Chương 6: Bỏ trốn
Một câu của Lee Sanghyeok dọa Jeong Jihoon đứng hình, chỉ thấy anh áp sát mặt mình vào mặt cậu lặp lại lần nữa:"Nói cho tôi biết, đứa bé kia là con ai?"
Jeong Jihoon theo bản năng đầy anh ra, đứng dậy lùi về sau tức giận nói:"Ngài làm gì thế? Chẳng phải phu nhân thiếu tướng đã chết từ ba năm trước rồi sao? Ngài đừng trêu chọc tôi như vậy."
Lee Sanghyeok cũng đứng lên, anh từng bước áp sát cậu vào tường, cậu cố kiên cường trừng mắt với anh, nhưng đối diện với gương mặt lạnh lùng kia, trái tim của cậu lại không khỏi đập loạn.
Anh giơ tay lên vuốt ve làn da nâu sậm của cậu, nói:"Nếu em muốn qua mặt tôi thì phải thay đổi giọng nói chứ?"
Nói xong đầu lông mày của anh hơi nhíu mày.
Nhóc con này dùng loại phấn gì mà chùi không ra vậy?
Jeong Jihoon nghe Lee Sanghyeok nói vậy thì càng hoang mang hơn, cậu lắp bắp lặp lại:"Gi... giọng của tôi ư? Sao có thể?"
Làm sao Lee Sanghyeok lại nghe ra giọng của cậu? Anh ghét cậu như vậy sao có thể nhớ đến giọng nói của cậu? Anh nói bừa đúng không?
Anh đang lừa cậu thừa nhận sau đó trực tiếp nhổ bỏ cái gai là cậu, như vậy anh và Han Wangho có thể sống vui vẻ bên nhau mà không sợ cậu đột nhiên trở về làm xấu hình ảnh của họ trước công chúng rồi.
Nhưng mà rõ ràng cậu đã lẩn trốn suốt ba năm chỉ mong được yên ổn, hơn nữa cha cậu cũng đồng ý đại diện cậu ký đơn ly hôn rồi, tại sao anh còn muốn đuổi cùng giết tận chứ?
Nghĩ đến đây nước mắt rơi xuống trên gò má gầy gò của cậu, Lee Sanghyeok hoảng hốt lau đi rồi nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, tôi không trách em nữa."
Jeong Jihoon càng khóc to hơn, lúc trước cậu từng rơi lệ trước Lee Sanghyeok vô số lần mà anh chưa bao giờ lau nước mắt cho cậu cả, bây giờ anh làm vậy chẳng phải muốn dụ cậu lọt bẫy sao?
Lee Sanghyeok không biết cách dỗ dành người khác, thấy cậu khóc thảm như vậy cũng lúng túng không biết nên làm thế nào, đột nhiên cậu bắt lấy cánh tay của anh nghẹn ngào nói:"Cầu xin ngài tha cho tôi, tôi xin thề sẽ rời đi thật xa, vĩnh viễn không trở về đế quốc nữa.
Có lẽ ngày mai Kim Kyukkyu sẽ tới đưa mẹ cậu tới hòn đảo tư nhân của mình để chữa trị, chỉ cần Lee Sanghyeok chịu tha cho cậu, cậu sẽ lập tức đưa Wooje rời khỏi đế quốc ngay trong hôm nay.
Nhưng sau khi nghe cậu nói xong, Lee Sanghyeok lại không vui, anh không ngửi thấy mùi của alpha trên người cậu, có lẽ đứa bé kia được cậu nhận nuôi, nhưng không thể vì đã có con mà cậu muốn rời xa anh được.
Ting ting.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Lee Sanghyeok bắt máy nghe."Con nghe đây mẹ."
Là Bà Jeong gọi tới!
Jeong Jihoon chăm chú quan sát sắc mặt của Lee Sanghyeok, cậu thấy anh tỏ ra không mấy vui vẻ nhưng cuối cùng vẫn khẽ thở hắt ra một hơi rồi nói:"Được, con sẽ tới chỗ của Wangho ngay."
Cúp máy, anh bèn quay sang nói với Jeong Jihoon:
"Tôi sẽ sai người chữa trị cho mẹ em, tạm thời em cứ ở nhà mẹ đẻ, đợi tôi sắp xếp xong sẽ đón em về."
Dứt câu anh xoay người rời khỏi phòng VIP của quán cà phê, bỏ lại Jeong Jihoon vẫn đứng sững sờ tại chỗ.
Gọi là đến ngay sao? Đãi ngộ này chắc cũng chỉ có người yêu mới được hưởng. Không hiểu sao trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh của cậu lại đau nhói lên.
Jeong Jihoon ơi mày đang ghen tị ư? Mày xứng sao?
"Ba ơi ba ơi."
Wooje đã được người của Lee Sanghyeok đưa tới quán nước, thấy Jeong Jihoon thất thần thì nắm lấy tay cậu lắc lắc rồi gọi vài lần.
Nghe thấy tiếng gọi non nớt, Jeong Jihoon hoàn hồn vội ôm Wooje lên nặn ra một nụ cười rồi nói:"Còn muốn đi đâu chơi nữa không? Ba đưa con đi."
Wooje nhìn thấy đôi mắt của ba mình đỏ hoe thì vội vàng lắc đầu.
"Con mệt rồi, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm."
Jeong Jihoon đưa Wooje về nhà, vừa vào phòng khách đã thấy Kim Kyukkyu đang ngồi trò chuyện với ông Jeong.
"Chú Kyukkyu..."
Wooje hô lên một tiếng rồi giãy dụa khỏi cái ôm của Jeong Jihoon tiến thẳng vào vòng tay của Kim Kyukkyu.
Anh ta ôm Wooje lên hôn mấy cái lên hai gò má núng nính của cậu bé, nhìn thấy cảnh này, ông Jeong đột nhiên cảm thấy hối hận khi năm xưa không gả con trai cho thanh niên trước mặt.
Kim Kyukkyu nắm tay Jeong Jihoon ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đưa bác gái tới chỗ của mình rồi, em nói đúng, bệnh của bác ấy có thể chữa khỏi, đáng lẽ anh nên tìm hiểu kỹ trước khi báo tin cho em biết, tránh để em lo lắng như vậy."
Nếu hắn ta biết Bà Jeong không tới số chết thì đã ngăn Jeong Jihoon trở về đế quốc rồi.
Jeong Jihoon lắc đầu, cậu rất cảm kích những gì Kim Kyukkyu làm cho mình, chỉ e cả đời này cậu cũng không trả nổi ân tình cho anh ta.
"Anh Kyukkyu, anh có thể giúp em rời khỏi đế quốc trong tối nay hay không?"
Bây giờ Lee Sanghyeok đang chăm sóc cho Han Wangho có lẽ không rảnh để ý tới cậu, nếu kéo dài đến ngày mai chỉ sợ sẽ không thoát khỏi ma trảo của anh mất.
Ông Jeong thấy con trai lớn gấp gáp muốn rời đi như vậy bèn hỏi:"Jihoon à, có phải thiếu tướng..."
Jeong Jihoon gật đầu, ông Jeong đứng bật dậy nói:"Vậy để cha sửa soạn cho con, đừng đợi đến tối, đi ngay trong chiều nay luôn."
Kim Kyukkyu tiếp lời:"Anh sẽ sắp xếp cho em men theo đường thủy rời khỏi đế quốc, nhưng anh không thể đi cùng em bởi vì anh phải đích thân đưa bác gái đến hòn đảo mới an tâm."
Jeong Jihoon hiểu rõ, cậu không phải con nít mà không thể tự lo cho bản thân mình được, chỉ cần thoát khỏi người đàn ông kia, muốn cậu xông pha nguy hiểm cỡ nào cũng được.
Thế là mặt trời vừa lặn, Jeong Jihoon được David hóa trang thành nhân viên giao dịch hàng hóa rồi lấy thân phận của người nọ leo lên thuyền nhỏ trôi dọc theo con sông ra bến cảng.
Hai cha con thành công lên được thuyền nhỏ, nhưng nửa đường lại xảy ra vấn đề, Wooje bị dị ứng với thành phần trong lớp hóa trang của David nên đã phát sốt rồi ngủ li bì trên tay cậu. Hết cách cậu chỉ có thể lau đi lớp hóa trang, dù sao thì thằng bé cũng ngủ rồi, cho dù bị phát hiện cũng không ai nhìn thấy đồng tử của nó.
Ngồi trên thuyền, Jeong Jihoon liên tục chườm khăn cho Wooje, đột nhiên một bàn tay chìa ra, bên trong là miếng dán hạ sốt, cậu lập tức nhận lấy rồi vội vàng cúi đầu nói lời cảm ơn, nhưng khi giọng của người nọ vang lên, cậu chỉ cảm thấy bản thân như rơi xuống vực thẳm.
"Em định bỏ trốn à? Tôi đã nói sẽ đưa em về rồi sao em còn muốn trốn?"
Jeong Jihoon sợ hãi ôm Wooje lùi về phía sau, miệng thì gào lên:"Ngài không được tới đây! Ngài không được làm hại chúng tôi!"
Jeong Jihoon nghĩ Lee Sanghyeok đang muốn giết cha con cậu ngay tại chỗ nào nên móc con dao găm ở lưng quần ra chĩa thẳng vào anh. Nếu anh dám tiến tới, cậu sẽ giết anh.
Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu Jihoon, cậu chưa bao giờ có ý nghĩ làm hại Lee Sanghyeok, nhưng vì để Wooje được sống, cậu sẵn sàng lấy mạng anh.
"Ba ơi hu hu... người xấu không được bắt nạt ba tôi."
Đột nhiên lúc này Wooje tỉnh lại nhìn về phía Lee Sanghyeok mà gào khóc, nhờ đó đồng tử màu tím đặc biệt của cậu bé cũng xuất hiện ngay trước mắt anh.
Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Wooje, Jeong Jihoon vội che thằng bé lại, cậu không thể để anh biết nó là con anh được.
Nhưng thứ gì cần thấy anh đều thấy rồi, anh vươn tay ra muốn tóm lấy Wooje trong lòng cậu, theo bản năng cậu vung con dao trên tay để bảo vệ con mình, kết quả cắt một đường trên tay anh, máu tươi lập tức chảy ra.
Jeong Jihoon hốt hoảng tay chân bủn rủn đánh rớt con dao, Lee Sanghyeok nhanh tay chộp lấy rồi quăng xuống sông, anh không sợ cậu tấn công mình mà là đang lo lắng cậu sẽ tự làm tổn thương bản thân.
"Hu hu hu... ba ơi..."
Wooje bị máu trên tay Lee Sanghyeok thấy Wooje có dấu hiệu hô hấp khó khăn bèn bất chấp tất cả đoạt lấy đứa nhỏ rồi giao cho thuộc hạ đang chờ bên ngoài thuyền.
"Anh làm gì vậy? Trả con cho tôi! Trả con cho tôi!"
Jeong Jihoon nhào tới gào thét đòi lại con mình, cả khúc sông bị phong tỏa vang lên tiếng hét thất thanh của cậu khiến đám người đang canh gác quanh đó đều hoang mang nhìn về phía con thuyền nơi mà ngài thiếu tướng vừa đi vào.
Trong lòng họ thầm nghĩ chẳng lẽ lần này thiếu tướng truy bắt tội phạm và đang tra khảo người nọ ngay bên trong thuyền cho nên mới khiến gã đó gào khóc thảm thiết như vậy?
Nhưng làm thế có ổn không? Đế quốc rất đề cao nhân quyền, nghe tiếng hét kia mà lòng họ cũng nôn nao hết cả lên.
Lee Sanghyeok giữ chặt Jeong Jihoon rồi dùng tay bịt miệng cậu lại.
"Ưm ưm ưm..."
Jeong Jihoon vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, bất đắc dĩ anh bèn nói:"Em không thấy thằng bé đã sốt tới mức thở gấp rồi sao? Tôi chỉ đưa nó đi điều trị thôi chứ không phải cướp con của em."
Dường như nghe lọt tai lời Lee Sanghyeok nói nên Jihoon không vùng vẫy nữa, anh thấy vậy nên nới lỏng lực tay, nào ngờ cậu há miệng cắn một phát lên bàn tay của anh, vết cắn mạnh đến nỗi dù da của anh khá dày cũng phải rướm máu.
"Tôi không bao giờ tin lời anh đâu, anh muốn cướp con của tôi! Lee Sanghyeok, nếu anh không trả Wooje lại đây thì tôi sẽ chết cho anh xem!"
Wooje chính là động lực để cậu cố gắng sống trong ba năm qua, nếu không được ở gần con cậu thà chết còn hơn.
Nghĩ vậy Jihoon xoay người bò về phía cửa sổ thuyền định nhảy xuống sông, Lee Sanghyeok túm cậu lại ôm chặt vào trong lòng.
Ba năm không gặp, sao nhóc con này lại trở nên nghịch ngợm hiếu động quá vậy?
"Khốn kiếp! Tôi chưa trách em bày trò tự bắt cóc gây sự chú ý với tôi, còn mang con của tôi đi biệt tích đã là may lắm rồi, sao em còn dám trở mặt đòi sống đòi chết nữa hả?"
Nghe được mấy lời này của Lee Sanghyeok, đột nhiên Jihoon không còn kháng cự nữa, sau đó phía trước truyền ra tiếng cười chua xót của thiếu niên, khi anh chưa hiểu gì thì cậu đã lên tiếng:
"Nói ra đến tận bây giờ mọi chuyện đều là lỗi của tôi sao? Lee Sanghyeok, anh ác lắm."
Lee Sanghyeok cảm nhận được thiếu niên trong lòng đang run rẩy, anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, bây giờ điều cần thiết là trấn an cậu rồi mới tính tiếp.
"Em đừng..."
"Bị anh ghẻ lạnh suốt hơn một năm là lỗi của tôi, bị mẹ và em gái của anh hành hạ là lỗi của tôi, bị bắt cóc rơi xuống biển suýt chết cũng là lỗi của tôi. Trong mắt anh tôi tệ hại xấu xa như vậy, sao anh không buông tha để tôi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh đi?"
Jeong Jihoon nói trong tiếng nấc nghẹn, Lee Sanghyeok lại im lặng không mở miệng.
"Anh trách tôi mang con đi biệt tích, vậy sao hôm đó anh không đến chuộc tôi? Tôi nhớ rồi, hôm đó anh bận đưa Han Wangho đi khám thai đúng không? Ha ha, tính ra mạng sống của Wooje đâu sánh bằng con của người anh yêu nhỉ?"
Lee Sanghyeok rất ghét giọng điệu mỉa mai này của Jeong Jihoon, anh không biết cậu đã có hiểu lầm gì đó rồi nhưng trước mắt không phải là lúc giải thích, vì thế bèn nói: "Tôi sẽ nói với mẹ và Haein chú ý một chút, còn về phần Wangho, nếu em không thích tôi sẽ bảo cậu ấy chuyển ra ngoài, giữa tôi và cậu ấy không có quan hệ gì cả, Jihoon, em phải biết tôi sẽ không nói dối."
Jeong Jihoon mệt mỏi gục đầu xuống, cậu không muốn tin bất cứ ai trong nhà họ Lee nữa, cậu chỉ muốn anh trả con cho cậu mà thôi, nhưng lời nói tiếp theo của Lee Sanghyeok đã đánh sập hy vọng trong lòng cậu.
"Tôi là cha của đứa nhỏ kia, theo luật pháp của đế quốc tôi hoàn toàn có quyền nuôi dưỡng nó mà không cần ra tòa tranh với em, vậy nên nếu em muốn ở gần con thì ngoan ngoãn về nhà tiếp tục làm vợ của tôi đi."
Jeong Jihoon nhắm chặt mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu tựa như một quả bóng đang căng phồng bị người ta nhẫn tâm đâm thủng không còn một chút sức sống. Chờ thêm một lúc, sau cùng cậu cũng bất lực mở miệng:"Được, tôi sẽ nghe lời anh."
Lee Sanghyeok thở hắt ra một hơi, chỉ cần cậu trở về, sau này chậm rãi xóa bỏ hiểu lầm trong lòng cậu là được rồi.
Anh buông người trong lòng ra, ngay lập tức cậu rút vào một góc trong khoang thuyền rồi vòng tay ôm lấy đầu gối của mình trông cực kỳ đáng thương.
Lúc này cấp dưới của anh tiến vào, nói nhỏ bên tai anh: "Thiếu tướng, giáo sư Kim Kyukkyu muốn gặp."
Lee Sanghyeok nhíu mày, anh không hiểu tại sao người này lại muốn gặp mình, nhưng bởi vì địa vị của đối phương không thấp hơn nữa còn là nhân vật quan trọng của đế quốc nên anh chỉ có thể rời khỏi thuyền đi gặp anh ta.
Trước khi đi anh quay lại nói với Jeong Jihoon:"Ngoan ngoãn ngồi đây chờ tôi quay lại, sau đó chúng ta về nhà."
Jeong Jihoon lập tức bịt tai lại, bây giờ thứ cậu sợ nhất chính là hai chữ "ngoan ngoãn" thốt ra từ miệng của Lee Sanghyeok, nó giống như gông xiềng khóa chặt tâm trí của cậu lại khiến cậu không thở nổi chỉ có thể chờ đợi người đàn ông tàn nhẫn này tới tùy tiện giày xéo.
Bên này, khi Lee Sanghyeok ra khỏi phạm vi phong tỏa thì thấy Kim Kyukkyu đang đứng ở một bãi đất trống, anh đi tới chưa kịp hỏi chuyện thì anh ta đã lên tiếng:
"Thả Jihoon và đứa nhỏ ra!"
Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt rồi hỏi: "Anh là gì của Jihoon mà đòi người?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com