Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúng ta yêu nhau được không?

Lisa đắp chăn nằm ở sofa, cô đúng thật là có bị ốm nhưng không quá nặng. Dù sao thì lúc này cũng đã là buổi tối, Chaeyoung chắc sẽ không vất vả đến tận đây vì lo lắng cho cô đâu. Hơn nữa lần trước nàng rời khỏi đây là khi mới tỉnh dậy, địa chỉ chắc cũng đã quên rồi. Nghĩ trong đầu là vậy nhưng trong lòng vẫn hy vọng một điều gì đó.

Giây phút chuông cửa reo lên, cô mừng đến mức quên mất quần áo vẫn còn phông phanh mà chạy ra mở cửa.

Chaeyoung mang theo áo của Lisa đến, trên tay còn xách theo một túi đồ, người mặc chiếc hoodie với mũ trùm đầu khiến nàng trông càng nhỏ nhắn hơn nữa.

Khác với bộ dạng trùm kín mít của nàng, Lisa mở cửa ra khi trên người là chiếc áo ba lỗ, phần dưới mặc một chiếc quần ngắn để lộ đôi chân dài.

Chaeyoung nhìn thấy cô nhưng lại không nói gì, nàng đứng ở cửa cứ thế mà đưa tay lên trán Lisa kiểm tra thử, sau đó thì mặt khó ở nói một câu:

-“ Lừa đảo”

Nàng thấy thân nhiệt của Lisa có chút nóng nhưng vẻ mặt cô thì lại chẳng giống người bệnh chút nào, còn trông rất đểu là đằng khác. Đẩy Lisa qua một bên, Chaeyoung ngang nhiên đi vào nhà, Lisa nhìn cô bé ấy mà cười ngu ngơ.

Chaeyoung mang đồ ngồi xuống sofa, nàng nhìn qua một lượt nơi này, lần trước vội bỏ chạy mà không để ý, mùi hương trầm ấm vẫn phảng phất đâu đó rất dễ chịu.

-“ Em mang thứ gì đến thế?”

Lisa đi vào, nhìn Chaeyoung bày đồ ra, lòng có hơi bất ngờ nhưng lại rất vui, ít ra là rất biết để ý người khác, vì cô bị ốm mà đến tận đây.

-“ Bị ốm còn ăn mặc như thế được à?”

Lisa chợt gãi đầu.

-“ Thường ngày vẫn hay mặc như vậy”

-“ Quả nhiên là phong cách ăn mặc của người già nhỉ”

Thời gian trôi qua một lúc, không khí bỗng im lặng hơn, Lisa tùy ý ngồi xuống đối diện Chaeyoung, tựa người vào sofa cho đỡ mệt. Nhìn Chaeyoung một lúc Lisa lại ngất ngây, cô bé này xinh đẹp một cách ngọt ngào, cái miệng đáng yêu, mũi đáng yêu, đôi mắt cũng đáng yêu nốt, cô cứ thế mà cười ngây ra.

-“ Sao em lại đến đây?”

-“ Chả phải cô nhắn tin bảo tôi đến à, tôi không muốn mang tiếng là thấy chết không cứu đâu”

Chaeyoung bất ngờ tiến đến thô lỗ dán miếng hạ sốt lên trán Lisa.

Lisa thấy lạ lẫm, cô đưa tay sờ vào miếng dán hạ sốt trông ngốc nghếch đó.

-“ Cái này chẳng phải dùng cho trẻ em thôi hả?”

-“ Thì cô ngốc như đứa trẻ còn gì, gần ba mươi tuổi còn để bị ốm”

Chaeyoung cố gắng đanh giọng bởi vì nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất định không thể để Lisa đắc ý vì nàng lo lắng cho cô được.

Vậy mà Lisa lại được nước làm tới, người đẹp dù sao cũng đến rồi, không tranh thủ thì phí lắm. Cô nằm xuống tỏ ra mệt mỏi, mặt nhăn như ăn phải ớt bắt đầu kêu than:

-“ Ưm… đau đầu quá đi, nếu có người xoa đầu cho thì tốt biết mấy”

Chaeyoung bĩu môi, kiểu làm trò gì đây, trông thật ấu trĩ.

-“ Nếu cô không có gì nguy hiểm thì tôi về đây”

Lisa nghe vậy thì liền níu lấy tay Chaeyoung, một cái níu tay giữa đêm yên tĩnh khiến lòng người thật dễ dao động.

-“ Đã trễ như vậy rồi, về nhà rất nguy hiểm, cũng đâu phải là lần đầu em ngủ ở đây, cùng lắm tôi lại ngủ sofa một đêm”

Ngày mai Chaeyoung còn phải đến trường học, hơn nữa ba mẹ sáng ra không thấy nàng thì nàng có mà chết mất, thế nên Chaeyoung nhất định phải về.

Nàng cố gắng gạt tay Lisa ra nhưng cô giữ rất chặt, còn nhìn nàng với ánh mắt cực kì thâm tình nữa chứ.

-“ Cô đừng gây chuyện được không, tôi thật sự không thể ở lại”

-“ Vậy thì nói tôi biết, có phải em cũng thích tôi không, nếu em chịu thành thật tôi sẽ để em về không chút vướng bận”

-“ Từ lúc nào mà cô được phép ra điều kiện với tôi thế?!”

Chaeyoung vênh váo nghênh mặt, còn giơ nấm đấm dọa đánh Lisa nữa. Cô cười nhẹ, định giang hồ với ai chứ, cô nắm chặt tay Chaeyoung, kéo nàng ngã xuống sofa..

-“ Áiii… Lisa… thả ra mau, tin tôi đánh chết cô không hả”

Lúc này Lisa đã thành công kéo Chaeyoung ngã xuống sofa mà ôm chặt nàng không cho cô gái nhỏ có cơ hội tẩu thoát.

-“ Nói đi, em thích tôi hay chưa?”

-“ Không thích không thích, tuyệt đối không thích bà cô già xấu xí”

-“ Không thích sao lại không ngại trời tối đến đây lo cho tôi chứ”

Chaeyoung vẫn giãy giụa, sắp đuối sức luôn rồi mà Lisa vẫn không nới lỏng chút nào, cô là bệnh thật hay bệnh giả chứ.

-“ Không thích không thích”

Lisa khẽ cười, thật cứng đầu mà.

-“ Em cứ việc chối như vậy thì được ích gì chứ? Thích tôi là điều đáng xấu hổ lắm sao?”

Chaeyoung từ nảy đến giờ không còn sức vẫy nữa, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, nằm yên mà chịu trận, Lisa nói gì thì kệ cô, cái đồ cố chấp.

Lisa nhận thấy Chaeyoung chịu nằm yên như vậy cũng không nói thêm nữa, không trả lời cũng không sao. Cô cứ như vậy mà ôm lấy Chaeyoung nằm ở sofa, da thịt nàng mềm mại lại mang mùi hương cực kì tươi mát, khiến Lisa thật sự muốn nuốt vào bụng mà. Dù gì cô cũng đang ở tuổi sung mãn, rất dễ làm bậy.

Cô tự nghĩ mình như một tên xấu xa rồi lại cười, tự nhủ phải thật tỉnh táo, cục bông nhỏ này chỉ mới 17 tuổi mà thôi.

Chaeyoung im lặng hồi lâu, trong lòng cũng như thanh tĩnh được gì đó, hai tay vẫn bám lấy tay Lisa, cảm nhận hơi thở đều đều của cô ở sau tai mình. Phải, nàng có một chút thích cô thì sao, thừa nhận rằng bản thân có để ý đến cô, vậy thì cũng chẳng ích gì. Hai người tiến sâu hơn cũng chẳng có kết quả, mai này khi mọi chuyện vỡ lẽ, người tổn thương sẽ là cô mà thôi.

Một suy nghĩ chợt thoáng qua, hay là nàng nói ra sự thật ngay bây giờ? Việc này sẽ giúp Lisa không quá đau lòng trước khi cô lún sâu hơn, nàng cũng trở về cuộc sống thoải mái của mọi ngày, sau đó thì năn nỉ ba mẹ đừng ép hôn chị gái. Mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây.

Nhưng Lisa dường như lại cảm nhận được điều gì đó, vòng tay vẫn giữ chặt Chaeyoung trong lòng, ôm nàng từ phía sau, kề sát vào tai cô gái nhỏ mà nhẹ giọng nói:

-“ Chúng ta yêu nhau được không? Chị muốn yêu em, cưng chiều em, muốn bảo bọc cho em, muốn chúng ta hẹn hò đúng nghĩa, đôi môi ngọt của em, chị rất muốn hôn nó. Chị không phải kẻ biến thái đâu, vì quá thích em nên mới thành ra như vậy đấy. Ngay cả khi không có giao ước nào, không có ràng buộc nào vì quan hệ giữa hai gia đình, gặp em ở một nơi khác, ở một thời điểm khác thì chị vẫn thích em.”

Chaeyoung vốn định mở lời nhưng trước những lời của Lisa thì lại rơi vào trạng thái im lặng. Nàng muốn nghe rõ tiếng tim mình đập, muốn mình tỉnh táo nhất có thể.

-“ Được không bảo bối? Chị biết em đang dối lòng mà, đừng tỏ ra đanh đá với chị nữa”

-“ Bảo bối cái gì chứ, đồ dẻo miệng”

Lisa mặc kệ, cô muốn xem nàng là bảo bối thì gọi là bảo bối, cô không sai.

Chaeyoung cảm nhận Lisa đang hôn nhẹ lên tóc mình, cuối cùng là gò má chợt nóng lên khi môi mềm của cô chạm xuống.

-“ Thân nhiệt của chị có vẻ cao nhỉ, làm em đổ mồ hôi cả rồi”

Chaeyoung vẫn nằm im đó, không phải vì không còn sức kháng cự nữa mà là vì bị Lisa làm cho tim loạn nhịp. Nàng cứ thế nằm im đó như chú mèo ngoan ngoãn, Lisa phì cười, sợ cô ăn thịt hay sao chứ?

Cô lại hôn lên má mềm của Chaeyoung cái nữa.

-“ Ngày mai nhất định phải có câu trả lời nhé”

Lisa tiếp tục ôm Chaeyoung, trái tim trong lồng ngực dường như được ở gần người mình thích nên yên bình khó tả. Một lúc lâu sau đó thì Lisa thật sự chìm vào giấc ngủ, vòng tay đã nới lỏng nhưng Chaeyoung vẫn không rời đi, nàng còn với lấy tấm chăn đắp lên người Lisa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com