Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chúng ta rồi sẽ ổn thôi

jihye nhìn tấm lịch trên tường, lẩm nhẩm đếm đi đếm lại rồi thở dài. lại một năm nữa trôi qua, nhanh thật.

nàng nghĩ mình sẽ đứng đây thật lâu mà chìm vào đống hồi tưởng xa xôi nào đó, nếu không có một vòng tay nhẹ nhàng siết chặt eo nàng.

- nhanh lên nào yeobo à, các chị đang đợi chúng ta đó

là leejung, em người yêu bé nhỏ đang vùi đầu vào cổ nàng, khẽ lầm bầm than vãn bằng một câu gì đó mà nàng không nghe rõ.

dù sao thì hai người có một buổi hẹn cuối năm với các chị, bọn họ cũng đã không gặp nhau trong một thời gian dài.

một bữa tối ấm áp sau đó cùng nhau đi dạo trước thời khắc đón năm mới.

ai cũng đều bận rộn, nhất là nàng và em người yêu của mình. leejung gần đây bận với các dự án sót lại ở công ty em ấy và một đống giấy tờ mà nàng chẳng thể hiểu được. thậm chí hai người chỉ có thể ở cạnh nhau vài tiếng ngắn ngủi mỗi ngày, dù đang sống chung với nhau.

có lẽ rằng em ấy đã phải chạy đua với đống công việc đấy để có thể ngồi yên và vui vẻ cùng với mọi người.

nhưng nàng không thể thông cảm cho leejung khi em ấy bày bừa một đống quần áo ra khắp phòng, và chưa đổ rác trên trong bếp.

- có lẽ em nên đi dọn dẹp nhà trong lúc chờ đợi chị đấy

jihye bật cười trước cái bĩu môi và điệu bộ ngoan ngoãn của em khi thu lại vòng tay của mình, sau đó bắt đầu nhặt hết quần áo trong sàn và cho vào máy giặt.

em người yêu của nàng đã luôn nói trước khi cả hai dọn tới ở chung với nhau rằng em ấy sẽ lo tất cả mọi việc từ dọn nhà đến đưa đón, ngay sau khi em ấy lấy được bằng lái xe mới cứng về ví. công việc duy nhất của nàng sẽ chỉ là nấu ăn và yêu em ấy, theo lời của chính leejung.

nhưng tất nhiên khoảng thời gian đầu không được như vậy, khi mà lối sinh hoạt của hai người vẫn rất khác nhau, và thời gian biểu thì rối tinh rối mù. nhưng em đã nói với nàng sau cuộc cãi nhau đầu tiên của hai người là "rồi cuộc sống chúng ta sẽ ổn thôi"

và mọi thứ thật sự ổn, khi mà giờ đây em ấy có thể làm mọi việc vặt vãnh chỉ trong thời gian nàng thay đồ. đứng sẵn bên ngoài chỉ chờ nàng tắt đèn khoá cửa bước ra, và xuống tầng hầm lấy chiếc xe của cả hai.

leejung luôn theo thói quen bật một bản nhạc nhẹ nhàng yêu thích của cả hai, chỉnh điều hoà cho đến mức phù hợp trước khi lái xe ra khỏi hầm. jihye biết rằng đó chỉ là những hành động nhỏ, nhưng chính những hành động đó khiến nàng biết rằng mình yêu em.

jihye yêu em từ cái khoảnh khắc mà nàng thu mình lại một góc phòng tập, cố gắng thu mình và ngăn cho những suy nghĩ tiêu cực. nàng không nhớ nổi, hoặc là không muốn nhớ lại cái lý do khiến mình trở nên yếu đuối như vậy. nhưng nàng nhớ cách mà leejung ngồi xuống bên cạnh nàng, giả vờ không quan tâm mà quay đi chỗ khác, nhưng lại dúi lấy mảnh giấy nhỏ vào tay nàng cùng với một câu nói.

"rồi sẽ ổn thôi"

câu nói đó đã trở thành động lực, đi theo nàng mới đây đã cả 3 năm trời.

phải rồi, có lẽ một phần lý do khiến nàng cảm thấy một năm trôi qua nhanh như vậy, chính là việc ở bên cạnh em người yêu của mình mỗi ngày.

lee leejung, em người yêu tài giỏi và bé bỏng của nàng.

người mà có khả năng khiến mọi thứ trôi qua thật dễ dàng, kể cả khi nàng bị nhấn chìm trong khó khăn của đống công việc và những mối quan hệ. nàng nhớ rằng mình cảm thấy bình yên khi nằm yên trong lòng em, nghe lời em thủ thỉ.

nàng biết rằng khi mình có em bên cạnh, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

- yeobo, chị ổn chứ?

leejung tạo tư thế lịch thiệp mở cửa xe cho nàng, không quên nở một nụ cười và đi kèm câu hỏi cho việc nàng cứ mãi nhìn chằm chằm vào em như vậy.

- chị đang nhớ xem mình đã ở bên em thế nào

- là nửa chai crown và nụ hôn đêm giáng sinh nhỉ?

jihye biết rằng đôi tai của mình đã đỏ ửng vì ngại ngùng sau câu trả lời cùng tiếng cười khúc khích của em.

cái đêm giáng sinh khi nàng đã bị ép cả một đống rượu vào người nhưng vẫn mạnh miệng nói rằng mình vẫn ổn, và ngoan cố giành lấy nửa chai crown leejung đang uống dở vì không muốn em say sỉn.

sau đó không biết vì sao nàng lại bắt đầu khóc lóc và bắt em hôn mình. có lẽ là do nàng đã nghĩ đến một nụ hôn gián tiếp khi chạm vào miệng chai. dù sao thì jihye đã ngủ cùng em trong đêm tồi tệ đấy, tất nhiên rằng chỉ ôm nhau ngủ và tỉnh dậy cùng cơn đau đầu bên cạnh tiếng trêu đùa của các chị. còn có cả một lời tỏ tình của leejung nữa.

nhưng dù sao thì nó vẫn là một chuyện mà nàng không muốn nhớ lại. và nàng sẽ lẩn trốn nó bằng cách chạy thật nhanh về phía những cái vẫy tay của các chị, mặc em người yêu vẫn còn ở phía sau.

- jungie, em lại trêu em gái nhỏ của chị đỏ mặt rồi

leejung kéo ghế ngồi xuống đối diện với mẹ monika của em, khẽ bĩu môi và chí choé một hồi sau câu trêu chọc của chị aiki.

mọi người đang ở nhà hàng quen thuộc, leejung gọi hai phần đồ ăn quen thuộc sau đó nhướn mày nhìn nàng. em ấy luôn nhớ rõ sở thích và thói quen của nàng.

chị gabee kể một hai câu chuyện cười kỳ lạ nào đó, đó bắt đầu bữa tối một cách ấm áp. luôn là như vậy.

- chị nghe nói em xin được thị thực rồi, vậy khi nào bay?

chị hanee hướng câu hỏi về phía leejung, khiến mọi người cũng bất giác nhìn về phía em. em vẫn bình thản gắp lấy một ít salat bỏ vào đĩa của nàng, thản nhiên mà trả lời câu hỏi.

- có lẽ là đầu tháng 3, sau khi em sắp xếp xong công việc ở đây

câu hỏi của chị hanee bỗng dưng làm nàng nhớ đến việc leejung sẽ đi du học vào một ngày nào đó sớm.

dạo gần đây nàng luôn chìm trong công việc và tình yêu mà quên mất một ngày nào đó mình sẽ tỉnh giấc mà không có em bên cạnh. hoặc là jihye đã luôn bắt mình phải cố quên đi chuyện đó.

leejung sắp bắt đầu một cuộc sống mới của em ấy ở new york, cho việc nghiên cứu sâu hơn về những gì mà em ấy luôn muốn tìm hiểu. và nàng là người đã khuyên em ấy làm điều đó, khi em ấy nói rằng mình sẵn sàng ở lại đây với nàng.

sâu tận trong tâm can thì đó là điều nàng muốn. nhưng jihye biết mình không thể ích kỷ như thế, học nghiên cứu lên cao luôn là mục tiêu của em ấy, leejung phải đi, em ấy xứng đáng với điều đó. dù cho nàng biết mình sẽ chẳng thể ổn nếu không có em ấy bên cạnh.

dù bọn họ sẽ phải xa nhau.

- vậy chuyện riêng của hai đứa giải quyết như nào?

câu hỏi của chị monika vang lên khiến cho không gian bỗng trở nên tĩnh lặng hơn hẳn. jihye biết đây là câu hỏi mà tất cả các chị đều quan tâm, dù rằng không phải ai cũng đủ can đảm để nói ra.

điều đó thể hiện rõ ở việc ánh mắt các chị đều đổ dồn vào phía hai người. và nàng cũng nhìn em, chờ đợi câu trả lời.

- chúng em quyết định sẽ chia tay trước khi em đi

jihye không rõ tại sao, đây là việc nàng đã cùng em ngồi xuống bàn bạc và đưa ra lựa chọn của cả hai từ rất lâu trước. nhưng khi nghe chính leejung nói ra điều đó, bản thân lại đau lòng.

hạnh phúc hạn định, đáng ra nàng không nên chấp nhận nó, để hiện tại không phải quay cuồng trong mớ suy nghĩ bòng bong.

nàng không rõ tại sao khi mà bọn họ phải cố gắng vì mối quan hệ này, dù biết rằng sẽ phải chia tay vào một ngày nào đó sớm.

jihye không nhớ bữa ăn đã kết thúc như thế nào, tại sao mình lại đang dạo quanh công viên trong cái siết chặt tay của em bên cạnh.

có lẽ những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu nuốt chửng nàng, như khi mà mọi thứ áp lực từng khiến cho nàng gục ngã, như khi mà leejung chưa xuất hiện.

đến một ngày khi em đi mất, liệu mọi thứ có trở lại như ban đầu không? khi mà chẳng có một cái ôm an ủi nào từ em nữa?

tiếng pháo hoa lấp lánh trên bầu trời, jihye cảm nhận được việc mình đứng lạc trong đoàn người, và trống rỗng trong cái nắm tay của em.

ánh mắt leejung nhìn nàng mỉm cười, trái tim nhộn nhạo dần ổn lại. nàng biết đêm giao thừa này thật đẹp, và nàng biết kí ức của nó sẽ theo nàng vài ba năm nữa, hoặc có khi là đến cả đời.

leejung là một bầu trời rộng, em là của tự do, của cuộc sống ồn ào náo nhiệt. nàng chưa từng tưởng tượng về một leejung của nước mỹ, nhưng nàng biết đó là nơi em thuộc về.

"jihye này, chị phải luôn nhớ rằng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi"

jihye không nghĩ là mình đã rơi nước mắt, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng và cái chạm của từng ngón tay leejung trên má nàng.

em đã luôn nói rằng nàng mạnh mẽ, khi mà bản thân nàng vượt qua được hết những khó khăn gặp phải, dù xây xát nhưng cũng tự mình làm được.

leejung nói rằng em luôn tin tưởng jihye của em như thế, và nàng cũng phải tin tưởng chính mình.

noh jihye biết mình đã thông suốt rồi.

tình yêu của bọn họ dành cho nhau là thật, nhưng cuộc sống của hai người khác nhau cũng là thật.

rồi một ngày em sẽ thức dậy ở vùng trời lạ, ngay lúc nàng vừa đặt lưng xuống giường. em sẽ ngồi trên ghế giảng đường với những người bạn mới, trong lúc nàng đứng tại phòng tập nhảy cùng với các chị. em sẽ có cuộc sống của riêng em, và nàng sẽ trở lại với cuộc sống của mình.

có lẽ rằng câu nói của leejung luôn đúng, và nàng bắt buộc phải thừa nhận, hai người bọn họ rồi sẽ ổn thôi.

vòng tay không kiểm soát siết chặt lấy leejung, nàng cảm nhận tay em khẽ xoa nhẹ lưng mình. jihye nghĩ rằng mình sẽ không khóc nữa, dù trái tim chẳng ngăn nổi đổ vỡ.

- em ơi, chị yêu em lắm

lần cuối cùng rồi, lần cuối cùng nàng được lấy danh nghĩa người yêu mà giữ em cho riêng mình.

chúc em năm mới luôn vui vẻ, hạnh phúc.

chúc em năm mới, mọi thứ sẽ thuận lợi.

chị đợi em về..

—————
happy new year bằng một câu chuyện ngọt vừa
câu chuyện sau sẽ ngọt hơn :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com