Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121

Trong suốt những năm ở bên Nhan Giai, sau đó chia tay, Phác Thái Anh đã nghe đủ loại lời lẽ khó nghe cùng chịu đựng đủ thứ tin đồn, nàng từ lâu đã không nghe thấy. Nàng không có cách nào để người khác im lặng, chỉ có thể sử dụng khả năng của mình để khiến họ không dám nói những điều vô nghĩa trước mặt nàng. Sau đó, nàng có thể lừa mình dối người coi những lời chua chát đằng sau đều không tồn tại.

Nhưng khi một lần nữa phải đối mặt với ác ý đó, Phác Thái Anh đã lâu không nghe thấy mà hoảng sợ.

Nàng làm gì không quan trọng, dù sao cũng đã như thế này rồi. Nhưng Lạp Lệ Sa không thể.

Phác Thái Anh rũ mắt nhu thuận, đẩy mạnh cánh cửa kính ra, giày cao gót nện xuống sàn, nhịp nhàng phát ra tiếng gõ giòn giã, thu hút sự chú ý của người đối diện với cánh cửa.

Thời điểm nhìn thấy Phác Thái Anh đang nhìn mình chằm chằm, ngoài cười nhưng trong không cười, hai nam một nữ đang nói chuyện thị phi đột nhiên biến sắc mặt, hoảng sợ nói: "Phác... chủ biên." Một nữ nhân có tố chất tâm lý kém, tay run lên làm nước trong ly đều bị trào ra ngoài.

Phác Thái Anh đã nghe được bao nhiêu?

Phác Thái Anh thấy rõ chỉ có một nữ nhân trong phòng biên tập của nàng, nam nhân là nhϊếp ảnh gia Tiểu Lưu đã đi cùng nàng lần trước, nữ nhân còn lại là Tiểu Trần, người làm việc dưới quyền trưởng phòng tài chính. Phác Thái Anh có ấn tượng sâu sắc về Tiểu Trần - cô ta đã bị trưởng phòng tài chính năm lần bảy lượt chĩa họng súng vài lần nhưng không hề hay biết.

Giám đốc bộ phận tài chính và phó tổng biên tập có quan hệ vợ chồng. Phác Thái Anh và phó tổng biên tập làm việc với nhau khá tốt, nhưng năm lần bảy lượt ở sau lưng nàng tính kế. Phác Thái Anh chưa bao giờ so đo. A......

Phác Thái Anh bình tĩnh "Ân" một tiếng đáp lại, cầm lấy một chiếc cốc dùng một lần, cúi xuống bắt đầu nhận nước.

Ba người nháy mắt với nhau rồi cấp cho mình bậc thang: "Tôi nhớ rồi, tôi còn đang đi đốc thúc bản thảo. Sắp đến giờ rồi, đi thôi." Sau đó, ba người rối rít đi ra ngoài.

Phác Thái Anh tiếp nhận nước, đứng thẳng người đi hai bước, cả người hoàn toàn chặn tay nắm cửa thủy tinh. Nàng nhướng mắt cười, hỏi Tiểu Trần đã làm đổ nước ấm, "Tiểu Trần, tôi nghĩ cô vừa làm đổ nước, cô không uống nữa sao?" Như nhàn hạ nói chuyện phiếm, vừa nói vừa lấy cốc dùng một lần đưa cho cô ta.

Tiểu Trần giật mình, không dám vươn tay cầm lấy cốc, không biết trong hồ lô của Phác Thái Anh bán thuốc gì. Cô ta lặng lẽ liếc nhìn hai người bên cạnh, hai người cũng nhìn nhau mà cắn rứt lương tâm, không biết tại sao.

Phác Thái Anh giọng nói ấm áp, nhưng ánh mắt lạnh lùng: "Uống đi, nói nhiều lời như vậy, không khát sao?"

Trái tim Tiểu Trần run lên, nàng quả nhiên là nghe thấy hết sao? Thực xui xẻo, nguồn cơn bát quái không phải bọn họ, bọn họ đi tán gẫu thì đã làm sao?

Trong giờ nghỉ trưa, cửa bị chặn, một số đồng nghiệp tụ tập bên ngoài. Họ không vào được, kỳ quái nhìn bốn người đối diện nhau bên trong cánh cửa.

Tiểu Trần nhìn về phía cửa, hít một hơi, cầm lấy nước, cười đáp: "Thời tiết hơi nóng, nên uống thêm nước."

Phác Thái Anh cười nhạt: "Ừ." Nàng xoay người đẩy cửa kính đi ra ngoài, đi tới đài uống nước, thản nhiên nói: "Tiểu Trần, nghe nói cô cùng nam nhân trung niên nắm tay nhau đi dạo phố xem phim. Cô là đổi bạn trai sao?" Thực ra nàng tình cờ nhìn thấy cách đây không lâu.

Những người đi lại ngoài cửa cùng Tiểu Trần bước chân dừng lại một chút. Những người khác đều nhìn Tiểu Trần, cô ta nhìn Phác Thái Anh, hoảng sợ nói: "Chủ biên, chị nói bậy gì vậy, tôi nắm tay nam nhân trung niên đi xem phim lúc nào?" Cô ta và bạn trai quen nhau thật lâu, tính đến chuyện cưới xin rồi, cô ta đối với bạn trái cái gì cũng vừa ý nhưng là không có tiền, gần đây do không về nhà sau giờ làm việc nên cả hai thường xuyên cãi vã, đối phương nghi vấn có phải cô ta có người bên ngoài rồi hay không.

Nhϊếp ảnh gia Tiểu Lưu bên cạnh là anh em thân thiết với bạn trai cô ta.

"Ồ, tôi vừa rồi nghe người khác nói, có thể là hiểu lầm đi. Nhưng là bọn họ nói nghe rất thật, nói người đó hình như tác giả cô bàn bạc gần đây, kỳ thật cũng khá tốt, nghề nghiệp cũng khá phù hợp."

Nhìn thấy nàng càng nói càng gần chân tướng, ánh mắt Tiểu Trần càng ngày càng khẩn trương, nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lưu cũng càng lúc càng nghiêm túc, trong lòng không khỏi nổi cơn thịnh nộ, nói: "Chủ biên, là ai nói? Đến gặp tôi đối chất. Cây ngay không sợ chết đứng".

Tiểu Lưu cũng nghiêm nghị nói: "Chủ biên Phác, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa."

"Ồ vậy sao?" Phác Thái Anh nâng cốc, uống một ngụm nước, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt. Nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, đầy ẩn ý nói: "Các người cũng biết cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa sao?."

Ba người trong lòng run lên, hóa ra là đang chờ bọn họ ở chỗ này ... Không khỏi có chút phức tạp nhìn nữ nhân ôn nhu vẫn cười, nhưng lời nói đã ẩn chứa đao quang. Là ai mắt bị mù đem người này đắp nặn thành hình tượng ôn nhu dịu dàng cho người khác tùy thời nói vậy?

Cầm cái cốc, Phác Thái Anh trầm ổn đi tới trước mặt bọn họ, cười nhẹ: "Các người ......" Nàng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt cùng xấu hổ của ba người, rồi thản nhiên như không lướt mắt qua tất cả những đồng nghiệp đang xem náo nhiệt, nói tiếp: "Miệng thì ai cũng có, phí tổn nói chuyện tùy tiện quá thấp. Chúng ta làm trong ngành truyền thông nên biết trọng lời nói, nếu không có cơ sở thì tốt hơn là nên nói ít đi. Mọi người thấy đấy, sinh ra những hiểu lầm không nên có là không tốt. Tiểu Trần, thực xin lỗi." Nàng tha thiết vỗ vai Tiểu Trần, uống một ngụm nước, nhìn đám đông rồi quay lưng bỏ đi.

Nàng đã nói điều đó với ba người này, hơn thế nữa với tất cả mọi người, với kẻ đã núp bóng cố tình tung tin đồn thất thiệt. Thỏ sẽ cắn người khi chúng nóng nảy.

Miệng thì ai cũng có là có ý gì? Mọi người trong nội tâm hỏi. Quả nhiên, không có quả hồng mềm nào thực sự có thể bị kẹp ở vị trí này.

Phác Thái Anh bước trở lại văn phòng, ngay khi đóng cửa lại, nụ cười lãnh đạm trên môi biến mất, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.

Nàng ngồi sụp xuống bàn làm việc, cúi thấp cái cổ trắng như tuyết, đưa tay đỡ trán, thở dài. Nàng tự ngẫm lại, vừa rồi nàng trả lời Tiểu Trần Và Tiểu Lưu vì gϊếŧ gà dọa khỉ xúc động một chút?

Nhưng lần này, họ đem Lạp Lệ Sa liên lụy thực sự không thể dung thứ. Nàng không thể tưởng tượng không không ngăn lại loại chuyện này sẽ ra cái dạng gì. Công tác xem năng lực, cùng đời tư cá nhân có liên quan gì? Nàng không hiểu, làm đồng nghiệp có tư cách gì bình phẩm cuộc sống cá nhân của người khác?

Tay nàng cầm cốc nước run run. Lạp Lệ Sa chưa thực sự bước vào xã hội, không ai biết sau này Lạp Lệ Sa sẽ làm gì, nàng sợ mình sẽ để lại những mối nguy hiểm ngầm cho Lạp Lệ Sa.

Những gì đã xảy ra trong cơn ác mộng giống như đang dần phát triển thành hiện thực.

*

Tối thứ sáu, Phác Thái Anh tăng ca về muộn. Lạp Lệ Sa tự học trong thư phòng đến tận tám giờ. Trong lòng ngo ngoe rục rịch, gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh nói: "Phác a di, con đến công ty đón dì tan tầm được không?"

Không ngờ, Phác Thái Anh không trả lời tin nhắn của cô mà nhanh chóng gọi điện. Lạp Lệ Sa chưa kịp vui sướиɠ nhảy lên thì giọng nói nghiêm nghị của Phác Thái Anh phát ra từ trong điện thoại, giọng điệu nghiêm túc như không cười: "Sa Sa, không cần đến, đừng đến công ty của dì, dì rất nghiêm túc." Nàng giống như cuộc gọi đến đúng lúc trong lịch trình bận rộn, nói vừa nhanh vừa vội.

Lòng đầy nhiệt huyết của Lạp Lệ Sa sau khi nghe lời cự tuyệt nghiêm túc cùng không chút cảm xúc hiếm hoi của nàng, giống như bị dội một chậu nước lạnh xuống, thật lạnh.

Đôi mắt cô chợt mờ đi, cố nén ủy khuất trong lòng, lúng túng nói: "Vậy thì ... vậy thì con sẽ không đến đó, dì đừng lo lắng."

Phác Thái Anh né tránh một đồng nghiệp đang thảo luận trong văn phòng, đi ra ngoài khu vực hút thuốc trống để gọi lại. Lạp Lệ Sa giống như nhận thức được tia thẳng thừng trong lời nói của mình vừa rồi là vì lo lắng mà hoảng sợ, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng dỗ dành: "Muộn rồi, không an toàn đâu. Công việc của dì ở bên này sẽ nhanh xong thôi, dì sẽ sớm về."

Điều mà Lạp Lệ Sa để tâm không phải là Phác Thái Anh không để cô đón, mà là giọng điệu của Phác Thái Anh khiến cô cảm thấy nàng có vẻ rất sợ cô đến công ty, giống như cô sẽ gây rắc rối lớn cho nàng đi?

Phác Thái Anh trước đây rõ ràng không bận tâm. Bây giờ, là làm sao vậy? Lạp Lệ Sa tự đáy lòng nghi hoặc.

Nhưng trừ lần đó, Phác Thái Anh vẫn dịu dàng với cô như mọi khi. Lạp Lệ Sa cố nén nghi hoặc, cô không muốn đoán những chuyện vô căn cứ.

*

Tối thứ bảy, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cùng nhau đi tập thể dục. Trên đường trở về, cô hỏi Phác Thái Anh tối mai nàng có việc gì phải làm không, sau khi suy nghĩ một chút, Phác Thái Anh trả lời không có việc gì quan trọng, hỏi cô có chuyện gì.

Cho nên, Lạp Lệ Sa mang theo chút ngại ngùng cùng mong đợi, mời Phác Thái Anh tối mai đến xem trận đấu tranh luận giữa nhóm cô và trường Đại học Nghệ thuật.

Tâm tư của Lạp Lệ Sa là nhiều bạn cùng lớp khen ngợi khi cô kết thúc cuộc tranh luận, nói khi cô đứng trên sân khấu tranh luận, cô khác với mọi khi, đặc biệt soái khí cùng mê người. Cô muốn một lần được thể hiện mình như vậy trước mặt Phác Thái Anh.

Cô muốn thể hiện những mặt tốt nhất của mình với Phác Thái Anh mà không cần phải giữ lại.

Phác Thái Anh nghe vậy, tự nhiên muốn đáp ứng cô. Từ lâu nàng đã muốn xem Lạp Lệ Sa trên sân khấu lưỡi xén hoa sen như thế nào. Nhưng giây tiếp theo, nàng lại ngập ngừng như suy nghĩ gì đó.

Nhìn dáng vẻ mong đợi của Lạp Lệ Sa, rốt cuộc không đành lòng từ chối cô. Cuối cùng, nàng mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Lạp Lệ Sa lập tức trở nên phấn khích.

Nhưng vào ngày cùng nhau đến trường, Lạp Lệ Sa nhạy bén cảm thấy trạng thái của Phác Thái Anh như đã thay đổi khi bước ra khỏi xe ở trường.

Hai người từ bãi đậu xe đi đến rạp hát không xa, Phác Thái Anh một tay xách túi, tay kia bỏ vào túi quần, không để tay cô cầm. Lạp Lệ Sa chu môi, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng cô cũng ngượng ngùng cố tình đưa tay ra để kéo tay Phác Thái Anh ra khỏi túi, cho nên phải rút lui, đổi tay mình móc vào cánh tay nàng.

Khi đến rạp, Lạp Lệ Sa đưa cho Phác Thái Anh một vé, nói với nàng đây vị trí tốt dành cho nàng ở hàng ghế đầu. Sau đó, hai người chia thành hai nhóm, cô đi tìm đồng đội, Phác Thái Anh vào trong đợi.

Chờ cuộc tranh luận bắt đầu, Lạp Lệ Sa thay áo sơ mi trắng cùng giày đen, cô vô thức đi lên sân khấu để tìm Phác Thái Anh. Nhìn lướt qua vài lần, mới hoảng hốt phát hiện hàng ghế đầu dưới sân khấu chật ních người, có mấy vị lãnh đạo đại học mà cô biết, nhưng lại không có chút dấu vết nào của Phác Thái Anh.

Lòng không yên mà nương người dẫn chương trình giới thiệu nhóm người tranh luận đối lập, bất động thanh sắc tiếp tục lặng lẽ nghiêng đầu tìm khán giả. Cuối cùng, cô nhìn thấy Phác Thái Anh đang ngồi thẳng lưng ở góc bên phải vài hàng ghế phía sau, trái ngược hẳn với các bạn học xung quanh. Phác Thái Anh giống như tỏa sáng trong đám đông, nàng ngẩng đầu lên nhìn sân khấu, Lạp Lệ Sa không thể nhìn rõ đôi mắt của nàng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự tập trung của nàng.

Nhưng tại sao Phác a di lại ngồi ở đó? Lạp Lệ Sa cau mày, hàng ghế đầu không đủ sao?

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cuộc tranh luận bắt đầu, Lạp Lệ Sa phải rút lại ý định của mình.

Chờ cô có thể tìm lại được Phác Thái Anh cũng là lúc người dẫn chương trình thông báo cuộc tranh luận đã kết thúc. Kết quả thi đấu không được công bố ngay tại chỗ, nhưng thông qua lượt bình chọn tương tác của khán giả, cô đã giành được người tranh luận hay nhất lần này.

Cô đứng lên phát biểu cảm tạ, đôi mắt to long lanh của cô nhìn thẳng vào Phác Thái Anh bên dưới sân khấu. Nhìn đôi lông ôn nhu của nàng khẽ nhếch, bên môi là tự đáy lòng cười, một chút một chút vì cô mà vỗ tay tán thưởng. Lạp Lệ Sa không kìm được mà nhếch môi.

Khi cảnh quay chính thức kết thúc, đầu tiên Lạp Lệ Sa muốn chạy đến bên Phác Thái Anh chia sẻ niềm vui với nàng. Nhưng khi cô vừa đi được hai bước, đã bị một vài người bạn cùng trường cùng người tranh luận từ trường Cao đẳng Nghệ thuật chặn lại.

Văn Học Viện của Khoa Nghệ thuật là một nam sinh, hắn khen ngợi cô vài lời về màn trình diễn của cô vừa rồi. Sau đó hỏi cô WeChat, nói nếu có cơ hội, hắn có thể thảo luận riêng về các hoạt động liên quan giữa hai trường đại học. Các học sinh nhỏ tuổi trên khán đài có mặt tại đây để hỏi nhóm tranh luận về những điều mới, các em cảm thấy bị thuyết phục bởi sự quyến rũ của các đàn anh đàn chị và muốn tham gia vào đội tranh luận.

Phác Thái Anh ngồi ở chỗ ngồi, nhìn Lạp Lệ Sa trẻ tuổi toát ra vẻ quyến rũ vô hạn, nhìn cô bị một thiếu niên mặc áo sơ mi, dáng người cứng đờ gọi lại, hai người nói cười vui vẻ, nhìn Lạp Lệ Sa bị thanh xuân hoạt bát cùng vẻ mặt ngưỡng mộ của các bạn trong lớp ngăn lại trên bậc thềm sân khấu. Nàng rất kiêu ngạo, thực tự hào.

Nhưng mỉm cười, đôi mắt nàng dần ảm đạm xuống.

Lạp Lệ Sa không thể đi được một lúc, trong khi trả lời câu hỏi của học đệ học muội, cô lo lắng nhìn khán phòng gần như trống rỗng bên dưới sân khấu.

Thái Anh vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chính mình mỉm cười.

Nhưng ở khoảng cách như vậy, Lạp Lệ Sa cũng có thể cảm thấy Phác Thái Anh giống như đang cười không vui. Đôi mắt nàng như không cười.

Cô quay người sang ngang để các học đệ học muội hỏi các đồng đội phía sau. Sau đó chào đồng đội rồi vội vã rời đi. Nhưng khi cô quay lại nhìn lần nữa, chỗ mà Phác Thái Anh vừa ngồi đã trống trơn.

Đúng lúc này điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.

Phác Thái Anh nói với cô: "Dì đợi con trong xe bên ngoài."

Lạp Lệ Sa nhìn vào chiếc ghế trống, cảm giác mà Phác Thái Anh vừa mang lại cho cô hiện lên trong tâm trí cô, trái tim cô nhói lên. Nỗi bất an cùng nghi hoặc trong những ngày qua của cô giống như những quả cầu tuyết, lăn ngày một lớn hơn.

Cô quay lại nói với đồng đội: "Mình có việc cần làm nên đi trước một bước, ngày mai chúng ta ngày mai sẽ thương lượng sau" Sau đó, cô nói lời xin lỗi rồi mỉm cười chào tạm biệt, đi vào hậu trường để nhận cặp sách. Trước khi cô có thể lấy quần áo trong cặp ra, thay chiếc áo sơ mi và váy, cô đã sải bước ra khỏi rạp hát.

Trên đường đi, trong đầu Lạp Lệ Sa lóe lên vô số suy nghĩ. Những ngày gần đây, sự khác thường của Phác Thái Anh cùng với bộ vẻ mà nàng tỉnh dậy sau một giấc mơ khóc đêm đó, khiến cô cảm thấy như dao cắt, khiến đôi môi mỏng của Lạp Lệ Sa mím chặt.

Cô đi quá nhanh vô tình vấp phải một lon nước trên đường. Lạp Lệ Sa đột nhiên mạc danh bất an, cô giơ chân đá cái lon. Cái lon phát ra tiếng động lớn bay đi rất xa.

Lạp Lệ Sa đứng yên, xoa lông mày bình tĩnh lại dưới tiếng ồn lớn. Cô đang làm gì vậy? Lạp Lệ Sa thở dài một tiếng, kéo dây đeo cặp sách, lon ton đi tới trước, nhặt chiếc lon bị đá, ném vào thùng rác cách đó không xa.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhướng mày rồi bình tĩnh đi về phía chỗ Phác Thái Anh đã đậu xe.

Qua lớp kính trước xe, Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh đang ngồi dựa vào xe, tay cầm hai bức tượng nhỏ bằng đất sét mà cô đã tặng vào ngày sinh nhật đang để trước xe. Người phụ nư gục đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, Lạp Lệ Sa không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng.

Lạp Lệ Sa bước nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào.

Phác Thái Anh nghe thấy âm thanh, đặt hình người bằng đất sét trở lại vị trí. Nàng quay đầu cười như thường lệ, ấm ức hỏi cô: "Sao lại ra sớm vậy? Hoạt động đã kết thúc rồi sao?"

Lạp Lệ Sa thắt dây an toàn, mỉm cười, thay vào đó hỏi: "Sao dì không đợi con bên trong? Bên ngoài trời tối. Dì ngồi trong xe, cửa cũng không khóa."

Thấy Lạp Lệ Sa không ra vẻ không cần xuống xe, Phác Thái Anh ngầm khởi động xe xoay xe về nhà.

Nàng không để bụng mà trả lời Lạp Lệ Sa: "Tan cuộc điều hòa bên trong hình như đã tắt đi, có hơi ngột ngạt nên dì ra ngoài để có không khí." Dừng lại một chút, nàng cao giọng tự đáy lòng khen ngợi cô: "Sa Sa lên sân khấu thật khác nga. Giọng điệu ổn định, không gấp gáp, lời nói của con không kịch liệt, nhưng con luôn có thể đạt được điểm nhấn, bắt ánh mắt khán giả. Thực mê người."

Phong thái tranh luận thực sự rất quan trọng. Nếu giọng điệu quá căng thẳng, sẽ dễ dàng giống như cãi vã. Lạp Lệ Sa rất ổn định, không biết có phải dưới lãnh đạo của cô hay không, toàn bộ đội ngũ của cô đều rất ôn hòa tao nhã, nói đến cái động lực này, bọn họ đã áp đảo bên kia không cần nói cũng biết.

Lạp Lệ Sa nghe vậy, bất động thanh sắc nhìn Phác Thái Anh, hỏi nàng dọc theo cuộc trò chuyện, "Kia có mê hoặc dì không?"

Phác Thái Anh mỉm cười, ánh mắt như có nước, nhẹ nhàng đáp: "Ân." Không chỉ bản thân, mà còn mê hoặc rất nhiều người.

Vừa rồi, cảm giác Phác Thái Anh không thực sự mỉm cười lại xuất hiện. Lạp Lệ Sa nắm tay trên đầu gối của nàng.

Cô cau mày, nghiêm túc hỏi Phác Thái Anh: "Phác Thái Anh, vừa rồi dì không vui sao?"

Phác Thái Anh không kịp phòng bị nghe thấy Lạp Lệ Sa hỏi mà tâm nhảy lên, hai tay đang cầm vô lăng cứng đờ. Nàng ngạc nhiên liếc nhìn Lạp Lệ Sa đang nghiêm túc, cười nhẹ.

Một lúc lâu sau, Phác Thái Anh cắn môi, nhưng vô thức né tránh. Nàng lảng tránh trả lời Lạp Lệ Sa, "Không có, bất qua tan cuộc điều hòa đã được tắt nên hơi nóng. Tâm tình có thể không tốt."

Bầu không khí im lặng cùng xấu hổ đến khó hiểu.

Lạp Lệ Sa hiển nhiên không tin câu trả lời của nàng. Trái tim cô chùng xuống, Phác Thái Anh giống như rõ ràng là không muốn nói với cô những rắc rối mấy ngày nay đã ảnh hưởng đến nàng.

Cô không thể cứ ngồi chờ đợi như thế này.

Lạp Lệ Sa nhìn cảnh tượng lui nhanh ngoài cửa sổ xe, nhíu mi lại, trong lòng có chút khó hiểu. Cô tạm thời bỏ qua chủ đề lấy lại giọng điệu sôi nổi, thương lượng với Phác Thái Anh: "Phác a di, Tết Trung thu với Quốc khánh năm nay sẽ được ở cùng nhau tám ngày. Chúng ta ra ngoài chơi đi, được không? Hành trình bốn ngày ba đêm từ Nghi Binh đến Giang Vu cảm thấy có chút thú vị. Dì thấy thế nào?"

Còn hơn nửa tháng chính là kỳ nghỉ, Phác Thái Anh chưa hỏi Lạp Lệ Sa an bài cụ thể, trong vô thức lo lắng Lạp Lệ Sa sẽ cùng với gia đình như ngày 5/1. Lạp Lệ Sa đề nghị cùng nhau đi chơi, nàng đương nhiên rất vui vẻ: "Đương nhiên là được rồi, dì cũng chưa từng tới đó."

Nhưng nàng vẫn trầm ngâm hỏi thêm: "Con có nói chuyện với mẹ của con chưa? Hẳn họ cũng có an bài đi?"

Lạp Lệ Sa mỉm cười nói mang theo một chút đắc ý: "Lần trước đột nhiên bị quầy rầy kế hoạch, con đã rút ra bài học. Con đã nói với họ con muốn đi ra ngoài chơi với bạn. Dù sao thì kỳ nghỉ này là vậy. Con trước tiên sẽ đi chơi với dì vài ngày, sau đó còn ba ngày còn lại sẽ quay về đi cùng họ. Thực ra mẹ của con cũng cầu mà không được. Dạo này bà ấy bận muốn chết, nghỉ lễ này chắc chỉ muốn nằm nhà bất động thôi. "

Nghe câu trả lời khẳng định của Lạp Lệ Sa, đôi mắt của Phác Thái Anh không khỏi sáng lên. Rời khỏi đây đến một nơi mà không ai biết hai người sao? Phác Thái Anh khao khát điều đó. "Tốt rồi, trở về dì sẽ thu xếp đi?"

Ngay cả khi chỉ là một vài ngày.

"Không cần a, con sẽ thu xếp. Phác Thái Anh, dì chỉ cần có trách nhiệm mỹ mỹ mỹ, chơi chơi chơi là được rồi." Lạp Lệ Sa cười lộ ra hàm răng trắng, nhìn vào lông mày của Phác Thái Anh nhu tình, giống như một người lớn đáng tin cậy cùng thề son sắt đảm bảo.

Trái tim Phác Thái Anh khẽ động, nhìn khuôn mặt trong trẻo của nữ hài, quay đầu lại nhìn ánh đèn xe mờ ảo trong đêm. Không biết đã qua bao lâu, nàng đột nhiên thấp giọng hỏi Lạp Lệ Sa, "Sa Sa, ở bên dì như vậy con sẽ không mệt mỏi chứ?"

Nàng nói rất nhẹ, Lạp Lệ Sa mở cửa sổ xe để thổi không khí, lắng nghe tiếng xe cộ bên ngoài cửa kính xe, còn không nhận Phác Thái Anh hỏi cái gì, câu hỏi của nàng đã kết thúc. Hỏi Phác Thái Anh hỏi cái gì, nàng chỉ cười nhẹ, lắc đầu không nói gì.

Rõ ràng là bộ dáng có gì đó a. Lạp Lệ Sa hít một hơi thật sâu, quyết định nhịn xuống.

Trở về nhà, Phác Thái Anh săn sóc chăm chú hỏi Lạp Lệ Sa tập trung tinh thần cùng người đấu khẩu có đói bụng không, cần ăn một chút bữa tối để bổ sung năng lượng không? Lạp Lệ Sa thực ra không đói lắm, nhưng lúc này Phác Thái Anh đã đề nghị rằng, chính là theo nàng muốn.

Cho nên, cô gật đầu đề nghị Phác Thái Anh xào một chút mì cho no bụng.

Khi mì đã chuẩn bị xong, Lạp Lệ Sa ăn vài miếng nói rằng mì quá khô,

cô khát muốn uống nước một chút. Phác Thái Anh bất lực, vừa rồi nàng lo lắng Phác Thái Anh khát quá không muốn ăn, muốn làm món mì nước, Lạp Lệ Sa nhất định muốn mì xào.

Đồ ngốc này.

Phác Thái Anh không nhịn được mà bật cười, đứng dậy lấy đồ uống cho cô. Lạp Lệ Sa không biết từ lúc nào cũng chạy đến tủ lạnh, khi Phác Thái Anh định lấy nước dừa, cô đã lấy tay cầm lấy một cốc bia lạnh.

"Phác Thái Anh, hôm nay con đặc biệt lợi hại sao? Vậy dì có thể thưởng cho con một ly bia hay không a." Nữ hài chớp đôi mắt to, bắt tay hai lần, bắt đầu làm nũng. "Con nghe mọi người nói uống bia lạnh vào mùa hè đặc biệt sảng khoái, vậy để con cảm thụ một chút a."

Tiểu hài tử thực sự là càng cấm lại càng tò mò muốn làm. Phác Thái Anh không có lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng vì nàng không thể chịu được hành động làm nũng của cô. Nàng gãi mũi Lạp Lệ Sa, nói: "Được rồi, nhưng con không được uống hết, chúng ta một người uống một nửa đi." May mà chỉ là bia thôi, thỉnh thoảng mới uống cũng không sao.

Lạp Lệ Sa vui vẻ chu môi, hào hứng chạy ra lấy ly rượu.

Nói là một người uống một nửa, thật ra khi Phác Thái Anh thực sự bắt đầu uống, chỉ để Lạp Lệ Sa uống hai cốc siêu nhỏ, sau đó bắt đầu ngăn cô uống. Lạp Lệ Sa chu môi, sống chết bất mãn bảo vệ quyền lợi mà Phác Thái Anh vừa hứa với cô. Phác Thái Anh đối với cô không có biện pháp, cho nên dung túng cho cô thưởng thức uống thêm hai ly.

Sau khi ăn mì xào, Phác Thái Anh trở về phòng để tắm rửa. Lạp Lệ Sa chắc chắn nàng sẽ không ra nữa nên lại lẻn đến quầy bar trong phòng khách.

Cô lấy hai lon bia dưới đáy tủ rượu. Sau khi nhấp một ngụm, nhận thấy hai má bắt đầu nóng lên, liền đổ nốt phần bia còn lại vào bồn cầu. Sau đó, cô quay trở lại phòng giấu cái lon trong ngăn bàn của mình khóa lại.

Cuối cùng, cô trở lại phòng khách, ngồi thất thần trên ghế sô pha, làm ra vẻ mặt say khướt đợi Phác Thái Anh tắm xong đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com