. Về sau, hoa héo, nụ cũng héo trước khi nở, chỉ còn lại thân và lá mọc hoang, biến thành những chiếc gai như bây giờ.

Nhà vua không nói gì về việc này và cũng không trách móc người làm vườn.

"Có lẽ nhà vua cũng hiểu, hoa hồng Bắc Đảo nhất định không nở ở hoàng thành." Người làm vườn nói với em.

Nhưng hình ảnh ông miêu tả về những bông hồng một lần nở rộ lại đẹp đến thế. Màu đỏ tươi và đậm đà, từng cánh hoa thư thái và căng mọng, giống như một vũ công sống động nổi lên từ bụi gai, biến khu vườn thành nhà hát của các vị thần. Người làm vườn cho biết ông chưa bao giờ nhìn thấy những bông hồng đẹp đến thế.

"Tôi cũng muốn được ngắm nhìn chúng quá."

Jeong Jihoon nói với ông Gardener rằng em sẽ tìm cách làm cho hoa hồng nở trở lại. Em có thể đến cung điện, thư viện ngầm lớn nhất thế giới và em tin mình có thể tìm ra cách trong sách.

"Tôi có câu hỏi khác..."

Em nhìn chung quanh không có ai, thấp giọng hỏi trong vườn: "Hắn... Nhà vua thật sự đã trăm tuổi sao?"

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa trong thành phố, nhưng vị vua Jeong Jihoon nhìn thấy trông rất trẻ, có thể nói rằng ông ta không lớn hơn mình bao nhiêu.

"Tất nhiên là không, thưa ngài."

Dù nghe bao nhiêu lần, anh vẫn không quen với danh hiệu "Ngài", ở nhà em nhiều nhất được tôn trọng là "Thiếu gia". Và bây giờ được gọi như vậy, chẳng khác nào trở thành một người trưởng thành chỉ sau một đêm.

"Nhà vua chưa ba mươi."

"Thật sao." Jeong Jihoon tiếp tục thờ ơ. Ít nhất em không phải lo lắng về việc nhà vua cắt động mạch và hút máu em để trẻ lâu. "Hãy gọi tôi là Jihoon, bạn bè của tôi đều gọi như vậy."

"Ngài Jihoon." Người làm vườn thay đổi lời nói.

5.

Trong khi Jihoon đang học làm vườn, em cũng sẽ phát triển những sở thích khác trong cung điện.

Cung điện của lâu đài được xây dựng trên điểm cao nhất trên đỉnh núi, bên dưới là các thị trấn trong thành phố, và vùng đồng bằng nằm rải rác với các làng mạc. Trong cung điện có sân huấn luyện binh lính, binh lính sẽ xếp hàng và luyện kiếm với nhau, đồng thời có mục tiêu để luyện tập bắn cung.

Việc huấn luyện của binh lính hôm nay đã bị tạm dừng do gió mạnh trên đỉnh núi. Jihoon bước đi trong sân tập vắng vẻ và nhặt cây cung gỗ huấn luyện đơn giản nhất từ ​​kệ trưng bày vũ khí.

Là một cậu bé xuất thân từ một gia đình quý tộc loài người, đáng lẽ cậu phải được đào tạo tất cả các kỹ năng, bao gồm cưỡi ngựa, kiếm thuật và bắn cung. Nhưng cuối cùng cha em muốn em chọn hướng viết lách, trừ khi em có thể đánh bại những người anh em xuất sắc của mình và chứng minh rằng em có tài chiến đấu hơn. Thật không may, em chưa bao giờ đánh bại được anh trai mình.

Sân tập nằm trên đỉnh núi, rộng rãi, gió thổi mạnh, không thích hợp để luyện tập bắn cung. Em giương cung lên và kéo dây, nhắm mắt trước gió, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, mở mắt và chĩa cung về hướng ngược gió. Sau đó, em dùng ngón tay buông dây cung, "vù" một tiếng, mũi tên bắn ra, cưỡi theo gió vẽ nên một vòng cung trên không, cách mục tiêu tròn làm bằng rơm chỉ một sợi tóc. , và bay xuống ngọn núi sát mép mục tiêu.

Jihoon hít một hơi rồi nhanh chóng làm dấu thánh giá bằng tay phải, cầu nguyện rằng mũi tên sẽ không làm tổn thương những sinh mạng vô tội. Tất nhiên, em biết đằng sau mục tiêu là Shanyin, nơi không có người ở.

Em lấy ra một mũi tên khác, dựa vào quỹ đạo vừa rồi, ước tính trong đầu, điều chỉnh góc độ một chút, kéo dây cung sang một bên mặt, chĩa lên không trung và buông ngón tay ra——

Mũi tên bay ra, nhưng gió đột ngột dừng lại. Mũi tên bắn thẳng về phía một nhân vật đang đứng ở rìa sân tập!

Tim em gần như ngừng đập theo cơn gió, và em thậm chí không thể phát ra âm thanh khi mở miệng hét lên. Điều kỳ quái hơn nữa là mũi tên dường như dừng lại trên không trung rồi bị một bàn tay nắm chặt. Lúc này Jihoon mới nhìn rõ bóng dáng đó.

"Tôi-! Tôi thề là tôi chỉ làm vậy vì hướng gió...!"

Em ném cây cung gỗ đi và chạy tới, so với sự lo lắng của em, người đàn ông đang nhàn nhã bước về phía em một cách bình tĩnh, "Thề có Chúa, tôi không cố ý làm tổn thương ngài, thưa đức vua." ..

Vị vua trước mặt không đội vương miện, mái tóc đen ngắn được chải chuốt gọn gàng. Mặc áo choàng đen của pháp sư, bên dưới là bộ quần áo da đen giống nhau, cùng một đôi giày khiến bước chân của anh ta trở nên im lặng. Giống như tất cả các pháp sư, thân hình của vị vua này gầy hơn so với các chiến binh bẩm sinh của họ, và ông thấp hơn Jihoon nửa cái đầu, nhưng điều này không cản trở cảm giác áp bức mà ông mang lại.

Khuôn mặt gầy gò, đường quai hàm lạnh lùng kiên nghị, đúng như lời Gardener tiên sinh nói. Vẻ mặt nhà vua lạnh lùng như băng, nhưng trong mắt như có lửa đốt, đôi mắt như ngọn đuốc không hề có sự tức giận hay uy quyền. Ngài là một vị vua bẩm sinh.

"Tôi... Tôi thề là vừa rồi trời rất gió!" Jihoon không chịu nổi sự răn đe mạnh mẽ này và hoàn thành lời thề thường xuyên nhất trong đời.

Nhà vua mím môi nói: "Ta biết. Ta đã chặn gió." Đây là lần đầu tiên em nghe được giọng nói của nhà vua, mềm mại và dịu dàng hơn tưởng tượng. Người đàn ông giơ tay lên, gió lại thổi qua họ, thổi bay vạt áo choàng đen viền vàng.

"Hành vi của em là nguy hiểm."

"Tôi-" Em không biết làm thế nào mà nhanh chóng lấy lại dũng khí, kiên quyết giữ vững lập trường của mình và tuyên bố: "Tôi có thể đã bắn trúng hồng tâm. Nếu ngài không ngăn gió lại, mũi tên của tôi đã trúng hồng tâm"

Vị vua trẻ nhìn thẳng vào em, và em bắt gặp ánh mắt đó với sự tự tin bẩm sinh. Cuối cùng, nhà vua giơ tay và trả lại mũi tên cho Jihoon.

Em tự tin quay trở lại nơi xuất phát, nhặt cây cung gỗ lên, tính lại góc, kéo hết dây rồi thả ra. Mũi tên tạo thành một vòng cung trong không khí và đâm thẳng vào mục tiêu. Đáng tiếc, còn cách mục tiêu mấy vòng, em quay đầu về phía nhà vua thì phát hiện bóng đen đứng đó đã biến mất.

Và có lẽ tai nạn ở sân tập đã khiến nhà vua nhớ đến vật tế mà ngài đã yêu cầu cách đây vài tháng. Một buổi tối trời mưa, Jihoon nhận được lệnh của nhà vua đêm nay phải đến phòng mình. .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com