Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45 (🌚)

Thái Anh ngoan ngoãn nghe lời Lệ Sa uống vào viên đan dược để kiềm lại tính độc của loại thuốc mà nàng đã ngâm được ba ngày. Sau khi uống xong đúng là sự nóng bức bên trong cơ thể vẫn không hề thuyên giảm, chỉ cảm thấy không còn khó chịu như khi nãy. Nàng kinh hỷ đưa đôi mắt mong chờ nhìn Lệ Sa.

-"Ta còn có một loại đan dược có thể hoá giải xuân dược."- Lệ Sa bình tĩnh nói ra cách thức của mình.

-"..."- Thái Anh muốn tự sát!!!

Nàng thật sự tức điên được mà! Rõ ràng là muốn khước từ nàng. Thái Anh lọ mọ ngồi dậy, muốn đi ra ngoài, nhưng đã bị Lệ Sa lôi lại.

-"Cô tính đi đâu?! Dược còn chưa giải xong mà."

-"Đi đâu mặc kệ ta! Người đã xem thường ta như vậy, ta còn ở lại đây làm phiền người thì chỉ tổ rước lấy nhục."

Thái Anh giãy khỏi tay Lệ Sa, nhưng cô vẫn giữ chặt, nhìn chằm chằm Thái Anh bằng đôi mắt không rõ tư vị. Hai người giằng co một lúc thì Lệ Sa dùng lực lôi mạnh Thái Anh vào lòng ngực mình, ôm chặt lấy. Thái Anh rơi vào một vòng tay ấm áp thơm ngát mùi cỏ xanh quen thuộc, trong phút chốc khiến nàng trầm mê. Bỗng trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói ôn nhu trầm ấm như van xin mà đã lâu rồi nàng không nghe được:

-"Nàng đừng đi..."

Thái Anh sững người, đột nhiên một giọt nước mắt nơi khoé mi rơi xuống trong vô thức, trái tim nàng co thắt lại đau đớn. Đã bao lâu rồi? Nàng cũng không rõ, lâu thật lâu rồi nàng luôn khao khát được nghe lại giọng nói ôn nhu dịu dàng này, giọng nói chỉ thuộc về nàng. Cả trong mơ nàng cũng thường xuyên nghe thấy, đến khi tỉnh mộng lại thống khổ nhận ra tất cả đều đã tan biến cả rồi. Hôm nay tại đây lại được nằm trong vòng tay ấy, lắng nghe giọng nói nhu tình ấy. Thái Anh thầm nghĩ, có chết ngay bây giờ nàng cũng cam nguyện, tình yêu của nàng hèn mọn như vậy đấy.

-"Ta xin lỗi... Thái Anh... nàng đừng đi... hức... là ta vô dụng, là ta cố chấp, khiến cho nàng phải vì ta mà làm ra chuyện thế này... hức... ta thật sự kinh tởm chính ta... kinh tởm cánh tay này... hức... Thái Anh của ta..."- Lệ Sa vừa nói vừa khóc nghẹn ngào.

Thái Anh hốt hoảng, tay chân run rẩy ôm lấy Lệ Sa thật chặt, tay nàng nhẹ nhàng vuốt lấy lưng cô, giọng nói đã nhiễm xuân dược nghẹn ngào nhu nhuyễn:

-"Không! Lệ Sa đừng nói vậy... là do thiếp cả... thiếp ngu ngốc nên gây cho người nhiều đau khổ... là do thiếp. Hôm nay tất cả những chuyện thiếp làm là do thiếp tình nguyện, thiếp cũng rất mãn nguyện vì có thể giúp được cho người..."

-"Thái Anh... nàng đừng đi, đừng bỏ ta nữa. Nàng có biết ta đã phát điên thế nào khi tỉnh lại và nghe Tiểu Hoa bảo nàng tự hiến thân cho Quỷ y không?! Ta rất đau khổ để tìm được nàng, xin nàng đừng đi... ta sai rồi... ta không muốn mất nàng..."

-"Được, được, thiếp không đi, thiếp sẽ ở lại đây với người, thiếp cũng không muốn xa người. Lệ Sa... thiếp rất yêu người."

-"Ta cũng rất yêu nàng."

Lệ Sa đưa tay chạm vào khuôn mặt đã đỏ bừng lên của Thái Anh. Bao nhiêu cảm xúc nhớ nhung điên cuồng nơi trái tim bùng cháy, nhịn không được áp lên đôi môi xinh đẹp ấy một nụ hôn. Lệ Sa chỉ hôn lướt qua nhưng lại vô tình dáy lên ngọn lửa dục vọng đang điên cuồng trong Thái Anh, nàng ôm lấy khuôn mặt Lệ Sa, đưa đầu lưỡi lãm tiến sâu vào vòm họng cô, cuống lấy chiếc lưỡi trơn mềm kia. Lệ Sa cũng vô cùng phấn khích mà đáp lại, vì có xuân dược nên nụ hôn càng thêm cháy bỏng, phát ra âm thanh dâm mĩ khắp gian nhà nhỏ.

Càng hôn lại càng nóng, tay chân luống cuống vội vàng cởi bỏ hết y phục trên người đối phương, đến khi chỉ còn lại yếm cùng tiết khố mới dừng lại. Thái Anh ngồi trên đùi Lệ Sa, đưa đôi mắt đục ngầu nhiễm đầy dục vọng kiều mị mà nhìn cô, nhu nhuyễn âm thanh như cầu xin vang lên:

-"Muốn thiếp... hưm... Sa à..."

-"Chết tiệt! Tiểu yêu tinh!"- Lệ Sa chịu không nỗi, điên tiết mà chửi lên.

Lệ Sa định đẩy Thái Anh xuống giường nhưng bị nàng ngăn lại. Nàng cắn môi, nhìn Lệ Sa cười mị mị mà lắc đầu, nàng lôi tay Lệ Sa đưa xuống hạ thân của mình. Lệ Sa mở to mắt nhìn Thái Anh, không biết nàng định làm gì. Bỗng nàng nói:

-"Sa mệt rồi... để thiếp."

Nói xong nàng đưa tay tháo tiết khấu quăng ra xa, đưa tay Lệ Sa xuống, hơi nhỏm lưng lên rồi đột nhiên nàng ngồi thẳng xuống!

-"Ưm!"

-"Thái Anh!"

Bên dưới không biết đã ẩm ướt khi nào, tay Lệ Sa đi vào rất dễ dàng. Cả người Thái Anh tê dại đi, cảm giác hơi đau nhưng rất thoải mái. Tiếp tục duy trì tư thế nàng ngồi trên đùi cô, nàng cứ vậy mà nhún nhấp liên tục trên hai ngón tay thon dài của Lệ Sa, tiếng thở dốc hoà cùng tiếng rên rỉ và tiếng kẽo kẹt của chiếc giường cũ vang lên trong đêm khuya vô cùng dâm dục.

Lệ Sa tháo luôn cả yếm tử sắc của Thái Anh ra, đôi gò bồng đào căng tròn cứ vậy tràn ra, Lệ Sa một bên ngậm lấy mút mát, bên kia thì dùng tay còn lại xoa lấy xoa để, cảm nhận sự mềm mại mịn màn.

-"A... ưm... Sa..."

-"ha... nàng đúng là cực phẩm..."

Sau một hồi day dưa, ra vào thì Thái Anh cũng đã đến. Nàng ưỡn người lên phía Lệ Sa, ngửa mặt lên trời, hạ thân phía dưới co thắt liên tục rồi trào ra một luồn nước ấm.

-"A!"

....
Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo, cả khu rừng im lìm trong u tịch, chỉ có mỗi căn nhà tranh nhỏ là tràn ngập trong ấm áp nhu tình. Bên đèn dầu loe lét hắt lên tường hình ảnh hai người đang quấn quít lấy nhau, Thái Anh xích loã rúc vào lòng Lệ Sa sau một trận mây mưa vần vũ.

-"Tại sao nàng lại làm như vậy?"- giọng Lệ Sa trầm ấm vang lên, mang theo vài phần xót xa.

-"Là do thiếp mà người mất đi cánh tay, nhìn vào cánh tay của người thì những cảnh tượng khủng khiếp năm đó lại trở về, thiếp thật sự chịu không nỗi. Vả lại, nhìn người thiếp yêu phải chịu khiếm khuyết như vậy, thiếp làm sao đành lòng?"- Thái Anh nhu thuận đáp trả Lệ Sa, được nằm trong lòng cô như thế này, với nàng giống như một giấc mơ.

-"Thật ra ta cũng đã quen với nó rồi. Ta cũng không vì nó mà hận nàng, nói đúng hơn ta chưa từng hận đi nàng. Bao nhiêu năm qua ở đây, trái tim ta chưa một ngày nào yên, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nàng, mặc dù ta đã cố gắng quên đi nàng, nhưng chưa một lần nào quên được. Ta tìm đủ mọi cách để nói rằng ta đã đoạn tuyệt luyến ái, nhưng vẫn nhịn không được muốn tìm hiểu tin tức của nàng."

Cô dừng lại một lát như hồi tưởng rồi lại tiếp tục: -"Khi gặp lại nàng ở trong rừng, trái tim ta như ai có cáu xé tan nát, nhưng ta vẫn cố chấp không muốn tin rằng sau bao nhiêu biến cố như vậy mà ta vẫn còn yêu nàng, không muốn tin ta lại vô dụng đê hèn như vậy. Nhìn thấy nàng bỏ hết mặt mũi đi theo ta, trái tim ta cũng rất đau, rất muốn ôm chặt nàng vào lòng để nói cho nàng biết rằng ta vẫn luôn yêu nàng, chưa bao giờ hết yêu nàng cả. Nhưng sự cố chấp và bóng ma trong ta quá lớn đến không thể vượt qua. Cho đến khi hôn mê tỉnh dậy, biết được nàng vì ta mà chấp nhận hi sinh thân mình, ta đã như phát điên lên! Ta biết ta không thể mất đi nàng. Trong lúc tìm kiếm nàng, ta đã nghĩ, chỉ cần tìm được nàng, dù cho lão thiên gia có xuống đây ngăn cản, ta cũng nhất quyết không buông tay nàng lần nào nữa. Cho dù nàng có chết, ta cũng sẽ chết theo nàng, đời này kiếp này Lạp Lệ Sa cũng chỉ dành cho mỗi Phác Thái Anh! Không phân không li."

Trái tim kịch liệt co thắt, sóng mũi cũng cay xè, hai hốc mắt đã chảy xuống hai hàng lệ châu mặn đắng nhưng lại ngọt ngào tận trong tim. Thái Anh đưa tay run run chạm vào khuôn mặt ái nhân, vuốt qua từng con mắt, cái mũi, như thể muốn khắc sâu vào tâm khảm của nàng. Kiếp trước nàng đã tích đức gì để giờ đây được gặp Lệ Sa của nàng. Sau bao biến cố trùng trùng lại còn có thể gặp lại nhau, tiếp tục ở bên nhau nối lại tơ duyên dang dở.

-"Là do thiếp trước đây quá mức ngu muội, khiến cho hai ta phải cách xa tận năm năm. Trong năm năm này thiếp đã ngẫm ra được nhiều việc, trong tình yêu quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau. Lần đó là thiếp không tin tưởng người, nguyện dùng hết quãng thời gian còn lại tin tưởng và yêu thương người. Muốn hỏi người là... người có nguyện tin tưởng thiếp không?"- lúc hỏi xong câu này, đôi mắt Thái Anh lại ánh lên một tia gì đó rất lạ.

-"Ta tương nhiên sẽ tin tưởng nàng! Chúng ta đã hao phí quá nhiều thời gian, ta sẽ dành thật nhiều thật nhiều thời gian sau này để bù đắp cho nàng, ở bên cạnh và yêu thương nàng. Sau khi phục quốc thành công, nàng lại là hoàng hậu của ta. Còn nếu... thất bại, nàng có nguyện cùng ta đi đến kiếp sau không?"- Lệ Sa dùng đôi mắt đầy chân tình mà hỏi nàng.

-"Thiếp đương nhiên nguyện ý, đời này hay kiếp sau, Thái Anh thiếp cũng chỉ dành cho người."

Lệ Sa vui vẻ ôm chặt Thái Anh vào lòng. Đêm nay có lẽ là đêm hạnh phúc nhất của cả hai sau nhiều năm xa nhau. Lệ Sa thì vô cùng vui vẻ và ngập tràn hy vọng, còn Thái Anh thì không hiểu sao lại có một tầng bi thương khó tả nhưng lại tràn đầy kiên định trong đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com