Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

giữ người

-ca ca em đâu?

lâm tử diệp hỏi trình tiêu. rõ ràng vừa nãy còn thấy anh ở trước mặt mình, vậy mà mới quay lưng nói chuyện với đạo diễn xong người đã mất tiêu rồi!? trình tiêu đang xem điện thoại nghe xong cũng thở hắt ra rồi bất mãn nhìn cậu.

-em bám theo ca ca cả ngày như vậy, em không biết thì em nghĩ chị sẽ biết sao hả thằng nhóc này.

cậu cũng không muốn phải lời qua tiếng lại, bĩu môi với cô một cái rồi hất cằm bỏ đi. trình tiêu hiện tại rất muốn siết cổ cậu một cái. lúc muốn quay video hay chụp hình thì cứ lẽo đẽo theo cô bày ra bộ dạng dễ thương mè nheo rủ cô cùng làm, còn liên quan đến anh trai xinh đẹp nào đó thì xem cô như máy dò hỏi tin tức vậy đó. trình tiêu bất mãn, nhưng cô không làm được gì. thôi, cô là người lớn, không chấp con nít.

-hạo ca, gia thuỵ đâu?

hỏi trình tiêu xong tìm thêm một lúc vẫn không thấy anh đâu, lâm tử diệp liền kéo tay hầu minh hạo đang nói chuyện với trần đô linh để hỏi người. hắn có chút á khẩu, vừa muốn nói vừa lại thôi. thằng nhóc này, không phải bình thường giữ khư khư điền gia thuỵ hay sao mà giờ chạy lại hỏi hắn?

-anh không có bắt người của em, có hỏi anh cũng không biết.

lâm tử diệp bực dọc khoanh tay thở mạnh. cái người này, sao cứ thích chạy lung tung mãi vậy hả? cậu tìm người cũng mệt lắm chứ bộ!!

-hình như đang ở phía bên kia với nhân viên đoàn, em qua tìm thử xem.

trần đô linh chỉ tay về phía nhóm người đang cười nói, sau đó nhóc con cảm ơn cô xong xách tà áo chạy đi tìm người luôn. cô với hầu minh hạo nhìn nhau, sao cứ có cảm giác lâm tử diệp ngày càng giữ người thế nhỉ?

cậu vừa thấy anh đang ngồi nói chuyện với nhân viên hậu cần liền lao vào ôm cổ anh từ phía sau. điền gia thuỵ cũng không có ngạc nhiên, chỉ nắm nhẹ cổ tay cậu rồi tiếp tục cùng mọi người trò chuyện.

ai nhìn thấy cũng nghĩ lâm tử diệp sẽ nháo nhào, nào ngờ lại im lặng ôm anh như thế. nửa lời cũng không xen ngang vào cuộc trò chuyện của mọi người, chỉ đứng ôm người mà thôi.

sau đó đi đến đâu lâm tử diệp cũng giữ khư khư lấy anh. trang phục của anh có phần dây dài ở đai lưng, lâm tử diệp bèn thuận tay nắm lấy rồi kéo anh đi với mình. ban đầu điền gia thuỵ nghĩ nhóc con chỉ nghịch nên không có cấm cản, vậy mà bây giờ thành thói quen luôn rồi. đến cả đi ra xe cũng kéo anh đi như vậy trước mặt bao nhiêu fan, khiến anh ngượng chết đi được.

điền gia thuỵ không cho cậu kéo dây ở đai lưng nữa, lâm tử diệp bèn níu lấy dây mạt ngạch của anh. tạo hình của anh không có xoã tóc, nếu có thì chắc cậu đã nắm tóc luôn rồi. lâm tử diệp cứ vừa đi phía sau vừa giữ dây mạt ngạch như thế, hoàn toàn không để anh rời khỏi tầm mắt mình.

anh lại nhắc nhở cậu, không được nắm nắm kéo kéo như thế, nhỡ đâu lại khiến tổ tạo hình phải tốn công sửa lại. cậu nghe lời, không làm nữa, trực tiếp nắm lấy tay anh luôn.

điền gia thuỵ có chút bất lực, không rõ nhóc con hôm nay bị gì mà cứ khư khư theo anh. nhìn lâm tử diệp thiếu điều tự lấy keo dán sắt dán anh và cậu lại với nhau luôn đó. mấy hôm trước vẫn bám, nhưng đâu có tới mức này. nhóc con lại đang suy tính cái gì trong đầu đây hả...

lâm tử diệp mặc y phục vàng nhạt, vừa thướt tha vừa nhẹ nhàng vừa đơn giản, nhìn y hệt một tiểu thiên sứ mới hạ phàm. nhưng mà hành động của nhóc con không có dịu dàng như thế, cả ngày cứ lôi lôi kéo kéo điền gia thuỵ, lần nào cũng khiến anh loạng choạng. lâm tử diệp, có thể nào nhẹ tay với người lớn tuổi một chút được không hả? cái thân già của anh sắp bị cậu kéo ngã rồi đó!

-đừng kéo nữa, tay sắp bị em kéo đứt rồi.

điền gia thuỵ dở khóc dở cười nói với cậu, có cảm giác như cánh tay này không còn là của anh nữa. lâm tử diệp cũng giảm nhẹ lực tay, vẫn một mực giữ người. trần đô linh nhìn hai đứa nhóc cả ngày cứ bám dính vào nhau liền buồn cười hỏi:

-em sợ ca ca bị bắt cóc sao?

anh nghe xong liền bày ra bộ mặt không phục, vờ như giận dỗi hỏi lại:

-em lớn như vậy, cao to như vậy, muốn bắt là bắt sao? em cũng đâu có dễ dụ đến thế.

lâm tử diệp nhìn anh, sau đó đảo mắt một vòng. điền gia thuỵ nhìn biểu cảm này liền cốc đầu cậu, hôm nay còn dám coi thường anh cơ đấy. đúng là được chiều đến sinh hư!

-anh cả ngày chạy nhảy lung tung, không thấy anh trong tầm mắt em không an tâm.

-em nói chuyện cứ như em lớn hơn anh ấy.

điền gia thuỵ nhếch môi với cậu. lâm tử diệp nhún vai, nhàn nhã nói:

-tuổi tâm hồn em lớn hơn anh là cái chắc.

-chuẩn bị vào cảnh quay!

quách đạo dùng loa gọi to, vừa kịp lúc ngăn cản được cuộc cãi vả sắp diễn ra của hai nhóc con kia.

lâm tử diệp đứng phía ngoài nhìn anh đang bị các chị gái vây quanh, tay cũng vuốt má sờ y phục các thứ. vừa nãy điền gia thuỵ bị vuốt tai ngại đến mức ngồi xổm xuống, mà màn vuốt má diễn đi diễn lại cũng gần hai mươi lần. lâm tử diệp thật sự nổi lên cảm xúc muốn giữ người ở bên mình.

xong cảnh cũng là lúc cả đoàn thấy trên người điền gia thuỵ có một con koala vàng tên lâm tử diệp. anh bất lực cười khổ, cũng chỉ là cảnh quay thôi mà, đâu phải bị bắt thật đâu. lâm tử diệp không quan tâm, vẫn ôm tay anh cứng ngắt không buông.

-hay là anh tháo tay anh ra đưa cho em luôn?

điền gia thuỵ buồn cười hỏi cậu, chỉ là câu trả lời của cậu khiến anh có chút hoài nghi nhân sinh.

-không cần tháo, trực tiếp dán anh dính vào người em là được.

anh nhìn cậu như thể sinh vật lạ, cuối cùng đành nhắm mắt bỏ qua để mặc cậu bám lấy mình. hầu minh hạo cuối cùng không nhịn được mà chen vào một câu:

-em lo tiểu thuỵ sẽ bị mấy tỷ tỷ bắt cóc hả?

lâm tử diệp gật đầu không chút kiêng dè. điền gia thuỵ trợn mắt nhìn cậu, ý của cậu là anh ngây thơ tới mức dễ bị bắt cóc đến như vậy!?

-thuỵ thuỵ được nhiều người yêu thích như vậy. nhỡ đâu trong lúc em không để ý liền có người chạy đến bắt anh ấy đi mất thì sao?

cậu vòng hai tay ôm lấy eo anh, vô cùng ngây thơ mà trả lời hầu minh hạo. trong khi hai anh trai còn chưa kịp sắp xếp câu chữ thì lâm tử diệp đã nói thêm:

-ví dụ như anh với lỗi ca, em là con nít nên tranh không lại hai người, chỉ có cách này mới giữ được thuỵ thuỵ thôi.

hầu minh hạo giơ hai tay lên bày ra vẻ đầu hàng. hắn không cãi nhau với con nít, khi nào lâm tử diệp không đi làm thì điền gia thuỵ sẽ lại bám lấy hắn thôi. không cần phải tranh chấp làm gì, có tranh cũng không tranh không lại cái miệng của lâm tử diệp. nhóc con này đúng là khiến người khác phải im lặng chào thua.

-anh dễ bị bắt đến vậy sao?

điền gia thuỵ nhướn mày hỏi cậu, như thể nếu cậu nói sai ý anh thì sẽ ngay lập tức lãnh trọn lưỡi kiếm lên đầu. lâm tử diệp không sợ, mỉm cười tự đắc trả lời anh:

-lỗi ca với hạo ca bế anh lên còn được, bắt anh nhằm nhò gì đâu. chưa kể hiện tại em cũng nhấc anh lên được. ví dụ như vừa nãy nhiều tỷ tỷ vây quanh như vậy, bọn họ cùng nhau hợp sức chắc chắn sẽ mang được anh về nhà.

anh đánh cậu được không? suốt ngày chỉ biết nói chuyện linh tinh, mà cứ phải dìm anh xuống cậu mới vừa lòng. anh cũng đâu có yếu ớt mong manh đến như vậy? xét ra thì nhóc con mới là người dễ bị bắt nhất còn gì, vậy mà còn dám nói anh.

-em xem trọng anh một chút được không hả? trong mắt em anh tệ đến vậy à?

điền gia thuỵ ra vẻ hậm hực hỏi nhóc con, tay còn đẩy người cậu ra không cho ôm nữa. nhưng mà mọi sự phản kháng đều vô nghĩa, lâm tử diệp bám dính lấy anh như thể đã thật sự dán keo lên người vậy.

-bao nhiêu lời hay ý đẹp em nói đều bị anh quên sạch hết rồi. đúng là người vô tâm thường sống thảnh thơi.

lâm tử diệp bĩu môi cãi lại anh. cậu khen anh nhiều như vậy, cuối cùng trong suy nghĩ của anh lại biến thành cậu thấy anh không tốt. cậu không còn gì để nói nữa, có nói anh cũng không nhớ, chỉ giỏi nhớ mấy lời cậu trêu.

-nói cái gì đó? múa lửa chưa đủ đúng không? có tin anh đề xuất với quách đạo cho em múa nước làm nhân ngư luôn không?

-em nói người đẹp thường sống tàn ác, cả ngày chỉ biết bắt nạt em.

hầu minh hạo ho nhẹ mấy tiếng rồi đi sang phía nữ chính và đạo diễn đang thảo luận. nghe hai đứa nhóc này cãi nhau vui thật, bảo sao trình tiêu cứ nói với bọn họ muốn vui vẻ thì cứ đổ một ít xăng vào nhà hai anh em gà con là được. việc châm lửa và thổi lửa cứ để hai người làm, đảm bảo vừa hừng hực khí thế. sau đó chỉ cần ăn bánh uống trà xem hai người lời qua tiếng lại là được, chắc chắn sẽ có mấy câu nói rất là thú vị.

-em đừng có ôm anh nữa. anh ác lắm, lát nữa sẽ ném em vào động bàn tơ cho em tự sinh tự diệt.

-tay của em, em muốn ôm hay không là chuyện của em. anh ném em vào động bàn tơ em sẽ mượn hồn ly luân chạy thoát ra ngoài.

-cái miệng em cái gì cũng nói được. mau buông anh ra, không cho ôm nữa. em đi mà ôm quách đạo.

-em thích ôm anh hơn.

vùng vẫy một lúc vẫn là không thoát được cái ôm của lâm tử diệp, điền gia thuỵ đột nhiên rất muốn gọi cung viễn chuỷ đến giúp anh đấu võ mồm với nhóc con này. lâm tử diệp đắc ý ôm anh, vẻ mặt vô cùng thoả mãn. quách đạo đang nghĩ, hay là bây giờ cho lâm tử diệp múa lửa luôn nhỉ? nếu hỏi điền gia thuỵ thì chắc anh cũng đồng ý luôn, có khi còn cùng mọi người thổi lửa thổi khói cho cậu múa.

-anh không chiều em nữa, chiều đến sinh hư luôn rồi.

-vậy để em chiều anh.

-còn dám nói?!?

-bảo bối ngoan, đừng giận.

điền gia thuỵ mỉm cười, búng mạnh một cái vào trán cậu khiến cậu gào to, hai tay cũng vì ôm trán mà buông anh ra. các nhân viên thấy vậy liền thở dài, lát nữa lại phải giúp cậu che vết đỏ giữa trán rồi mới quay tiếp được. lâm tử diệp bị anh tác động nhiều lần như vậy vẫn không biết sợ, ngày nào không ghẹo anh đến phát tức thì ngày đó sẽ có chuyện, ví dụ như bị bệnh.

-em nói đâu có sai. người đẹp thường sống tàn ác.

lâm tử diệp bĩu môi nói với chị chuyên viên trang điểm đang giúp mình, cô mỉm cười không phản đối. nhưng mà dù sao cậu cũng thích chọc ghẹo anh, chút thương tích này không đáng kể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com