Chap 15
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, khắp phố phường giăng đèn kết hoa, tiếng nói cười rôm rả từng góc phố kinh thành Dị Quốc. Đặc biệt là nơi hoàng cung kia, sắc vàng son điểm thêm những tấm vải lụa đỏ càng làm bật lên sự cao sang hoa lệ, cung nhân ai nấy cũng đều bận rộ, nhất là Thượng Cung cục, các ty cục ngày đêm chuẩn bị trang sức, y phục, thực phẩm. Tất cả đều là dành cho đại hôn của đấng Quân vương Dị Quốc Lạp Lệ Sa và tiểu thư nhà thừa tứơng Ngụy Quốc Phác Thái Anh, cũng là đại lễ sắc phong chức vị hoàng hậu cho nàng vào hai ngày sau. Lệ Sa ra lệnh phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng với mức quy mô lớn nhất từ trước đến nay!
Trái ngược với sự bận rộn ngoài kia, bên trong Đông Cung cũng một màu đỏ tươi nhưng lại không sặc sỡ mà vô cùng trang nhã nhẹ nhàng giống như hình bóng nơi đây. Thái Anh ngồi bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng nghe được tiếng nói cười rôm rả của cung nữ thái giám khiến đôi môi cũng bất giác mỉm cười theo. Hai ngày nữa thôi chính là đại hôn của nàng cùng Lệ Sa, nàng đã hứa sẽ mở lòng và chấp nhận cô nàng sẽ không nuốt lời, bỗng nàng lại nhớ về quê hương, nơi nàng sinh ra và lớn lên, nơi có phụ mẫu thân sinh, có những người nàng yêu thương và cả.... Phong đại ca. Đột nhiên nhớ lại người cũ khiến nàng bất giác có một chút gì đó buồn buồn nơi đáy lòng, nàng cứ nghĩ đời này sẽ là thê tử của huynh nhưng không ngờ bây giờ lại thành thân cùng một người khác, biết bản thân mình nghĩ như vậy nàng thật muốn tự khinh bỉ chính mình, đã đồng ý cùng Lệ Sa mà còn nhớ lại chuyện cũ làm gì chứ.
Thái Anh đứng dậy đi về phía tủ, từ trong tủ lấy ra một bức hoạ, nhẹ nhàng mở bức hoạ ra, trên ấy vẽ một nam nhân tuấn tú với từng nét vẽ vô cùng điêu luyện và tỉ mỉ. Đây là bức hoạ nàng vẽ Phong Thanh Dương khi còn ở Nguỵ Quốc, lúc đi không kìm lòng được nên mang theo, những ngày đầu sang đây ngày nào nàng cũng ngắm nhìn nó để giải toả nỗi nhớ thương nhưng chẳng biết từ khi nào nàng đã không còn nhìn đến nó nữa, hôm nay bỗng nhớ về người xưa nên nàng đem nó ra nhưng lạ thay lại không còn những cảm xúc nồng nàn như thuở đầu. Nàng đưa tay chạm vào bức hoạ một hồi lâu rồi khẽ nói:
-"Phong đại ca, hiện giờ huynh thế nào?"
Nàng cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ mà không hề hay biết ở phía ngoài cửa có một bóng hình đã đứng đó từ lâu. Lệ Sa nắm chặt tay khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, đôi mắt cô đỏ rực bỏng rát, trái tim như có hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua khiến cô đau đến khó thở. Nàng vẫn chưa quên hắn sao? Nàng vẫn còn yêu hắn sao? Nàng vẫn còn yêu kẻ sắp đến đây và giết trẫm sao?! Nàng còn yêu hắn tại sao còn đồng ý mở lòng cùng trẫm chứ?! Tại sao chứ?!!! Trong đầu Lệ Sa cuộn trào hàng ngàn câu hỏi khiến đầu cô muốn nổ tung, Lệ Sa ôm đầu bước đi thật nhanh ra khỏi nơi đau đớn kia.
Bên trong này Thái Anh không hề hay biết sự tình như sóng ngầm ngoài kia, nàng nhẹ tay cuộn tranh lại cho vào ngăn tủ sâu nhất, nhẹ nhàng cất tiếng:
-"Chuyện của chúng ta đã là quá khứ, muội cũng sắp thành thân rồi và muội sẽ không hối hận với quyết định này, chỉ mong huynh suốt đời hạnh phúc bình an..."- nàng nói xong cũng đóng cửa tủ lại mà đi ra ngoài.
....
Trời đã buông xuống màn đêm, Thái Anh đã dùng bữa xong cũng không thấy Lệ Sa đâu, rõ ràng cô đã hứa là đêm nay sẽ đến bồi nàng rồi ngày mai mới ở Sùng Đức điện chuẩn bị chuyện hôn lễ mà bây giờ đã gần khuya rồi đến cả cái áo của cô cũng không thấy đâu. Nàng lại khó ngủ rồi, thói quen gì vậy chứ? Nàng nhẹ nhàng ra ngoài sân nhìn lên bầu trời đang được toả sáng bởi bạch nguyệt quang, trong đôi mắt sâu thẫm chứa đầy cảm xúc phức tạp. Hai ngày nữa đã là đại hôn của nàng và Lệ Sa, trong cõi lòng tràn đầy xúc cảm khó nói, chỉ cần xong đại hôn thì nàng chính thức trở thành hoàng hậu cao quý của Dị Quốc và trở thành thê tử của Lệ Sa, hai người sẽ cùng nhau già đi, nếu đã không nói thì thôi chứ đã đồng ý thì nàng chắc chắn sẽ ở bên cạnh cô cùng trải qua mọi chông gai hay vui sướng của cuộc đời. Thấy đêm đã khuya mà Lệ Sa vẫn chưa đến, chắc do bận việc, nàng cô đơn nhẹ nhàng đi về phía tẩm cung để chuẩn bị nghỉ nghơi.
....
Tại Sùng Đức điện, Lệ Sa ngồi giữa những vỏ rượu rỗng, khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt mơ màng nhìn về phương xa. Với dáng vẻ này là biết cô đã phải trải qua những giây phút tự hành hạ bản thân ra sao. Hiện giờ cô không dám về Đông cung, cô sợ nhìn thấy nàng, cô sợ nàng sẽ nói với cô là nàng nghĩ kỹ rồi nàng không muốn thành thân cùng cô, sợ nàng nói nàng vẫn còn yêu hắn, Lệ Sa chưa bao giờ có những cảm xúc kinh khủng như thế, cô đường đường là bậc đế vương cao quý tự tại, chưa có một điều gì khiến cô đau khổ thế này, vậy mà giờ đây chỉ vì một vài lời nói của nàng đã khiến Lệ Sa đau đến nhức nhói. Cô đã yêu nàng thật rồi, cô yêu nàng đến không dứt ra được nữa, yêu đến đau tim đau phổi, Lệ Sa nói trong tiếng nấc nghẹn:
-"Thái... hức...Anh... ta rất yêu nàng mà... hức ta thật sự yêu nàng mà... nàng đừng bỏ ta... tại sao nàng lại không yêu ta chứ? Tại sao chứ?!!!"- cô hét lên ném bình rượu trên tay ra xa, đôi mắt đỏ lên.
-"Không được, nàng đã đồng ý rồi mà, ta không để nàng xa ta đâu, chúng ta sắp thành thân rồi, ta nhất định không để nàng rời xa ta!"- Đôi mắt Lệ Sa toát lên vẻ kiên định.
...
Hai ngày sau, cả Dị Quốc như chìm trong niềm vui mà nơi nơi đốt pháo, các tửu lâu tặng rượu, những nhà quyền quý tặng đồ ăn làm từ thiện. Tất cả đều mừng ngày hoàng đế mà bọn họ kính yêu thành thân.
Ngoài kia là dân chúng mừng vui, bên trong hoàng cung lại vô cùng uy nghiêm trang trọng. Dưới chính điện quan văn võ chia làm hai bên tả hữu, phía trên treo hàng dài những dải lụa đỏ điểm xuyến thêm vàng rồng khiến cho khung cảnh thêm phần tráng lệ. Lệ Sa đứng trên cao với bộ trang phục đỏ thẫm, tay áo rộng được thêu thêm đầu rồng, thắt lưng nạm ngọc, các đường kim mũi chỉ vô cùng công phu được Thượng cung cục ngày đêm chuẩn bị cho ngày trọng đại hôm nay. Đôi mắt cô nhìn ra phía cửa điện chờ đợi tân nương tử của mình.
Thái Anh ngồi trong phượng liễn với bộ y phục tương tự Lệ Sa, chỉ là nàng đôi thêm mũ phụng, trang sức được ty trân cục điêu luyện làm ra, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, nơi đôi môi còn ẩn ý cười khiến cho nàng toát ra vẻ mị hoặc câu nhân, nếu nói nàng đẹp đến khuynh quốc khuynh thành thì vẫn còn uỷ khuất cho nàng. Phượng Liễn dừng ở trước điện, xung quanh binh lính quỳ rạp xuống, hai bên là cung nữ cùng thái giám dìu nàng vào nơi chính điện kia để hành lễ.
Lệ Sa từ nãy đến giờ vẫn trông ra cửa, bỗng thấy nàng được dìu vào thì đôi mắt lập tức sáng lên, định chạy lại đỡ nhưng phát giác đây là ở giữa chính điện với rất nhiều quần thần nên đã kịp kìm chế lòng mình lại. Nàng được đưa đến cho Lệ Sa, cô nhẹ nhàng cầm tay nàng, cả hai đều cảm nhận được lòng bàn tay của ngừơi kia lạnh lẽo, lại còn có cả mồ hồi tay, chứng tỏ hai người đã lo lắng như thế nào.
Sau khi hoàn tất lễ bái thiên địa, Lệ Sa ra hiệu cho Từ công công đưa chiếu chỉ đến, Từ công công hơi bất ngờ, không phải chuyện đọc chiếu chỉ phong hậu xưa giờ là do ông làm sao? Hoàng thượng lấy làm gì? Nhưng ông không dám trái mệnh đành nghe theo đem chiếu chỉ lại. Lệ Sa cầm lấy chiếu chỉ, nhẹ nhàng khoan thai mở ra và đọc to trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người:
-"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, xét thấy Phác Thái Anh tiểu thư nhà thừa tướng Nguỵ Quốc đức uẩn thục minh, thiện lương cung kiệm, tính nhàn lễ giáo, trẫm sắc phong nàng trở thành hoàng hậu, từ nay về sau cùng trẫm cai quản giang sơn, chăm lo cho lê dân bách tính, phong hiệu Đức Hiền hoàng hậu. Khâm thử!"
nói xong cô gấp chiếu chỉ lại đưa cho Từ công công rồi nắm lấy tay nàng nói nhỏ chỉ hai người nghe:
-"Tặng nàng trái tim nóng ấm, chỉ mong đi đến thiên hoang địa lão"
Thái Anh sau khăn voan cũng vô cùng sững sốt, sao Lệ Sa lại đích thân đọc chiếu chỉ cơ chứ? Nhưng sau khi nghe cô thủ thỉ bên tai thì nàng đã hiểu, Lệ Sa đây là muốn nói cho tất cả mọi người biết Thái Anh nàng chính là người duy nhất cô chọn làm hoàng hậu và chỉ có nàng mà thôi, Lệ Sa đã dùng tất cả những gì mình có chỉ để khiến nàng được kính trọng vui vẻ mà không màng hậu quả, nghĩ đến đây tim nàng thắt lại, mắt cũng đỏ hơn, tay siết chặt lấy tay Lệ Sa.
Các đại thần phía dưới người thì vô cùng ngưỡng mộ ủng hộ, người thì lại lắc đầu ngán ngẫm, hoàng đế anh minh của bọn họ thay đổi rồi, chỉ vì một nữ nhân mà lại hạ thấp bản thân như vậy có đáng không? Nhưng đáng hay không chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.
.......
Cảm ơn vì đã xemm nhaaaa🙆♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com