Chương 40: Không có lựa chọn
Quan Nhu ngồi trên giường trải đầy hoa hồng, cả căn phòng cũng ngập tràn một màu đỏ. Nàng ta hồi hộp đến mức hai tay cầm chiếc quạt hỉ run run, không kìm được mà kéo cao môi đỏ.
Được gả cho Dịch Thần là ước nguyện cả đời của Quan Nhu. Nay được như ý, nàng ta vui như thể lạc trên chín tầng mây. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Dịch Thần mặc hỉ phục loạng choạng trở về vì say rượu, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng ta, ôm lấy nàng ta, nói rằng hắn cũng hạnh phúc giống nàng ta, Quan Nhu quả thực có chết cũng mãn nguyện.
Tiếng bước chân ngày một gần, trái tim nữ nhân trên giường đập ngày càng nhanh. Cánh cửa phòng bật mở, nhưng phong thái của Dịch Thần không giống như Quan Nhu tưởng tượng.
Dáng đi thẳng tắp, cho thấy hắn hoàn toàn tỉnh táo. Như vậy cũng có nghĩa, hắn không hề uống một giọt rượu mừng nào.
Dịch Thần nửa cái liếc mắt cũng không muốn cho người còn lại trong phòng. Hắn vội vàng bước đi tủ đồ, phất tay một cái, hỉ phục màu đỏ đã rơi xuống sàn.
Quan Nhu nhìn phu quân mặc hắc bào thường ngày liền mím chặt môi đỏ. Nàng ta thấy hắn toan rời đi liền gấp gáp lên tiếng.
“Điện hạ, chàng đi đâu vậy? Chúng ta...còn chưa uống rượu giao bôi mà...”
Nam nhân hắc bào khẽ nhếch mép, cũng không quay đầu lại.
“Bổn điện hạ còn có việc. Rượu giao bôi? Ngươi tự mình uống đi!”
Cửa phòng đóng sập một tiếng đầy lạnh lẽo. Quan Nhu tức giận vứt mạnh chiếc quạt hỉ ra xa. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ đã méo mó khó coi.
Nàng ta đương nhiên biết nam nhân kia đi đến nơi nào. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt ban nãy của hắn, Quan Nhu đã muốn băm vằm An Ninh thành trăm mảnh rồi.
“Tỷ tỷ, thái tử điện hạ và An đại thiếu gia không phải là quan hệ bình thường đâu. Tỷ phải cẩn thận.”
“A Đông, ý đệ là gì? Nam nhân với nam nhân làm sao có thể được chứ?”
“Trên đời không có chuyện gì là không thể xảy ra cả tỷ tỷ.”
Lời Quan Đông nói, nàng ta ban đầu cảm thấy chẳng đáng tin chút nào. Thế nhưng bây giờ dù nàng ta không muốn tin, sự thật cũng ép nàng ta phải tin cho bằng được.
Dịch Thần và An Ninh, vậy mà có thể làm ra loại chuyện nghịch thiên như vậy.
Kinh tởm biết nhường nào.
Nhưng Quan Nhu đã khao khát Dịch Thần đến mức, dẫu cho trong mắt nàng ta hắn kinh tởm, dẫu cho hắn đã có người trong lòng, nàng ta vẫn chấp nhận tất cả để được người ta gọi một tiếng “thái tử phi”, và sau này sẽ là “hoàng hậu”.
Nữ nhân nhìn căn phòng lặng như tờ, lại nhìn đến bản thân, nàng ta liền cảm thấy bộ hỉ phục đang mặc trên người thật châm chọc biết bao.
.
.
.
.
“Ninh Ninh.”
Giây phút An Ninh quay đầu, giọt nước mắt cũng cùng lúc rơi. Dịch Thần nhìn thấy, chỉ cảm thấy ngực mình tê rần.
“Thái tử điện hạ đến đây làm gì?”
Lời lẽ của An Ninh lạnh nhạt mang ý muốn đuổi người, nhưng y làm sao có thể giấu được tiếng nấc nghẹn qua giọng nói.
Dịch Thần tiến đến gần An Ninh. Hắn muốn nắm tay y liền bị y dứt khoát cự tuyệt.
“Đừng động vào ta!”
Nam nhân hắc bào đương nhiên lường trước được phản ứng này của thiếu niên. Hắn chỉ là không ngờ, lúc thực sự trải qua, trái tim hắn lại nhức nhối đến thế.
“Ninh Ninh, nghe ta giải thích, được không?”
“Điện hạ còn muốn giải thích cái gì nữa?” An Ninh cười khẩy một tiếng. “Không phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi sao?”
Dịch Thần nhất thời á khẩu. Hắn muốn giải thích cái gì? Hắn phải giải thích cái gì? Tại sao vào thời khắc y chất vấn, hắn lại không thể hiểu bản thân muốn cái gì?
Dịch Thần rất muốn nói, hôn sự này không phải là ý muốn của hắn, hắn không có lựa chọn nào khác.
Dịch Thần rất muốn nói, hắn đã đợi trước cửa phòng y một đêm dài.
An Ninh nhìn nam nhân trước mặt trầm ngâm không nói, tâm can càng quặn thắt đau đớn. Vậy mà ngoài mặt y phải tỏ ra kiên cường, không chút khổ sở.
“Hôm nay không phải người nên mặc hỉ phục sao thái tử điện hạ?” Ánh mắt thiếu niên bạch y đầy châm chọc nhìn hắc bào trên người hắn. “Hắc bào này...là gì đây?”
Vốn dĩ vì sợ thiếu niên nọ chói mắt với bộ hỉ phục đáng ghét trên người mình, cho dù có vội, hắn cũng phải cởi bỏ nó.
Dịch Thần nhìn An Ninh, thâm tình cùng bất lực hiện rõ nơi đáy mắt.
Hắn không phải kẻ ngốc, hắn liền có thể nhìn ra, người trước mặt hắn đang nói dối hắn, cũng là đang tự lừa mình.
“Ninh Ninh, đừng đeo mặt nạ nữa. Dù ánh mắt ngươi có bao nhiêu châm chọc, ngôn từ của ngươi có bao nhiêu sát thương, ta cũng sẽ không tin đâu.”
Một câu này của Dịch Thần, giống như chạm vào lớp phòng vệ mỏng manh nhất của An Ninh. Sau đó phá huỷ nó, khiến thứ cảm xúc mà thiếu niên bạch y vất vả nén xuống, trong một khắc liền ào ạt tràn ra ngoài, hóa thành những giọt lệ nhòa nơi khóe mắt.
Dịch Thần nhìn cảnh tượng như vậy liền không kìm lòng được, bất chấp sự giãy giụa của An Ninh mà ôm y vào lòng.
“Ninh Ninh, đừng khóc, Ninh Ninh...”
An Ninh khẳng định, y đã tận lực cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân. Thế nhưng, vào thời khắc nghe nam nhân nỉ non tên mình trên đỉnh đầu, bao nhiêu ưu thương cùng ủy khuất cứ như vậy tuôn trào mất kiểm soát, biến thành tiếng nức nở đau đớn xé lòng.
Dịch Thần cảm thấy trái tim như bị bàn tay ai đó bóp chặt, đau đến hít thở không thông. Vòng tay ôm An Ninh lại càng chặt thêm. Hắn sợ, chỉ cần hắn buông tay, y sẽ tan biến cùng gió đêm.
Một nửa kiếp người chìm trong đấu đá tranh đoạt, liếm máu trên lưỡi đao, chưa từng có chuyện gì khiến Dịch Thần cảm thấy bất lực. Trên đời chỉ có chuyện hắn làm được, và chuyện hắn không muốn làm. Vậy nhưng lần này Dịch Thần thừa nhận, hắn rất muốn làm, nhưng lại không có cách.
Thiếu niên này dường như đã được định sẵn, sẽ trở thành điểm yếu trí mạng của hắn, là thứ mà hắn không nên có nhất trong đời.
Thái tử Đại Yên, tôn quý biết bao, quyền lực biết bao. Nhưng có rất nhiều chuyện, thái tử là hắn không thể làm theo ý mình, cũng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể nhắm mắt thuận theo.
Ban đêm an tĩnh, ánh trăng soi chiếu đôi tình nhân đang ôm nhau bên dưới, đem hình bóng của hai người họ in trên làn nước trong hồ.
An Ninh từ lâu đã không còn khóc, cũng không còn vùng vẫy. Y mệt mỏi tựa đầu lên lồng ngực nam nhân, lắng nghe nhịp đập trái tim hắn. Mà Dịch Thần, cũng không nguyện buông tay.
Không biết trôi qua bao lâu, An Ninh lấy lại được sự thanh tỉnh của lý trí, liền dùng sức thoát khỏi cái ôm chặt như gọng kìm của Dịch Thần.
“Thái tử điện hạ nếu không còn lời gì để nói, xin người về cho.”
Dịch Thần mím môi không nhúc nhích. Hắn làm sao có thể không biết, lần này buông tay chính là một đời một kiếp. Nhưng Dịch Thần hắn, ngàn vạn lần cũng không muốn bỏ lỡ thiếu niên thanh thuần thiện lương này.
“Thái tử điện hạ, đêm tân hôn mà ngài lại bỏ mặc thái tử phi chạy đến đây, nếu thái tử phi mà biết, An Ninh có mười cái mạng cũng không thể đền hết tội”. Y nhàn nhạt mở miệng, không khó để nghe ra hàm ý đuổi người.
Nam nhân hắc bào vẫn như bức tượng không chuyển động, An Ninh lại tiếp tục nói lời khiến bản thân đau lòng.
“Đông cung còn có thái tử phi đang chờ, thái tử điện hạ xin mời về cho.”
Y cùng hắn đối mắt rất lâu, âm thầm phân cao thấp. Cuối cùng là An Ninh dời ánh mắt đi trước, không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức, lập tức rời khỏi.
Cánh tay bị người nắm chặt, An Ninh cũng không có phản kháng. Y lặng lẽ cúi đầu không nói, nặng nề thở ra một hơi thật dài.
An Ninh rút từ bên hông ra một miếng ngọc bội màu trắng ngà, quay người nhét vào trong tay Dịch Thần.
“Không phải là đồ quý giá gì, nhưng đây là ngọc bội bình an từ nhỏ nương đã đeo cho ta.”
Y chậm rãi mà dứt khoát rút tay mình khỏi tay hắn, trong giọng nói không còn phảng phất lạnh lùng.
“Dịch Thần, sau này, gặp hung hóa cát, biến nguy thành an, phúc thọ tề thiên.”
Lời vừa dứt, người cũng không còn. Dịch Thần nhìn miếng ngọc bội màu trắng ngà, mạnh mẽ siết chặt trong lòng bàn tay.
.
.
.
.
Tư Đình ngồi trong phòng, nhìn ngắm bộ giá y màu đỏ rực rỡ trên người, lại nhìn chính bản thân trong gương đồng, chỉ cảm thấy căng thẳng vô cùng.
An Ninh không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng Tư Đình. Mặc dù tự ý xông vào khuê phòng của nữ nhân là thất lễ, nhưng thời gian đã không còn nhiều, An Ninh chỉ đành thất lễ một chút.
“Tỷ tỷ.”
Nữ nhân xinh đẹp quay đầu, làn môi đỏ vẽ thành một đường cong.
“An Ninh.”
“Hôm nay tỷ tỷ thật đẹp”. Thiếu niên dịu dàng mỉm cười.
“Ta ái mộ vương gia đã lâu. Nay được gả cho ngài ấy, cũng xem là mãn nguyện”. Tư Đình e thẹn cúi đầu, nhỏ giọng nói.
An Ninh cười miễn cưỡng, xem như là đáp lời. Y biết, hiện tại có ngăn cản cũng không thể thay đổi được gì. Số trời đã định, mà lòng người cũng đã quyết.
Y tiến lên một bước, đặt tay lên hai vai của Tư Đình, thật lòng nói một câu.
“Tư Đình tỷ tỷ, tỷ nhất định phải hạnh phúc.”
Tư Đình nắm lấy bàn tay An Ninh đang đặt trên vai mình, gật đầu thật mạnh.
“Ừm!”
Một chữ này, nàng là hứa với An Ninh, cũng tự hứa với lòng mình. Tư Đình sẽ thật hạnh phúc bên cạnh Dịch Diên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com