Chương 9: Công khai
9
Anh Sanghyeok!!!
Đây có thể là lần cuối cùng em gọi anh như vậy, cái tên mang lại cho em yêu thương cũng mang lại cho em thống khổ. Từ khi quen anh em chưa bao giờ nghĩ đến một ngày chúng ta phải rời xa nhau, thật đó, ngay cả những tháng ngày tuyệt vọng nhất em cũng chưa từng muốn rời đi. Em luôn cho rằng chỉ cần em yêu anh và anh yêu em, hai ta yêu thương nhau đủ nhiều để vượt qua tất cả. Chỉ là em chưa tính đến những biến cố phát sinh, chỉ là em quên hai ta đang sống giữa dòng đời chứ không phải thế giới chỉ có anh và em.
Sanghyeok, có một câu em thật sự muốn hỏi anh từ lâu lắm rồi. Vì cái gì mà anh lại yêu em, cố chấp với một người như em đến vậy, làm cho em bất giác rơi vào lưới tình của anh từ khi nào chẳng hay. Em cũng không biết từ bao giờ anh đã trở thành hơi thở của em, bầu trời của em, mái nhà của em..cuộc sống của em chỉ có anh....cảm giác như không có anh thì em cũng chẳng tồn tại được vậy. Thật ngu ngốc đúng không? Nhưng Sanghyeok à, em yêu anh, thực sự rất yêu anh.
Anh ơi, chuyện thành ra như vậy, em không muốn trách anh, em cũng muốn lơ đi mọi thứ làm như mình không biết gì. Em thực sự muốn quay lại nhừng ngày mắt nhắm tai ngơ yên lặng làm một tình nhân nhỏ chờ anh đến ban phát tình yêu. Dù mòn mỏi, dù đau thương nhưng không phải sụp đổ toàn bộ niềm tin như bây giờ. Anh không biết niềm tin nó ảnh hưởng đến em thế nào đâu. Tất cả những gì em bấu víu vào, tất cả sức lực để em chống đỡ cho đến tật hôm nay chính là lòng tin mà em và anh bồi đắp dần dà suốt mười năm qua. Không dối trá, không che giấu... Em đã sống nhờ vào nó và tan vỡ cũng vì nó. Em hoang mang tự hỏi nếu chuyện này là dối trá thì suốt ba năm qua, anh đã giấu em bao nhiêu thứ nữa, em sợ lắm, em sợ nếu ở lại sẽ biết thêm nhiều bí mật hơn. Rốt cuộc em có bao nhiêu chân thật từ anh, rốt cuộc anh bỏ ra bao nhiêu thành thực cho em. Em không còn tự tin bên cạnh anh nữa...Em bỏ cuộc...
Sanghyeok...cứ xem như người thất hứa là em. Người phản bội tình yêu này là em.
Người hèn nhát trốn chạy cũng là em...
Em không trách anh gì nữa cả.
Chỉ vì cả đời này em cái gì cũng có ...chỉ là may mắn thì chẳng có chút nào...
Hãy sống tốt, làm một người chồng tốt, một người cha tử tế...
Nếu sau này có gặp lại, em sẽ cố gắng chào hỏi anh ...như một người ..xa lạ từng quen.
Tạm biệt tình yêu của em, Lee Sanghyeok.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm ấy , sau khi tận mắt nhìn bàng kết quả xét nghiệm DNA tàn khốc kia, em phải mất hàng giờ để tiếp nhận được sự thật rằng mình sắp mất hết tất cả, rằng toàn bộ niềm tin mà mình đang bấu víu vào bao năm qua hoàn toàn sụp đổ.
Dùng tất cả chút sức lực còn lại trong người, em nhanh chóng viết một bức thư cho Lee Sanghyeok, dứt khoát đặt dấu chấm cho cuộc tình mười năm, giải thoát cho anh để anh có thể quay về với gia đình mình, quay về cuộc sống không có em. Những dòng chữ đau thương như dùng máu với nước mắt viết trên nền giấy nâu cổ điển mà em yêu thích như đang trêu ngươi chính chủ nhân nó khi cứ trơ trơ nằm đấy. Em đau đớn đặt lại chiếc nhẫn cưới trên bức thư sau khi khóc cạn nước mắt mới rời đi.
Đêm đó, em rời đi trên chiếc xe hơi đang lao vút trong tăm tối, em cuộn tròn trong vòng tay anh mình, đau thương trút cạn tất cả thống khổ.
Ba ngày sau, em đặt chân tới Paris, anh Siwoo đã chuẩn bị cho em một cuộc sống mới, tái sinh một nắm tro tàn bị hoả táng trong tình yêu. Em đã hứa với anh sẽ bình thản và khoẻ mạnh sống tiếp, làm những công việc yêu thích, vẽ những bức tranh xinh đẹp gửi cho anh xem.
Nhưng nói thì dễ, làm được hay không ai mà biết chứ. Em thả mình xuống chiếc giường trắng muốt trong phòng, mặc kệ sự đời cứ phơi thây ở đó đến tận xế chiều...
Tiếng chuông cửa lạnh lùng vang lên, em giật thót người, mờ bừng mắt hoảng loạn. Làm sao có người biết em ở đây mà tìm chứ. Là người của cô ta đuổi đến sao? Em đã từ bỏ rồi, đã buông tay rồi mà, các người vẫn không chịu buông tha cho em nữa sao?
Tất nhiên, không phải, người đến là nhân viên giao hàng. Thì ra anh Siwoo sợ em buồn, em lại có thói quen bỏ bữa nữa nên đã thay Jihoon nhận nuôi một chú chó Alaska màu trắng siêu đáng yêu. Anh ấy quả thực quá hiểu em trai mình. Biết tìm nhược điểm của em mà nắm thóp, thú cưng. Đành vậy, đằng nào cũng hứa với anh ấy rồi, em dắt Ruby vào nhà, dạy nó tên mới mà em mới đặt cho và tìm thức ăn. Quả nhiên đã chuẩn bị mọi thứ để bẫy em. Son Siwoo đáng ghét!
Em bình yên sống ở ngôi nhà gỗ đó cùng chú chó của mình. Mỗi ngày sẽ dậy khi bị Ruby gọi, đánh răng rửa mặt xong sẽ dắt chó đi dạo vài vòng ở bờ hồ cạnh nhà, hít thở khí trời tăng cường sức khoẻ. Ruby có vẻ vui lắm, chạy vòng vòng quanh em, nghịch ngợm suýt thì ùm xuống nước mấy lần. Sau đó một người một chó trở về ngôi nhà nhỏ của mình bắt đầu bữa sáng, Ruby sẽ lười biếng nằm ngủ cạnh giá vẽ của em trong khi chờ chủ nhân nó say sưa với giấy và màu. Ngày cứ lặng lẽ trôi qua như thế, nhờ có Ruby mà em dần dà có thể cười nói vui vẻ, có thể tức giận, có thể gào ầm lên khi nó giẫm lên sàn nhà em vừa lau, có thể vứt hết mọi thứ chạy theo nó quanh vườn vì bị gặm mất chiếc giày. Nhờ nó mà em có thể bình thường trở về cuộc sống thường nhật.
Em phát hiện, à thì ra mình vẫn có thể tồn tại được nếu không có tình yêu, không có Lee Sanghyeok bên cạnh, Nhưng...đó cũng chỉ là tiếp tục tồn tại mà thôi ...
Mỗi tuần anh Siwoo sẽ gọi ít nhất một lần để hỏi thăm tình hình của em rồi kể đủ thứ linh tinh xảy ra ở nhà. Em luôn vâng dạ ngoan ngoãn nhưng thực tế chẳng có mấy chữ là để vào đầu. Điều kinh khủng nhất cũng đã trải qua, những đau đớn nhất cũng đã thử, em bây giờ đối với cái gì cũng chỉ là phù du mà thôi.
Thế nhưng sau nửa năm sống yên bình ở Paris thì một cơn khủng hoảng xuất hiện sau cuộc gọi quen thuộc của anh Siwoo.
"Em đó, nhớ ăn uống đàng hoàng. Anh vẫn chưa có thời gian sang thăm em được. Liệu mà làm, anh sang mà ốm đi là biết tay anh đấy."
"Vâng, em biết mà. Ruby tham ăn lắm. Nó nhắc em ăn đấy. Anh bận thì cũng nhớ chú ý sức khoẻ nhé. Hè năm sau sang đây chơi với em mấy ngày được không?"
"Jihoon...anh.."
"Có chuyện gì sao anh?"
"Công ty chúng ta đã bị thu mua rồi."
"Anh nói cái gì? Tại sao giờ mới nói cho em biết...sao anh vẫn gửi tiền cho em chứ?"
Em cố suy nghĩ, có gì đó quen lắm, chẳng lẽ nào..là kế hoạch đó...
"Em nghĩ đúng đó, cả công ty của gia đình Han Sohee cũng bị mua chọn, tập đoàn nhà họ Lee cũng đổi chủ, cậu ta đã lên làm người đứng đầu gia tộc Lee ..."
"Không thể nào... anh ơi là tại em..sao anh ta dám..là lỗi tại em..."
"Ngốc quá..thực ra công ty chỉ đổi chủ thôi, không có thất thoát gì, anh vẫn đi làm. Lương đầy đủ thì nuôi em có gì là không thể chứ?"
"Em...em..."
"Lee Sanghyeok, cậu ta cứ đến tìm anh suốt, nó năn nỉ van xin anh nói ra chỗ của em."
"Anh ơi , đừng.. đừng nói...anh ấy còn gia đình..còn..còn con cái nữa.."
Em cố gắng nói rành rọt từng chữ, con tim nhói đau... đứa bé ...đứa bé đó..chính là nguyên nhân của sự tan vỡ giữa em và anh. Nhưng sự thật cuối cùng thì đó là gia đình vốn thuộc về nó, Lee Sanghyeok là cha của nó mà.
Khi không gian tưởng chừng ngưng đọng, Son Siwoo lại lên tiếng:
"Lee Sanghyeok đã công khai hôn thú của hai đứa và ly dị rồi. Han Sohee và cả gia tộc của cô ta đang bị chỉ trích rất nặng nề,lại còn phá sản nữa."
"Làm sao..làm sao có thể chứ? Đứa bé thì sao? Nó đâu có tội gì..."
"Đứa bé mất rồi.."
"Mất...mất rồi..."
"Cụ thể thì anh không biết..tóm lại là chuyện ngoài ý muốn. Thôi, em nghỉ ngơi đi, anh cúp đây, có thời gian anh lại thăm em."
Em lúc đó bàn hoàng ngồi sụp xuống sàn, ngơ ngác tiếp thu lượng thông tin cực lớn mình vừa nhận được. Em thực sự không hiểu, rõ ràng mọi thứ phải giống như dự trù, Lee Sanghyeok quay về hiếu thuận với cha mẹ, chăm lo cho vợ con chứ. Sao bây giờ lại thành một tấn tuồng mua vui cho xã hội rồi?
Lee Sanghyeok, anh làm thế để có được gì chứ? Khi mà em đã tháo nhẫn cưới ra, khi mà em đã buông tay, khi mà tất cả đã tan vỡ thì anh trả lại cho em danh phận. Có cần thiết nữa không? Tất cả đều đau thương, mọi người đều mất mát, như vậy thì có gì tốt? Em đã giành mất anh, đã cướp đi người nối dõi của gia tộc Lee, vì sao khi cơ hội đến, cơ hội đền bù anh cũng chẳng để em làm họ được vui. Em ngồi bất động hàng giờ liền, gió thổi lạnh lùng cũng không hề làm em cảm nhận được chút nào, tim em đã đóng băng mất rồi.
Rất may mắn, em không bị ốm, em có Ruby túc trực bên cạnh sưởi ấm rồi. Em tin rằng, Lee Sanghyeok sẽ chẳng tìm được mình nữa đâu. Em tin mọi thứ đã kết thúc rồi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com