Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

Trí Tú cảm thấy như có một lực hút vô hình giữ cô lại, khiến cô không thể rời mắt khỏi Trân Ni. Dù cô muốn từ chối, dù cô biết việc tiếp tục gần gũi với nàng sẽ gây ra rắc rối, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt nàng khiến cô cảm thấy như mình không thể từ chối thêm nữa. Cô muốn nói gì đó, nhưng đôi môi cô khô khốc, không thể phát ra âm thanh nào.

Trân Ni không đợi cô trả lời. Nàng lại bước đến gần hơn, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào tâm trí cô, khiến cô không thể dối lòng.

Nàng nói, đôi mắt sáng lên với một thứ quyền lực khó cưỡng lại

- . "Dù chị có muốn hay không, chị cũng phải ở lại. Không có lựa chọn nào khác."

Trí Tú đứng yên, như thể bị đóng đinh vào chỗ cũ. Cô không thể bỏ đi, nhưng cũng không thể tiếp tục ở gần nàng. Cô cảm thấy trái tim mình như bị xé ra, giữa những nghĩa vụ và cảm xúc mà cô không thể kiểm soát.

Cả hai đứng đó, không ai lên tiếng, nhưng trong không gian ngột ngạt ấy, mọi cảm xúc chưa nói thành lời đều đong đầy trong lòng họ. Trân Ni không biết mình sẽ làm gì tiếp theo, nhưng có một điều chắc chắn: nàng sẽ không để chị rời đi.

Buổi tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Kim Thị được tổ chức tại một khách sạn xa hoa, nơi hội tụ của những tập đoàn lớn nhỏ, những doanh nhân quyền lực và những nhân vật tầm cỡ trong xã hội. Lối vào được trang hoàng lộng lẫy với những tấm thảm đỏ trải dài, phía trên là dải ruy băng vàng óng ánh, điểm xuyết bằng những cánh hoa tươi tắn. Ánh đèn chói lòa từ những chiếc đèn chùm pha lê lớn, phản chiếu ánh sáng khắp không gian rộng lớn, khiến buổi tiệc càng thêm phần huy hoàng.

Từng bàn tiệc được phủ bằng vải lụa trắng, với những chiếc đĩa sứ tinh xảo, ly rượu pha lê sáng loáng, và những món ăn được bài trí đẹp mắt, cầu kỳ. Những dãy ghế bọc nhung đỏ, xếp thành hàng dài, tạo thành một không gian thư giãn hoàn hảo cho các khách mời. Ở một góc phòng, dàn nhạc giao hưởng nhẹ nhàng cất lên những giai điệu du dương, khiến bầu không khí thêm phần huyền bí và trang trọng. Tiếng rượu vang va vào ly, những cuộc trò chuyện nhỏ nhẹ, và tiếng cười vui vẻ từ đám đông thỉnh thoảng vang lên, hòa vào âm thanh của nhạc nền, tạo nên một không khí lạ kỳ vừa trang nghiêm, vừa ấm áp.

Cả buổi tiệc như một màn trình diễn sắc màu, với sự góp mặt của những nhân vật quyền lực từ các tập đoàn lớn nhỏ, những doanh nhân thành đạt, những nghệ sĩ nổi tiếng, và cả những chính trị gia có tầm ảnh hưởng. Mỗi người đều ăn mặc lịch sự, trang nhã, những bộ vest đen sang trọng hay những chiếc váy dạ hội lộng lẫy, tạo nên một đám đông rực rỡ, nhưng không kém phần căng thẳng. Những cái bắt tay lịch thiệp, những nụ cười tươi tắn nhưng ẩn chứa không ít toan tính, tất cả đều là một phần không thể thiếu trong bức tranh này. Mọi người đều muốn gây ấn tượng, tạo dựng mối quan hệ, và khẳng định vị thế của mình trong xã hội.

Không khí trong hội trường bỗng chốc trở nên trầm lắng khi ánh đèn spotlight chiếu sáng lên sân khấu, nơi Chủ tịch Kim, người sáng lập và dẫn dắt tập đoàn Kim gia suốt hơn hai thập kỷ qua, đang đứng. Ông mặc bộ vest đen lịch lãm, mái tóc bạc phơ đã nhuốm màu thời gian, nhưng đôi mắt sắc bén ấy vẫn không hề mờ đi. Dưới ánh đèn sân khấu, gương mặt của ông hiện lên đầy uy nghiêm và sự tôn kính. Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía ông, và khi ông mở lời, không gian như ngừng lại.

- "Chúng ta đã đi qua một chặng đường dài," Chủ tịch Kim bắt đầu, giọng nói ấm áp, nhưng cũng không thiếu sự nghiêm nghị.

- "Hai mươi năm qua, Kim Thị đã không ngừng lớn mạnh, vượt qua những thử thách để vươn lên trở thành một trong những tập đoàn hàng đầu. Nhưng không chỉ có tôi, mà tất cả chúng ta, đều biết rằng một tập đoàn muốn phát triển bền vững cần phải có một thế hệ kế thừa xứng đáng, với sự đam mê, tài năng và khát khao cống hiến."

Ông ngừng lại, ánh mắt lướt qua đám đông một cách chậm rãi, trước khi dừng lại ở Trân Ni. Cả hội trường im phăng phắc, mọi ánh mắt đều hướng về nàng, người mà ông đang nhắc tới.

- "Kim Trân Ni cháu gái của tôi, chính là người sẽ tiếp nối công việc của tôi, đưa Kim Thị tiến xa hơn nữa. Với trí tuệ, bản lĩnh và tấm lòng rộng mở, tôi tin rằng cháu sẽ làm rạng danh gia tộc, tiếp tục phát triển tập đoàn này lên tầm cao mới."

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm, rồi tiếng vỗ tay vang lên như một làn sóng. Trân Ni đứng từ phía dưới, nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Nàng như một ngôi sao sáng giữa bầu trời đầy sao, sự xuất hiện của nàng ngay lập tức thu hút mọi sự chú ý. Những bước chân nhẹ nhàng, tựa như những điệu vũ thanh thoát, khiến mọi ánh nhìn đều không thể rời khỏi nàng. Bộ váy dạ hội màu bạc ôm sát cơ thể, lấp lánh dưới ánh đèn, như thể mỗi bước đi của nàng là một màn trình diễn ánh sáng diệu kỳ. Những viên đá pha lê trên váy, trong từng nhịp chuyển động, phản chiếu ánh sáng, tạo nên một hình ảnh hoàn hảo, tinh tế.

Trân Ni mỉm cười, ánh mắt tự tin và sắc bén nhưng cũng đầy sự biết ơn. Nàng cúi nhẹ đầu chào ông, rồi hướng về phía đám đông đang theo dõi từng động tác của mình. Trong khoảnh khắc này, nàng cảm nhận được tất cả sự kỳ vọng mà mọi người đang đặt lên vai mình, nhưng cũng là một lời khẳng định mạnh mẽ rằng, nàng đã sẵn sàng.

Khi Trân Ni đứng cạnh ông nội, Chủ tịch Kim đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng trao cho nàng chiếc nhẫn vàng cổ điển – một biểu tượng của quyền lực trong gia tộc. Đây không chỉ là một hành động của sự chuyển giao quyền lực mà còn là một minh chứng cho sự tin tưởng và niềm hy vọng của ông dành cho nàng. Cả hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, không khí như bùng nổ trong sự hân hoan và kỳ vọng.

Trân Ni cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí, nhưng trong lòng nàng lại có một chút gì đó không thể diễn tả. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, cầm micro và lên tiếng:

- "Cảm ơn ông, cảm ơn mọi người. Tôi sẽ không phụ lòng tin yêu của tất cả các bạn. Kim Thị sẽ không chỉ là tên gọi, mà sẽ là tương lai, là đỉnh cao mới của những ước mơ và khát vọng. Tôi hứa sẽ đưa tập đoàn vươn xa hơn, mạnh mẽ hơn, để xứng đáng với những gì mà chúng ta đã xây dựng."

Giọng nói của nàng vang lên, mạnh mẽ và đầy quyết tâm. Dù những lời nói có thể đã được chuẩn bị từ trước, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng sự tự tin và khí chất của nàng chính là chìa khóa của sự thành công. Nàng bước ra phía trước, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng, và tất cả đều cảm nhận được sự thay đổi, sự khởi đầu mới của một chương trình lớn hơn, xa hơn.

Trong một góc phòng khuất ánh đèn, nơi những bóng người vội vã đi lại và âm thanh của buổi tiệc vang lên rộn rã, có một bóng dáng quen thuộc đang đứng lặng lẽ.

Thái Anh đứng yên lặng, ánh mắt không rời khỏi Trân Ni, người đang tỏa sáng trên sân khấu. Trong suốt những năm qua, Cô và Trân Ni từ bạn thân thành những người cạch tranh đúng nghĩa. Cô chưa từng nghĩ một ngày mình sẽ có mặt tại đây chứng kiến sự thành công của cô bạn thân cũ. Cô biết tất cả những gì xảy ra với nàng. Một kẻ thù hiểu tất cả về nàng. Nhưng hôm nay, trong buổi tiệc này, Thái Anh không thể không đến. Cô vẫn nhớ Trân Ni như ngày nào, một cô bạn với nụ cười tỏa sáng, đầy mơ mộng, nhưng giờ đây, người con gái ấy đã là người thừa kế chính thức của tập đoàn Kim Thị, đứng giữa ánh đèn sân khấu, đầy quyền lực và kiêu sa

Thái Anh mím môi, nhìn những thay đổi trong Trân Ni với một cảm xúc khó tả. Có lẽ là sự tự hào, nhưng cũng có chút gì đó bẽ bàng, như thể một phần ký ức cũ của họ đã bị bỏ lại phía sau. Những gì mà Trân Ni đang có, những vị trí quyền lực, sự chú ý và ánh sáng, đều là những thứ mà Thái Anh không bao giờ có thể với tới. Dù vậy, trong ánh mắt cô, vẫn có một sự tôn trọng vô hình dành cho nàng. Cô biết rằng Trân Ni đã phải đánh đổi rất nhiều để có được tất cả những điều này.

Cô đã nợ Trân Ni, một sự thật. Cô nhất định sẽ trả lại cho nàng, sẽ cho nàng một cuộc sống vốn dĩ nàng phải có là niềm vui, hạnh phúc và thành công. Chứ không phải một cô gái, cuộc sống cứ xoay quanh đi tìm sự thật. Tựa như món quà nhất định cô sẽ gửi đến nàng.

- "Mong cậu đón nhận nó một cách bình yên nhất" Thái Anh như tự nói với chính mình, đôi môi nhẹ nhàng mĩm cười, không còn sự kiêu ngạo và lạnh lùng, không còn vỏ bộc đó, mà thay vào đó là ánh mắt long lanh hướng về sân khấu nơi Trân Ni đang tỏa sáng.

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com