quên và nhớ
lee leo x lee sangwon
ooc, ooc, cực kì ooc
(fic chính chủ tự xào lại vì unstan cp cũ, cân nhắc trước khi đọc)
4k+ words
1.
lee sangwon có thể ghi nhớ tất cả mọi thứ, ngoại trừ người yêu của em.
---
lee leo dạo này rất phiền não, không phải vì đống công việc chất thành núi ở chỗ làm hay là đám khách hàng cứ liên tục cằn nhằn đủ thứ, những thứ này chỉ là muỗi với anh thôi. điều thật sự khiến anh đau đầu mấy hôm nay lại chính là em người yêu của leo - sangwon
cũng không hiểu tại sao trí nhớ của sangwon bình thường rất tốt, vậy mà bây giờ lại có dấu hiệu suy giảm. mà nói vậy cũng không hẳn đúng, sangwon vẫn nhớ ra mọi người xung quanh, không quên chìa khóa xe trong nhà hay quên tắt bếp khi ra đường bao giờ, thứ duy nhất em quên là anh người yêu của mình - lee leo siêu cấp đẹp trai yêu em.
ví dụ trực quan cho trường hợp này mới xảy ra ngay sáng hôm nay thôi. buổi sáng chủ nhật nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, leo đang ôm người yêu ngủ trên chiếc giường ấm áp để tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi trong tuần thì lại bất thình lình bị đá thẳng cẳng xuống đất. bạn đã bao giờ chưa?
"úi da!"
leo tiếp đất một cách không hề nhẹ nhàng, chiếc chăn quấn trên người anh cũng bị kéo xuống, trông bết bát kinh khủng. anh chỉ mới kịp mở mồm kêu đau một cái thì hai cái gối đã liên tiếp đáp thẳng xuống mặt.
"anh là ai? sao lại nằm trên giường tôi?"
lee sangwon đầu tóc bù xù, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, liên tục ngó nghiêng xem xung quanh còn gì có thể ném được mà không gây sát thương quá lớn cho người kia không. leo đang ngẩn người để load tình huống thì vội xanh mặt, anh bật dậy trèo lên giường để ngăn không cho sangwon ném cuốn từ điển hơn 1000 trang vào người. bị người ta túm tay túm chân làm sangwon càng thêm hoảng, đầu óc em nảy số ra 7749 cái kịch bản chuốc say rồi bị hại, hoặc là bắt cóc qua biên giới,...
"anh làm gì tôi rồi? thả tôi ra! tin tôi đập cho cha mẹ anh nhận không ra không hả?"
"bé ơi nghe anh giải thích đi được không." leo sắp khóc đến nơi.
"giải thích cái gì, thả tôi ra!"
"thả ra lỡ em đập anh thì sao?"
hai người giằng qua giằng lại, cuối cùng cuốn từ điển cũng an phận rơi xuống nệm, còn sangwon thì bị leo đè xuống giường không cho cựa quậy nổi. nhìn người phía dưới đỏ bừng mặt, hậm hực vì đấu không lại người ta, leo tự dưng nhớ lại cái hồi mới tán sangwon. hồi đó em cũng chảnh lắm cơ, nhìn thì dễ (thương) mà thật ra khó phết. leo chờ cho sangwon bình tĩnh lại, sau đó mới từ từ thông não em.
"em thật sự không nhớ anh là ai à?"
"tôi mà quen biết loại người như anh á?"
"ừ, em có đấy. anh là người yêu của em mà bé."
"..."
lee sangwon không thể tin vào tai mình, hai mắt mở to trông ngố ơi là ngố. khóe miệng leo run run, anh đang cố để không bật cười thành tiếng. sangwon nhìn lên nhìn xuống một lượt gương mặt ăn tiền của leo, cũng đẹp, mỗi tội thua mình. căn bản là em vẫn không hiểu tại sao ngủ dậy một giấc mà tự dưng lại có người yêu? cứ như em đã bị mất một phần ký ức về chuyện này vậy. leo cũng có cùng suy nghĩ với em, nhưng anh không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng. có thể là do công việc dạo này quá căng thẳng nên tinh thần sangwon không được tốt, em chỉ tạm thời quên mất anh thôi.
"thật à?" tiếng sangwon nhẹ hẳn đi, quả thực nhìn kỹ thì em cũng thấy gương mặt này có phần quen thuộc.
"thật đó." leo thở phào.
"nhưng tôi vẫn cần xác nhận vài thứ. buông tôi ra trước đã."
"? không."
"tôi thề là sẽ không đập anh, thề!"
"không được chạy." ai mà thèm quan tâm việc em có đập anh hay không chứ.
"ừ được rồi, thả ra đi."
leo ngồi dậy khỏi người sangwon, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt lên người em. sangwon vừa được thả đã lúc tung xung quanh để tìm điện thoại, xác nhận xem những gì anh nói có thật không thì cứ hỏi hội anh em cây khế là biết.
leesangwon
alo
kangkangminmin
yookangmin
?
mới sáng sớm
mà đã muốn ăn đấm à
leesangwon
không
t hỏi cái này phát
yookangmin
gì?
lee sangwon đã gửi một ảnh (lee leo bị chụp trộm)
leesangwon
cha nội này
là ny t hả?
yookangmin
chứ không lẽ ny t?
m chưa tỉnh ngủ hả
leesangwon
hơi hơi
yookangmin
tối hôm qua còn bus mỏ nhau nhiệt tình
sáng ra lại hỏi cha nội này cha nội kia
bộ tác dụng phụ à?
leesangwon
câm đi
ok rồi
bye
yookangmin
thg này sao z tr (x)
2.
"nếu một ngày, em quên hết mọi thứ về anh, không phải chỉ một ngày, hai ngày hay một tuần, mà là cả đời. thì leo sẽ làm gì?"
sangwon nằm gọn trong lòng phúc hậu, anh tì cằm lên vai em, ánh mắt chuyển từ màn hình đang chiếu chương trình giải trí sang sangwon. anh không hiểu tại sao em lại hỏi anh điều ấy, có phải vì chứng mất trí nhớ của em dạo này ngày càng xảy ra thường xuyên không?
nói mới nhớ, đã khoảng một tháng từ cái ngày leo thức dậy và bị người yêu nhỏ chọi đồ vào người trong sự hoang mang và mớ ngủ. hôm đó họ mất một tiếng giằng co, 30 phút để sangwon nhắn tin hỏi anh em xác nhận sự thật, và cuối cùng thêm 30 phút nữa để em từ từ tìm được trong hồi hải mã ký ức về leo. nếu cố gắng thì sau một thời gian, sangwon sẽ nhớ ra anh là ai. nhưng ban đầu là vài tiếng, lần sau lại mất nửa ngày, lần sau nữa thì tận một ngày,...
bọn họ cũng đã đến bệnh viện để kiểm tra và tham khảo một số cách điều trị nhưng không mấy hiệu quả. mặc dù đến hiện tại tần suất sangwon quên mất anh đã thưa hơn, nhưng thời gian để em trở lại bình thường cũng kéo dài theo nó. một tuần, lần cuối cùng chứng mất trí nhớ kỳ lạ đó tái phát, sangwon mất một tuần để nhớ ra leo.
anh biết điều em đang lo sợ, nếu không có cách nào ngăn lại nó, liệu ký ức về anh có thể tồn tại trong đầu sangwon bao lâu đây?
"thì chúng ta sẽ quen nhau lại từ đầu." leo áp má mình vào má sangwon, cảm nhận hơi ấm thoảng mùi thơm truyền qua từ cặp má mềm. anh quay qua thơm cái chóc, rồi vòng tay ôm quanh cổ sangwon. "anh sẽ tán tỉnh em, sẽ nói yêu em cho đến khi em đồng ý. chịu không?"
"anh không thấy em phiền phức à? nếu là em, em đã đi tìm một người khác có thể ghi nhớ em mãi mãi, chứ không phải cái tên thi thoảng lại quên mất mình..." lời nói của leo không khiến sangwon vui hơn chút nào, ngược lại, en thấy mình là một kẻ vô tích sự, làm khổ anh. cảm xúc càng nặng nề.
"em tìm thấy anh rồi mà. anh là người sẽ ghi nhớ em mãi mãi đây." leo ngứa tay véo má em, mong rằng chút trò nghịch ngợm này có thể khiến em khó chịu với anh, còn hơn là để sangwon cảm thấy tội lỗi và buồn bã vì bản thân mình. "anh là lee leo, là người yêu của em, là người kiên trì nhất trên đời, em không biết à?"
"nhưng mà..."
"em nghĩ xem," leo ngắt lời em. "tại sao em lại chỉ quên mỗi anh, người yêu siêu cấp đẹp trai tài giỏi của em, mà không phải là những thứ khác?"
"em cũng thắc mắc."
sangwon rất muốn biết tại sao, tại sao lại làm thế với leo.
"ông trời đang thử thách tình yêu của chúng ta, anh nghĩ vậy." leo cười khẽ, anh gỡ bàn tay đang cấu véo nhau của sangwon, những ngón tay lạnh băng được bàn tay anh bao lấy, ủ ấm dưới lớp chăn họ đắp trên đùi. "và chúng ta sẽ chiến thắng, em tin không?"
leo nhắm mắt, tựa đầu lên vai sangwon, chờ câu trả lời mà anh muốn nghe. nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng ồn nhiễu loạn của kênh truyền hình đột ngột mất sóng, leo khẽ thở dài.
sangwon gỡ tay mình khỏi tay anh, thấy bên vai trái lại nặng thêm một chút. em đẩy người anh ra sau ghế, hai chân chạm xuống sàn, đứng lên trong sự ngỡ ngàng của leo. sangwon quấn chăn quanh người, chỉ để lộ khuôn mặt với gò má ửng đỏ vì lạnh, toàn bộ cơ thể giấu kín sau lớp chăn.
"em tin chúng ta."
sangwon bỏ lại câu nói cùng nụ hôn lên trán leo rồi chạy vào phòng. còn anh vẫn còn tròn mắt, tâm trí đã bay lên chín tầng mây, đến cái lạnh đang dần thấm vào da thịt cũng chẳng đáng để anh bận tâm nữa rồi.
-----
"anh định cua em lại từ đầu thật à?"
"em bảo tin mà giờ lại hỏi anh thế này á?"
"ơ thì em hỏi lại cho chắc."
"anh nói thật mà, mai anh diễn lại cho em xem tuyệt đỉnh tán tỉnh của tác giả lee leo."
"thế thì em cũng cho anh xem kỹ năng né thính của tác giả lee sangwon!"
cũng đáng gườm đấy, nhưng chắc chắn anh không thua đâu!"
"để rồi xem!"
3.
buổi sáng tinh mơ, trời quang mây tạnh.
sangwon đang ngồi trong quán cà phê, bên cạnh ô cửa treo đầy giỏ cây xanh mướt. em tựa cằm đưa mắt nhìn dòng người qua lại trên đường rồi chìm đắm vào thế giới riêng của bản thân, khiến mọi thứ xung quanh như bị lu mờ, kể cả người vừa yên lặng bước tới. dạo này công việc ở phòng thu quá nhiều, sangwon bị ép đến không thở nổi nhưng vẫn cố chấp bắt bản thân phải làm cho xong mới được nghỉ ngơi. cũng vì lý do đó mà rất nhiều vấn đề đã xảy ra, điển hình nhất là việc, sangwon thi thoảng lại "quên" mất người yêu của mình.
sangwon cũng không chắc có phải là do mình bị stress, tinh thần căng thẳng quá mức nên mới thành ra như vậy không, nhưng số buổi sáng em thức dậy với tình trạng hai tay bị anh người yêu nắm ghì lên trên đầu (để sangwon không tiện tay ném đồ vào mặt anh) càng ngày càng nhiều. ban đầu em chỉ tạm thời quên mất ký ức về anh trong vòng vài tiếng sau khi thức dậy, nhưng lần gần đây nhất thì mất hẳn một tuần để sangwon ngờ ngợ ra thằng cha thình lình xuất hiện trong nhà mình là ghệ em. tình trạng ngày càng tồi tệ hơn khiến sangwon càng thêm lo lắng, có lẽ em phải xếp lịch đi khám thêm một vài buổi nữa thôi, tất nhiên là sau khi công việc tồn đọng đã hoàn thành...
cạch! tiếng mặt kính va chạm làm sangwon bừng tỉnh, bấy giờ em mới nhận ra bên cạnh mình đã mất một chiếc ghế trống, nhiều thêm một con người. leo chậm chạp ngồi xuống ghế, dùng thìa khuấy nước trong ly tạo thành tiếng lách cách, sangwon không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh mãi. chắc tại anh đẹp.
"mặt tôi dính gì à?" leo đột nhiên lên tiếng.
dính sự đẹp trai đấy. sangwon bụm miệng, giả bộ ho khan vài cái, lúc sau mới lảng tránh bằng cách đưa mắt về ly cappuccino trong tay mình. thấy mình đã thành công chọc ghẹo được sangwon, leo nở nụ cười nhạt, lại len lén nhìn người kia bặm môi ngó nghiêng xung quanh.
"ừm, thật ra..." sangwon ậm ừ, giống như bối rối không biết có nên nói ra hay không. "trên mặt anh dính vụn bánh mì kìa."
giờ người đi ghẹo bị ghẹo lại rồi nhé, tỉ số hiện tại là hòa 1-1. leo nghe vậy thì vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, quả thật có một miếng vụn bánh bé xíu dính trên má anh. quá mất mặt, leo khóc thầm trong lòng nhưng vẫn phải thể hiện ra bên ngoài là mình ổn. khóe miệng sangwon giần giật, em lại bặm môi, nghiêng đầu hỏi.
"sao anh lại ngồi ở đây," nói đoạn, sangwon quay đầu nhìn một lượt không gian trong quán cà phê, đến khi chắc chắn là khách đến đây không quá đông đến nỗi hết sạch bàn mới quay lại đối diện với leo. "tôi thấy bàn trống còn rất nhiều mà?"
"vậy cậu nghĩ lý do tôi chọn ngồi ở đây là gì?" leo bắt chước sangwon đưa tay lên tựa cằm, ánh mắt mang ý tán tỉnh rõ ràng như ban ngày.
"hừm..." sangwon "đăm chiêu" suy nghĩ, cố gắng né xa câu trả lời đã hiện rành rành trước mặt. "chắc là vì anh thích chỗ ngồi gần cửa sổ giống tôi? nếu vậy thì chúng ta hợp nhau đấy!"
leo không kìm nổi tiếng cười khẽ, dáng vẻ này y chang cái lúc anh dàn dựng cảnh "tình cờ" ngồi gần sangwon trong căng tin lúc hai người họ còn là sinh viên cùng trường, nhưng khác cái là sangwon hồi đấy là ngơ ngơ hàng thật, còn bây giờ là hàng pha kè.
"phải đấy, ý tôi là, chúng ta rất hợp nhau."
leo đột ngột đứng dậy, sangwon tự động ngồi thẳng người khi thấy người kia đang có ý định tiến đến chỗ mình. đôi mắt em theo dõi từng cử chỉ tiếp theo của leo, chỉ sợ anh lại làm gì đó khó coi ở nơi công cộng như lần trước... nhưng may là lần này sangwon nghĩ nhiều rồi, leo chỉ lại gần xoa rối mái tóc chải chuốt gọn gàng của em rồi cúi xuống ghé vào tai sangwon, nói nhỏ.
"cho tôi số liên lạc đi, cuối tuần này chúng ta test độ hợp nhau."
da gà da vịt của sangwon thi nhau nổi lên, em tạm thời chưa kịp phản ứng lại đòn tấn công của leo, chỉ biết cào móng tay lên mặt ly nhẵn bóng. leo lại không có kiên nhẫn như thế, anh càng ghé sát môi vào vành tai đỏ bừng của sangwon, giọng nhẹ như tiếng thở.
"hửm? nói gì đi chứ? hay là em muốn test ngay bây giờ?"
đến khi cánh môi kia chạm nhẹ vào da, sangwon mới đẩy leo ra, chịu, em chịu thua.
"thôi lần này em thua, được chưa? anh nói chuyện thấy ghê quá."
"nói chuyện thấy ghê mà hồi đó vẫn tán được em mới giỏi."
"nói thật nha, hồi đấy em đổ anh vì cái mặt chứ mấy cái khác thì..."
"thì sao?"
"thì vẫn đổ..."
4.
sáng nay thức dậy, sangwon chợt thấy trong lòng trống vắng, như là có thứ gì đó vừa tan biến theo màn sương lạnh đêm qua, nhưng em không thể biết đó là thứ gì.
có lẽ là một cái tên.
----
ngày mới của sangwon không thể thiếu một ly cappuccino của quán ruột, hôm nay cũng không ngoại lệ. chỗ ngồi bên cạnh ô cửa kính lớn ở gần lối ra, em thích ngồi đó vừa nhâm nhi thức uống trong tay, vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài để thả trôi những suy nghĩ vẩn vơ. thế nhưng hôm nay cứ có gì đó là lạ, khi nhìn đến cảnh đường phố tấp nập người, sự chuyển di dù nhanh hay chậm cũng khiến đầu óc em chững lại. tâm trí tựa như một cuộn len rối, nhưng mãi chẳng tìm thấy đầu dây, không gỡ được. vì không tìm được điểm thả neo sự chú ý, ánh mắt sangwon cứ đảo liên hồi, cho đến khi nó vừa vặn bắt gặp một người. dáng người cao gầy, mái tóc chải chuốt gọn gàng, đôi mắt sáng như sao, sangwon chỉ thấy được từng ấy.
"anh ta là ai nhỉ?" em tự hỏi, đôi mắt không dời khỏi người kia, quan sát gương mặt giấu sau lớp khẩu trang đang dần tiến lại gần mình.
"xin chào?" cách lớp cửa kính của tiệm cà phê, người đó đứng trước ô cửa nơi em đang ngồi, vẫy tay. nhìn khẩu hình thì có vẻ anh ta đang chào hỏi, em hơi mất tự nhiên nhưng không quá khó chịu, anh ta không hề có ý xấu, sangwon cảm thấy vậy. em gật đầu, vẫy chào lại.
mất khoảng năm phút để anh ta bước vào quán, gọi một ly cà phê sữa dùng tại quán rồi thong dong bước đến chỗ sangwon đang ngồi.
"tôi có thể ngồi đây chứ?" anh ta hỏi, nhưng tay đã kéo ghế ra.
"nếu tôi nói không?"
"vậy thì tôi sẽ xin lỗi." anh ta ngồi xuống, đối diện sangwon. "tôi là lee leo."
mặc dù không hỏi, nhưng em vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết. có nên giới thiệu qua lại về mình không? leo cởi bỏ khẩu trang, nhờ đó mà nụ cười nhạt trên môi anh xuất hiện trong con ngươi nâu đậm của sangwon. từ lúc gặp em, anh đã cười như vậy rồi.
"tôi là lee sangwon." đưa tay ra.
sangwon ngờ ngợ ra đó là người đàn ông em vừa gặp trong cửa hàng tiện lợi hồi sáng. bình thường em không hay để ý người lạ, nhưng vì leo dường như đang muốn bắt chước em, những kệ hàng sangwon từng dừng lại để nhìn hay những thứ em cầm lên để cân nhắc mua đều được anh lặp lại y hệt. sangwon không khó chịu, chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, rốt cuộc anh ta muốn gì?
"ừ, tôi biết."
leo không vội nắm lấy tay sangwon, anh rướn người lên, chạm vào vào mái tóc mềm hơi rối vì gió của em, phẩy nhẹ một cái. một chiếc lá nhỏ xinh bay xuống, rơi trên tay áo sangwon.
đương lúc em còn đang ngơ ngác, bàn tay đang đưa ra giữa không trung đã được bàn tay khác nắm lấy. sangwon chỉ muốn bắt tay, nhưng leo lại dùng cả hai tay để bao trọn tay em. tay leo hơi thô ráp, nhưng xúc cảm ấm áp trên da khiến em thoải mái, có lẽ trong khoảnh khắc nào đó, sangwon đã mong anh đừng thả ra. cái nắm tay từ một "người lạ" nhưng lại quen thuộc đến khó hiểu, trái tim em đập rộn ràng, mặt bất chợt nóng bừng lên.
mọi chuyển biến trên gương mặt sangwon đều được leo quan sát hết thảy, anh không biết làm gì ngoài cúi đầu cười lén, từ từ thu tay lại. sự hụt hẫng thoáng chốc vụt qua ánh mắt sangwon, em giấu nhẹm chúng đi bằng cách quay đầu nhìn về phía ô cửa, hai tay chụm lại quanh thân ly cappuccino vẫn còn bốc khói.
"còn tôi thì không biết anh."
chỉ là một câu nói bình thường mà thôi, vậy mà ý cười trong mắt của leo đã biến mất, thay vào đó là một chút mất mát, không khí bình lặng xung quanh dường như cũng trùng xuống. anh giữ im lặng, sangwon cũng không dám hó hé gì thêm. em sợ, sợ rằng những lời nói tiếp theo của mình sẽ phá vỡ một thứ gì đó, một thứ có lẽ rất quan trọng với anh.
"rồi em sẽ biết thôi." leo chẳng chờ để uống hết cốc cà phê, lục tục muốn đứng dậy.
"không! tôi biết rồi, anh là lee leo. tôi biết."
sangwon cũng rời ghế, em không muốn anh đi. những thứ leo nói thật sự rất kỳ lạ, sangwon không thể bỏ mặc sự hoài nghi của chính mình, và nếu anh chính là câu trả lời, vậy thì em sẽ quyết theo đến cùng. em chộp lấy bàn tay buông thõng của leo, ý đồ níu anh lại, nhưng lại bị anh cố ý kéo chạy ra khỏi quán. bọn họ băng qua hàng người đi thả bước trên vỉa hè, những bước chân vội vã của leo kéo theo sangwon cho đến khi bọn họ dừng lại, rẽ vào một con hẻm vắng người.
"anh..." nếu nói em không hoảng thì chắc chắn là nói dối, móng tay sangwon ghim chặt vào da leo như cảnh cáo nhưng người kia lại chẳng quan tâm. "anh muốn làm gì?"
sangwon kêu lên một tiếng đau điếng khi bị đẩy vào mặt tường thô ráp, lực đẩy không mạnh nhưng cũng đủ để em loạng choạng, lưng đau nhói. leo dùng một tay đỡ lấy đầu sangwon, tay còn lại thì nâng cằm em lên, chưa kịp để đôi môi kia mấp máy nói ra câu nào, anh đã áp môi mình lên, trao cho sangwon một nụ hôn còn lẫn chút vị cà phê đắng ngắt.
nếu biết trước níu lại sẽ bị người ta làm chuyện đồi bại với mình thì sangwon thề em đã mặc kệ đống câu hỏi chưa rõ đáp án trong đầu đi rồi, nhưng giờ hối hận cũng đã muộn. sau khi dùng hết sức bình sinh đẩy người kia ra, em lập tức túm cổ áo leo giằng xuống, cái tên biến thái này, hôm nay mà không trả cho đủ thì tên em viết ngược. leo không tránh né, mặc kệ cho người kia liên tục cấu véo, đẩy anh vào bức tường đối diện để thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho dễ.
"mẹ kiếp, anh chán sống rồi mới dám động đến tôi!"
những lời chửi bởi của sangwon không thể lọt nổi tai leo, anh đứng đó chịu trận như một bao cát vô tri, cho đến khi sangwon ngừng tay thì khuôn mặt điển trai đã bầm dập hết cả. sau khi trả đũa xong, sangwon đứng so gối vì mệt, thở không ra hơi, bấy giờ em mới nghe thấy giọng leo thì thào.
"anh xin lỗi... chỉ tại, anh không kiềm lại được."
"kiềm cái con kh-"
sangwon rất muốn chửi thề, mẹ ơi, anh ta đang khóc kìa. nhìn hàng nước mắt lăn trên má leo, em nghĩ không biết có phải mình hơi quá tay rồi không? sangwon ghét nhất là nhìn người khác khóc, và ghét nhất là khi chính bản thân em là lý do.
"này... tôi đánh anh đau đến vậy hả?" sangwon vội chạy lại chỗ anh, chân tay luống cuống mà chẳng biết làm gì. môi anh đang chảy máu, trên trán u một cục, vết xước trên má nhiều vô kể, nước mắt thì giàn giụa. "a làm sao bây giờ."
"thật sự... rất đau." leo nắm bàn tay đang quơ loạn xạ của sangwon, đặt nó lên nơi ngực trái của anh. "anh đau ở đây này, won ơi."
sangwon khó hiểu, không lẽ anh ta có bệnh tim? và em vừa làm bệnh tình của anh ta tái phát? vậy giờ phải gọi cấp cứu ngay đúng không? trong lúc những suy nghĩ chạy trong đầu em loạn xạ như tơ vò, leo đã vòng tay ôm sangwon chặt cứng. cả người anh tựa lên người em, nước mắt chảy xuống thấm vào vai áo.
lee leo từng rất tự tin nói với lee sangwon, rằng nếu em quên mất anh, thì dù có phải nhắc đi nhắc lại cả trăm lần, anh cũng sẵn lòng. leo không nói dối, nhưng đôi khi anh lại không thể chịu đựng được, cái cảm giác bị quên lãng đó. giống như anh là kẻ đáng thương bị loại bỏ khỏi thế giới của sangwon, tìm đủ mọi cách để ghi lại sự tồn tại của mình trong mắt em, rồi sau một đêm, mọi thứ lại đâu vào đấy. leo thấy mỏi mệt, nhưng đôi chân cứ bước không ngừng, anh sẽ không dừng lại, vì phía trước còn có sangwon, có tình yêu của bọn họ.
"làm ơn, hãy nhớ tên anh. anh là lee leo. anh là người yêu em nhất, em phải nhớ." leo đã muốn ôm sangwon như thế này, hôn em như thế này, bị đánh tím tái mặt mày cũng được, anh chấp nhận tất cả.
nhưng nếu em không thể nhớ, vậy thì ngày mai chúng ta lại gặp.
-----
kết thúc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com