Để em tặng anh một cành hoa (30)
Xe ngựa lộc cà lộc cộc di chuyển xuyên qua lớp tuyết trắng xoá còn lưu lại của ngày hôm qua, Leroux Meitsuki tay nắm chặt mép của cái khăn choàng len màu xanh đậm, trên đó còn hữu ý lưu lại chút hương thoang thoảng của lá trà tươi, ve vãn bên cánh mũi người ấy. Khoé môi cô khẽ cong lên nhẹ nhàng, từ đuôi mắt dõi ra ngoài thành cửa sổ, mấy hàng cây cổ thụ khoác lên mình tầng tầng lớp áo choàng màu trắng tinh, đung đưa trong gió. Thi thoảng còn nghe được tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ trốn cha mẹ ra đường nghịch tuyết.
Trái ngược với vẻ mặt nghiêm nghị của đoàn quân cảnh đang đưa cô đến toà án trung ương, Meitsuki ngồi bên trong tựa nhẹ đầu lên thành cửa sổ, thân chỉ khoác áo sơ mi mỏng tang, cái quần bò bó sát, trông xộc xệch nhưng lại toả ra thứ cảm giác yên bình chưa bao giờ hết, vẻ mặt ưu tư nhìn vào khoảng không, như đang tự tâm sự với chính trái tim mình.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước toà nhà to lớn, đúng là càng vào sâu ở thành trong, ta lại càng cảm thán về độ sa hoa của nó, hoàn toàn trái ngược với nét tồi tàn của thành Maria, đúng là bi hài. Quân cảnh vệ xuống xe đầu tiên, họ đi đến tìm kiếm chỉ huy của bọn họ để trao đổi thứ gì đấy, bỏ lại Meitsuki một thân ngồi im chẳng có ý định nhúc nhích.
Một lát sau, cuối cùng bọn họ cũng chịu mở cửa, kéo Meitsuki ra ngoài. Mà mấy người lính này hình như bình thường gặp nhiều chuyện uất ức nhưng không có chỗ xả thì phải, vừa trông thấy Leroux Meitsuki tay chân bọn họ đã không chịu được mà liên tục vận động trên người cô. Bả vai, khoang bụng, khắp các nơi giống như trở thành một bao cát vô hình cố tình truyền đến những cơn đau buốt đến tê dại. Tên lính to con nhất giơ cao bàn tay thô ráp, như dùng hết sức lực, giáng xuống mặt Meitsuki một cái, nhất thời đất trời choáng váng, một mùi tanh nồng từ miệng xộc lên đại não.
Thật may, bọn họ đã chịu buông tha cho thân thể cô, còn mỉm cười đầy khoái chí mà lôi xồng xộc cô vào trong cực kỳ thoả mãn. Mặc kệ cô có đang cảm thấy thế nào, cơn quay cuồng của cái tát ban nãy còn chưa vơi đi hết. Cánh cửa to lớn bị ai đó đẩy ra, tiếng xì xào bàn tán ngập cả gian phòng uy nghiêm.
Leroux Meitsuki bị người ta vứt vào cái lồng dành cho bị cáo, cả người đứng không nổi, chỉ có thể tựa lên cái ghế nhỏ bé bên trong, miệng hớp từng hơi thở nhọc nhằn, cố lấy lại tỉnh táo.
Trong đám đông ồn ào, Levi Ackerman ngồi bên cạnh chỉ huy Erwin Smith sắc mặt vô cùng khó coi, đôi lông mày anh nhíu chặt từ lúc trông thấy Meitsuki bước vào trong, ánh mắt anh chiếu lên vệt máu nổi bần bật còn vương nơi khoé miệng cô, cả người như bị ai đó dùng lửa đốt cháy phừng phực.
"Bị cáo Leroux Meitsuki đã có mặt, phiên toà ổn định!" Chủ toạ của phiên toà ngày hôm nay ngồi ngay ngắn trên cao, lên tiếng muốn bắt đầu buổi phán quyết. Là một người đàn ông cao tuổi, mái tóc bạc trắng xoăn nhẹ, gọng kính dày cộm phản lại ánh mắt hết sức kiên định của Meitsuki lúc ông thông báo bắt đầu. Giống như cả hai đều đã sẵn sàng chiến đấu, không một chút nhường nhịn.
Thư ký ngồi bên cạnh thẩm phán luyên thuyên một loạt các quy trình trước khi bắt đầu một phiên toà, cô xác nhận sự có mặt của tất cả mọi người mà toà án triệu tập, phổ biến nội quy phiên toà, rồi kết thúc màn khai mạc dài dòng đầy ngán ngẩm.
"Tôi xin nói qua về buổi phán quyết ngày hôm nay." Thẩm phán lên tiếng, "Bị cáo Leroux Meitsuki, dân tị nạn của thành Maria, sau khi đến đây đã chạm mặt với binh đoàn Trinh sát và có ý trao đổi về vấn đề khai thác tìm hiểu thông tin về các thí nghiệm trên người Titan. Chỉ huy Erwin vì sự thiếu hiểu biết đã tin tưởng vào mưu đồ chế tạo máy đo điện não của cô ấy và nộp đơn xin thông qua dù nhiều người ngăn cản. Kết quả máy đo điện não là thiết bị xúc tác khiến Titan tấn công quân lính ngày hôm ấy, tổng 7 quân lính đã thiệt mạng sau thí nghiệm ấy. Đồng thời, bị cáo Leroux Meitsuki xuất hiện những hành vi trái với luân thường đạo lý. Dưới sự chứng kiến của mọi người đã ra tay ăn thịt Titan. Đến thời điểm hiện tại đã có hơn 2000 đơn cáo buộc gửi về phía toà án yêu cầu xử lí nghiêm khắc vấn đề này vì nhiều người cho rằng đây chính là mối nguy hiểm sẽ gây hại về sau."
Vị thẩm phán tuôn một tràng dài như sớ, cuối cùng dừng lại thở ra một hơi "Bị cáo Leroux Meitsuki, cô có ý kiến gì không?"
Thân ảnh nghiêm chỉnh ngồi yên vị trong mấy cái song gỗ hơi đưa tay lên, ánh mắt không hề thua kém vị thẩm phán kia, chất giọng mạnh mẽ "Tôi có ý kiến." Dù cả người đều chứa đầy các vết thương chưa lành, nhưng đều bị cô gạt hết ra sau, cả người đứng dậy, hai tay bắt đầu buộc gọn tóc lại, dáng vẻ chuẩn bị đàm phán "Tôi không đồng ý với những lời cáo buộc trên. Thứ nhất, về thí nghiệm đo điện não của tôi, kết quả mà chúng ta thu được của ngày hôm ấy, đối với các người đó chính là mưu đồ gây hại. Nhưng đối với tôi..." Cái môi nhỏ mỉm cười đầy vẻ xem thường đối phương "Đó chính là sự thành công ngoài mong đợi."
Dừng lại một chút, Meitsuki chống hai khuỷu tay lên thành gỗ đắt tiền, tiếp tục giải thích, "Nếu phân tích của tôi chính xác, thì con Titan ấy đang mắc một hội chứng loạn thần, lí do là gì thì tôi đã nói rồi. Nó bị tác động bởi đồng loại của nó. Cộng thêm việc ngày ngày bị các người tra tấn cực hình...chậc chậc..." Cô lắc đầu tặc lưỡi "Một ví dụ không ở đâu xa, trên chính con người của chúng ta. Chức năng chính của gan chính là đào thải độc tố, nhưng nếu ngày ngày ta kiên trì nốc đủ hai lít rượu, ngay khi gan còn chưa kịp hồi phục, đã phải tiếp tục làm việc thì sau khoảng thời gian ngắn, các người không chết vì ngộ độc gan cũng sẽ chết vì sốc cồn mà thôi. Tuy tôi chưa trải qua một nghiên cứu nào về cơ chế của Titan, nhưng tôi cho rằng, cơ thể của nó cũng đang chịu phải cảm giác như vậy."
"Và thành công của tôi chính là đã đọc được những điều đó nhờ máy đo điện não. Bảng kết quả có lẽ vẫn còn lưu lại trong máy, cảm phiền các vị tìm lại giúp tôi. Trong quá trình thực hiện thí nghiệm, các biên độ lên xuống bất thường, các điểm đa gai toàn thể ở hai bên bán cầu não cho thấy cơn động kinh xuất phát từ việc bộ não của nó không thể phục vụ việc liên tục tái tạo lại các cơ quan trong thời gian ngắn, dẫn đến việc các hệ thần kinh trở nên vô cùng nhạy cảm đồng thời tôi có phát hiện thấy biến đổi điện não đồ nền ở vùng khu trú tương ứng với những tổn thương của não."
Cả gian phòng lặng im thin thít, chỉ một mực lắng nghe thanh âm trong trẻo nhưng đầy ý áp đảo của cô.
"Leroux Meitsuki, vậy cô có bằng chứng cho những lời vừa nói chứ?" Thẩm phán có vẻ đã bị những lời cô nói làm cho lung lay, ông thì thầm với mấy người bên cạnh rồi hỏi cô.
Đến đoạn này Meitsuki chỉ biết cười trừ, mấy ngày bị giam trong căn phòng tối tăm bẩn thỉu, đến ánh sáng còn không lọt qua được, sao cô có thể tự mình chuẩn bị bằng chứng?
Bất đắc dĩ chỉ có thể dùng bằng lời "Điều dễ nhất để chứng minh những điều tôi vừa nói là đúng, ta có thể tìm thấy trong ổ bụng của con Titan ấy. Vì đã chứng kiến cảnh thành Maria bị Titan tấn công, tôi có trông thấy vài xác Titan khi phân huỷ, dạ dày chúng có một lớp màng chứa các thi thể bên trong. Tôi có thể phỏng đoán việc chúng nuốt con người chỉ là một bản năng vô tri, vậy nên chúng không hề thực hiện quá trình nghiền nát vì thế nên các thi thể hầu như là chỉ bị cắn xé...thậm chí còn nguyên vẹn." Ngón tay gõ cộc cộc vào thành gỗ "Nhưng đối với con Titan bị động kinh kia, tôi đoán 90% các thi thể bên trong đều trông rất đáng sợ, nếu không phải là thịt nát xương tan thì cũng sẽ là não sọ ruột gan quyện vào nhau. Bởi vì chứng loạn thần khiến chủ thể bị gặp hoang tưởng và suy giảm nhận thức, có thể nó muốn chứng minh bản thân để được đồng loại nó công nhận chăng?"
Meitsuki lại nhún vai mỉm cười chẳng biết phải làm gì "Nhưng tiếc quá, bằng chứng ấy tôi không..."
Lời chưa ra hết, từ trong đám đông chất giọng nam tính cất lên "Tôi có."
Levi Ackerman dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đưa cho người của phiên toà một sấp giấy tờ dày cộm mà anh mất mấy ngày trời không ăn không ngủ để thu lại được, "Các người xem, những thứ này, đã đủ chưa?"
Thẩm phán nhận lấy tập giấy, lấy ra từng thứ một, bên trong là bản ghi chép của chính tay đội trưởng Hange Zoe và Levi Ackerman ghi lại cả quá trình phân huỷ thi thể của con Titan động kinh ngày hôm ấy, còn có cả chữ ký của người làm chứng của tất cả mọi người có mặt vào ngày hôm ấy để chứng minh bản ghi chép này hoàn toàn là sự thật. Quả nhiên có một đoạn được viết lại bằng thứ mực đỏ tươi vô cùng nổi bật, nó miêu tả lại phần nội tạng ghê tởm của con Titan ấy một cách chi tiết, thi thể của những người bị nó nuốt xuống nhàu nát đến mức không thể xác định danh tính, da thịt hoà với máu tươi trôi lềnh phềnh trong dạ dày nó như quả bóng nước kinh dị.
Đến đoạn này không ai có thể đọc thêm được nữa, thẩm phán nhăn mặt đóng quyển sổ lại, ghi nhận lời thanh minh của bị cáo.
Leroux Meitsuki dõi mắt về hướng Levi Ackerman, cảm thấy người đàn ông này giống như sinh ra để biến con đường chông gai của cô hoá dễ dàng, hệt với dáng vẻ của mấy người lao công đang thu dọn đống tuyết ngáng đường bên ngoài kia. Ánh mắt cô không nhịn được trao đến người kia lời cảm ơn sâu sắc.
Mà Levi Ackerman giây sau đó đã dõng dạc đứng lên rời khỏi vị trí của mình phía dưới, hai tay anh nắm lấy vạt áo vest chỉnh chu, cài lại hai cái cúc cuối cùng, bước đến đứng vào vị trí ở cái bàn bên góc phải phía trước cửa sổ to đại, cất giọng "Tôi, Levi Ackerman, từ giây phút này sẽ là người đại diện pháp lý cho cô Leroux Meitsuki."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com