Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📘 CHƯƠNG 3: NGƯỜI DỰNG LẠI THẾ GIỚI

Tôi từng nghĩ, những người tạo ra thế giới là Chúa, là cha mẹ, là giáo viên, là luật pháp.
Nhưng đêm qua, tôi đã xóa một con người.
Và sáng nay, tôi được yêu cầu tạo ra một sự thật mới.

Tôi không phải Chúa.
Tôi là một thằng sinh viên nợ học phí ba học kỳ, sắp bị đuổi học.
Và tôi đang được trả tiền để định nghĩa lại thực tại.

JOB_02: XÓA TỘI CẤP 2

Loại: Hiếp dâm
Mục tiêu: Xóa dấu vết của thủ phạm – con trai một chính trị gia cấp cao
Yêu cầu: Dựng lại bằng chứng rằng cô gái dựng chuyện vì tiền
Hạn xử lý: 24 giờ
Phần thưởng: 300 triệu VNĐ

Tôi muốn từ chối. Muốn ném laptop xuống sông. Muốn chạy về viện, ôm mẹ tôi lần cuối trước khi mọi thứ quá muộn.
Nhưng rồi điện thoại lại báo tin nhắn.

"Mẹ bạn sẽ bị chuyển viện. Bệnh viện mới không có điều trị miễn phí. Bạn chọn."

Kèm theo đó là một đoạn video:
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang đứng cạnh mẹ tôi, trên giường bệnh là tấm bảng có tên bà — Hoàng Thị Lệ – Khoa Nội trú – Giường 17.
Thời gian: 10 phút trước.

Tôi hiểu.
CleanMe không chỉ là một app.
Nó là một hệ thống — theo dõi, kiểm soát, thao túng.

Và tôi... chỉ là một công cụ.

Tôi mở thư mục JOB_02.

Nạn nhân là một nữ sinh năm hai, Nguyễn Tú Vy, học trường Luật.
Cô ấy đã báo cáo bị cưỡng hiếp sau một bữa tiệc rượu do con trai một Phó Chủ tịch tổ chức.
Có camera hành lang. Có lời khai. Có báo cáo khám nghiệm.
Mọi thứ đều hợp lý.

Tôi phải xóa tất cả, rồi thay bằng những đoạn dữ liệu chứng minh Vy là kẻ bịa chuyện. Phải làm cho mọi người tin rằng cô ta... dựng chuyện để tống tiền.

Tôi ngồi lặng.

Chưa bắt tay vào việc. Chỉ nhìn gương mặt cô gái trong ảnh.

Ánh mắt sợ hãi. Đầu tóc rối bù. Nước mắt rơi. Và vết bầm trên cổ.

Tôi tự hỏi:
"Mình có còn là người không?"

Nhưng rồi một phần trong tôi – cái phần đã sống quen với những bữa mì gói cuối tháng, với lời từ chối bảo hiểm, với những lần mẹ tôi nằm co ro trên giường bệnh – thì thầm:

"Làm đi. 300 triệu. Sau đó rút khỏi CleanMe. Sau đó biến mất."

Tôi bắt đầu.

Giờ thứ nhất:
Hack vào hệ thống camera hành lang. Dùng phần mềm deepfake thay hình ảnh của gã thủ phạm bằng một sinh viên khác.
Gán thêm đoạn video cho thấy Vy tự ngã, tự rạch tay trong toilet.

Giờ thứ hai:
Tạo các tin nhắn giả mạo. Dùng voice-cloning để dựng lại giọng Vy nói chuyện với bạn thân, nghe như thể đang bàn chuyện "dựng chuyện để moi tiền".

Giờ thứ ba:
Chèn hồ sơ giả vào dữ liệu của cảnh sát khu vực: "Từng có tiền sử tâm lý bất ổn – điều trị tại phòng khám tư nhân tháng 5/2023."

Tôi thấy mình đang trở thành kẻ viết lại lịch sử, từng dòng code một.

Sau 6 tiếng, tôi gửi bản hoàn chỉnh cho hệ thống.

Tin nhắn hiện ra:

"Clean. Excellent work. Tiền đã chuyển."

Tôi không mở tài khoản ngân hàng nữa.
Tôi không muốn biết cái giá của tội ác này là bao nhiêu.

Tôi tắt laptop, đi bộ ra ngoài.
Trời sáng. Thành phố như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người ta vẫn cười. Xe vẫn kẹt. Bụi vẫn dính lên kính mắt tôi.

Tôi bước tới trạm xe buýt.

Có một tấm áp phích dán trên cột điện. Tôi không để ý lắm. Nhưng khi xe buýt dừng, tôi ngoảnh lại — và tim tôi như ngừng đập.

Trên tờ áp phích là gương mặt của tôi.
Dòng chữ bên dưới:

"Đây là Cleaner #4021. Nếu bạn gặp hắn, hãy im lặng. Hắn đang giúp thế giới sạch hơn."

Tôi muốn hét lên. Muốn chạy. Nhưng rồi...

Thông báo tiếp theo hiện trên điện thoại:

"Xin chúc mừng. Bạn đã được nâng cấp lên CẤP ĐỘ 3. Từ giờ bạn sẽ được giao những vụ... chưa từng ai sống sót để kể lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com