Chương 50: Tôi là lương tri cuối cùng của em
Nhìn thấy Chaeyoung biến thành dáng vẻ điên dại như hiện tại, trong lòng Lisa sinh ra một chút bất an.
Cô sẽ không vì tính cách của Chaeyoung thay đổi mà không yêu nàng, cô chỉ lo lắng.
Lo lắng con đường thật dài về sau, Chaeyoung sẽ quên mất những gì mà nàng thật sự muốn. Bức thư tình chưa tròn 100 điểm, sân nhỏ có Hoa Tiêu, Hồi Hương và A Thọ, đến cuối cùng... Trong thế giới của Chaeyoung, còn có thể chiếm cứ bao nhiêu phân lượng?
Cánh cửa phía sau đột ngột vang lên âm thanh, là đồ ăn vừa gọi được đưa tới.
Lisa lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, yêu cầu phục vụ mang một cái bàn thấp đặt ở trước xe lăn Chaeyoung, sau đó dọn thức ăn lên.
Cô lấy khăn tay ra, giúp nàng lau đôi đũa kim loại rồi tự tay đưa cho đối phương. Chaeyoung tiếp nhận đôi đũa, đang muốn ăn thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Nàng lấy chiếc điện thoại mà Sung Jin đưa cho từ trong túi xách, liếc nhìn màn hình, trước tiên báo cáo với Lisa: "Là Thẩm Hoài Tinh."
Lisa nghe nàng không còn gọi "Cô giáo" mà gọi thẳng tên Thẩm Hoài Tinh, liền biết Thẩm Hoài Tinh giống như Chung Uyển, đã biến thành một công cụ không còn bất kỳ tình cảm nào trong mắt nàng.
"Vâng, cô giáo?" Chaeyoung nhìn đĩa thịt bò, yên tĩnh nghe người trong điện thoại hỏi thăm: "...Không có chuyện gì, em hành động không tiện... Không cần, cô đừng qua đây, em lập tức quay lại... Ừm... Ừm, lượt tiếp theo là ấm trà tử sa? Vậy chắc em không kịp rồi, cô giúp em ra giá đi, trong vòng mười vạn đều được, nếu vượt giá không cần mua nữa, không đáng tiền... Ừm, được, cảm ơn cô, vậy em cúp máy trước."
Lisa bưng cốc cà phê, thổi đi hơi nóng trên mặt: "Em muốn cái ấm tử sa kia?"
Chaeyoung dùng một tay cầm nĩa chọc vào miếng thịt bò: "Tùy tiện tìm món đồ, làm cớ cho Thẩm Hoài Tinh đưa em ra ngoài. Sau này còn có thể tặng cho Park Sung Jin, khiến ông ta hài lòng."
Nàng chọc một lúc, cau mày nhìn về phía cô, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu: "Lice giúp em cắt, được chứ?"
Lisa mỉm cười, cúi người đem đĩa thịt bò bê lên, dùng dao nĩa cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ. Khi cô đang cắt thịt, Chaeyoung cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Bàn tay mảnh khảnh cầm cán dao bằng kim loại nặng trĩu, chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ cùng kim loại va chạm tạo ra âm thanh nhỏ vụn trong trẻo.
Xương cổ tay mỏng có màu trắng sứ, tay áo sơ mi kiểu Pháp đính chiếc khuy măng sét bằng đá mắt hổ màu xanh lam sâu thẳm hệt như đôi mắt cô.
Dường như từ lúc nàng đưa cho Lice cặp khuy măng sét này, cũng chưa từng một lần thấy cô cởi bỏ nó.
Lúc Chaeyoung mải mê chăm chú nhìn ống tay áo của cô, Lisa đã cắt xong, một tay cô đem đĩa đặt về chỗ cũ, đặt trên cái bàn nhỏ trước mặt nàng.
Nàng tựa hồ theo bản năng, đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy tay Lisa. Năm ngón tay chậm rãi siết chặt, nhẫn ngọc lạnh lẽo cấn vào lòng bàn tay tạo ra cảm giác lồi lõm.
Nàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay cô, một lát sau, môi khẽ cong lên, nhả ra một hơi vô cùng nhẹ: "Có chị ở đây... thật tốt."
Lisa nghe Chaeyoung nói như thế, trong lòng chợt run lên. Không biết có phải ảo giác của cô hay không.
Cô luôn cảm giác... Chaeyoung hình như đã biến tất cả những người trong thế giới của nàng thành công cụ báo thù, máu nàng từng chút từng chút một lạnh dần đi không thể cứu vãn, mà cô... đã trở thành người duy nhất để nàng gửi gắm hơi ấm nhân loại còn sót lại trong cái thế giới u buồn đó.
"Chaeyoung." Lisa ngập ngừng: "Tôi..."
Chaeyoung: "Hửm?"
Cô khẽ thở dài: "Không có gì. Vẫn là câu nói kia, chuyện em muốn làm tôi không ngăn cản em, nhưng nếu có một ngày em không chịu nổi nữa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tới đón em về nhà."
Chaeyoung mỉm cười, giống như lần trước, không hề đáp lại.
Ấm tử sa đã bán đấu giá xong, được Thẩm Hoài Tinh mua với giá tám vạn.
Tiếp theo sẽ tới lắc tay kim cương, trên hội trường lúc này thông báo nghỉ ngơi giữa giờ.
Chaeyoung liếc mắt nhìn thời gian, bỏ nĩa ăn xuống: "Em ra ngoài đã bốn mươi phút, nên quay về rồi."
Lisa nhìn mấy miếng thịt bò trong đĩa: "...Em vẫn chưa ăn no."
Chaeyoung cười nói: "Không sao, lần sau gặp lại chị, em nhất định sẽ no nê một bữa."
Nàng bấm chuông gọi phục vụ, Lisa hỏi: "Lần sau chúng ta gặp là lúc nào?"
Chaeyoung cười đến híp mắt: "Lice muốn lúc nào?"
Cô nâng cằm, nhỏ giọng nói: "Em đi rồi, giường lớn chỉ có một mình tôi ngủ. Nhưng tôi vẫn kê hai cái gối."
Lời này, trong mơ hồ lộ ra điểm rõ ràng.
"Em không thể đẩy ngã bọn họ ngay lập tức, nhưng em sẽ mau chóng nghĩ biện pháp không bị cấm túc." Chaeyoung đảo mắt, nhìn về bóng lưng Jin Ah và Chung Uyển, khẽ lẩm bẩm: "...Sẽ không lâu đâu."
Lisa đứng lên, đi tới trước mặt Chaeyoung, quỳ một gối xuống, tay phải quấn quýt xoa lấy băng gạc trên cánh tay trái của nàng.
"Chăm sóc tốt bản thân." Lisa cau mày, đầu ngón tay xẹt qua khuỷu tay gầy trơ cả xương: "Tuy tôi căm ghét Park Sung Jin và Park Jin Ah, nhưng nếu vì chuyện này mà em bày mưu tính kế, ăn không ngon ngủ không yên, tôi thà rằng cũng không tiếp tục ghét bỏ bọn họ."
Tia sáng trong đôi mắt Chaeyoung dịu đi.
Lisa trầm mặc chốc lát, nói thêm: "Tôi không muốn khuyên em cái gì, nếu em thật sự quyết định trở thành một kẻ có máu lạnh, vậy em nhất định phải nhớ kỹ, bất luận cục diện sau này diễn biến ra sao, bất luận em đã đi được bao xa, tôi đều là... lương tri cuối cùng của em."
****
Trở lại hội trường buổi đấu giá, thời gian nghỉ giữa giờ vẫn chưa hết.
Thẩm Hoài Tinh nhìn thấy Chaeyoung trở về bèn thở phào nhẹ nhõm. Cô lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi, tiếp nhận tay đẩy xe lăn từ trong tay nhân viên phục vụ, tự mình đẩy Chaeyoung trở lại vị trí.
"Em đi lâu quá, cô đang định xuống WC tầng trệt tìm từng phòng một."
Chaeyoung mới quay lại, Jin Ah ngồi ở phía trước liền chú ý tới nàng.
Vừa rồi Jin Ah đến muộn, khi đến nơi Chaeyoung đã rời đi, vì vậy hai người không có gặp mặt nhau.
Hiện tại vừa thấy, Jin Ah không khỏi nhếch mép, từ xa hét lên: "Chaeyoung, hôm nay em đến cũng không nói trước với tôi một tiếng? Em đi đứng không tiện, sớm một chút nói với tôi, tôi cũng muốn giúp đỡ Giáo sư Thẩm chăm sóc em."
Chung Uyển ở một bên muốn nói lại thôi, ánh mắt qua lại dò xét khuôn mặt giữa hai chị em, liếc mắt nhìn Jin Ah, lại liếc mắt nhìn Chaeyoung, đáy mắt không che giấu nổi căng thẳng.
Chaeyoung mặt không gợn sóng: "Em cũng không biết chị sẽ đến buổi đấu giá này."
Jin Ah khịt mũi: "Em không có tiền, ở đây làm gì?"
Chaeyoung: "Nghe nói buổi bán đấu giá hôm nay sẽ có viên kim cương màu hồng 9 carat quý hiếm, em ở nhà buồn chán nên muốn nhờ cô giáo chở em đến xem thử."
Thẩm Hoài Tinh nghe xong, hạ thấp giọng hỏi: "Chaeyoung, em muốn viên kim cương kia à?"
Nàng tươi cười, dùng chất giọng mà chỉ có Thẩm Hoài Tinh mới nghe thấy: "Không có, em chỉ tùy tiện ngụy biện mà thôi, em không muốn để chị ấy biết em mua ấm trà cho ba."
Thẩm Hoài Tinh: "Vậy tại sao em lại biết viên kim cương đó? Món đấu giá này còn chưa công khai."
Chaeyoung: "Em nhìn thấy trên trang web nên mới chú ý."
Thẩm Hoài Tinh suy đoán, "Chú ý" cũng gần với "Yêu thích".
Nàng trầm mặc một hồi, nói: "Nếu như em yêu thích, lát nữa cô sẽ thử ra giá."
Chaeyoung không tỏ rõ ý kiến, chỉ mỉm cười. Thêm một kẻ tăng giá, nhiều một phần náo nhiệt.
Nàng có lý do gì để từ chối?
Nửa sau buổi đấu giá bắt đầu.
Chaeyoung bình tĩnh ngồi trên xe lăn, xem người chủ trì giới thiệu chiếc lắc tay kim cương màu hồng 9 carat, ánh mắt khẽ động, trông thấy Chung Uyển chỉ vào cái lắc tay thì thầm gì đó với Jin Ah.
Người chủ trì tuyên bố giá khởi điểm, bắt đầu bán đấu giá.
Thẩm Hoài Tinh dẫn đầu giơ lên thẻ, hô lên mười triệu tệ. Jin Ah giơ thẻ, tăng lên 12 triệu.
Thẩm Hoài Tinh tiếp tục nâng thẻ. Jin Ah tiếp tục tăng giá.
Giữa chừng cũng có những người khác đệm giá, tài xế La gia ngồi trong góc cũng giơ thẻ mấy lần, chỉ là hắn rất đúng mực, cũng không ai chú ý tới hắn.
Tăng đến hai mươi triệu, Thẩm Hoài Tinh không tiếp tục giơ nữa, áy náy nói với Chaeyoung: "Tiền dư của cô cộng với bất động sản cũng chỉ có nhiêu đó, nhiều hơn sẽ không trả nổi."
Nàng nhún vai: "Không sao, dù gì em cũng không thật sự muốn."
Tăng đến năm mươi triệu, Jin Ah không còn như vừa nãy, khi người khác ra giá thì sẽ thoải mái giơ thẻ rồi ép giá. Rõ là nàng ta đang do dự, hiện giờ đã sắp vượt qua tài sản mà nàng ta có thể sử dụng.
Người chủ trì bắt đầu đếm ngược: "Ba—"
Jin Ah tựa hồ còn đang do dự.
Người chủ trì: "Hai—"
Chung Uyển bỗng nhiên quay đầu, mở miệng rồi ngậm lại, theo khẩu hình, có vẻ nàng kêu một tiếng Jin Jin.
Jin Ah giơ cao tấm thẻ lần thứ hai, tăng đến sáu mươi triệu.
Tài xế La gia ngồi trong góc âm thầm giơ thẻ, trực tiếp tăng thẳng đến bảy mươi triệu.
Mọi người trong phòng xì xào bàn tán, đây là món đồ đầu tiên được người ra giá cao như thế.
Tuy rằng viên kim cương kia phẩm chất quả thật không tệ, nhưng ở trong phòng cũng chẳng có mấy cái chuyên gia, không nhìn ra đồ vật kia đến tột cùng có đáng giá nhiều tiền như vậy hay không.
Jin Ah cũng không biết, nàng ta một lần nữa giơ lên tấm thẻ, ra giá tám mươi triệu. Tài xế La gia không ngần ngại ra giá chín mươi triệu.
Âm thanh nghị luận trong phòng càng lúc càng nhốn nháo.
- "Làm sao lại tăng đến giá này rồi..."
- "Đính viên kim cương 9 carat thật sự đáng giá nhiều tiền như vậy? Không thích hợp."
- "Anh xem người ta tăng giá thẳng thừng thế kia, khẳng định đã sớm tìm hiểu, nó hoàn toàn có giá trị!"
- "Đúng vậy, nâng thẻ quyết đoán như thế, xem ra không giống mấy kẻ quấy rối cố tình tăng giá."
- "Người kia là ai vậy, trước giờ chưa từng gặp qua..."
- "Chắc là tay sai đại diện cho ông bà trùm nào đó, anh xem lỗ tai hắn có gắn tai nghe kìa."
- "Vậy có lẽ món đồ này thật sự đáng tiền..."
Người chủ trì giơ microphone: "Còn ai muốn tăng giá nữa không? Trong vòng ba phút nếu như không có quý ông hay quý bà nào tiếp tục nâng thẻ, vậy chiếc lắc tay kim cương màu hồng 9 carat này thuộc về quý ông đây."
Jin Ah quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi phía sau muốn tranh giá cùng mình.
Nàng ta ra hiệu gọi nhân viên kế bên, thấp giọng dò hỏi. Nhân viên lắc đầu, ra hiệu bọn họ không thể nói kẻ đứng sau người đàn ông.
Người chủ trì bắt đầu đếm ngược: "Ba—"
Ánh mắt của anh ta ngang dọc nhìn quét hội trường. "Hai—"
Vẫn không có ai nâng thẻ, khóe miệng người chủ trì lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, tiếng "Một" kèm theo lời chúc mừng chuẩn bị bật khỏi môi.
Chung Uyển cúi đầu, ở bên tai Jin Ah nhẹ vô cùng nói một câu: "Quên đi, không cần."
Jin Ah cắn răng, giơ thẻ lên. Dục cầm cố túng*.
*Là kế thứ 16 trong 36 sách lược quân sự trích trong Binh pháp Tôn Tử. Giải nghĩa: "Muốn bắt thì phải thả".
Lùi một bước để tiến hai bước.
Chaeyoung ngồi sau lưng vuốt nhẹ thạch cao trên cánh tay, khóe môi khẽ câu.
Chữ "Tình" này, đúng là kiếp nạn mà dù cho kẻ xảo quyệt đến mấy cũng không thể đi vòng qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com