Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 49

Nhập đông, tiết trời lạnh buốt xuyên vào y phục như cắt da cắt thịt. Tuyết bắt đầu rơi ngày một nhiều, các cung nhân liên tục không ngơi nghỉ mà dọn dẹp tuyết sang hai bên đường tránh làm chủ tử khó đi lại.

Nguỵ đế sau khi gặp lại Trường Ninh quận chúa thì lập tức hạ ý chỉ cho nàng vào cung chờ sau ba tháng chịu tang sẽ lập tức cử hành đại hôn và điển lễ sắc phong hoàng hậu. Chuyện sẽ không có gì nếu Nguỵ đế không trực tiếp đưa Trường Ninh quận chúa vào Khôn Ninh cung-nơi ở của hoàng hậu, lại còn nhất quyết không cho tuyển tú để có thêm người khai chi tán diệp.

Quần thần trong triều liên tục dâng lên tấu chương phản đối việc làm thiếu suy nghĩ này của đế vương. Thứ nhất, cho dù Trường Ninh quận chúa tương lai sẽ là nhất quốc chi hậu đi nữa thì bây giờ nàng cũng chỉ là một nho nhỏ quận chúa, được đưa vào cung để hầu hạ hoàng thượng đã là phúc phần, nay lại còn được ở trong một nơi cao quý chỉ dành cho hoàng hậu như Khôn Ninh cung thì thật là không có phép tắc. Thứ hai, hoàng thượng vì tư tình nhi nữ lại không quan tâm đến vận mệnh quốc gia mà liên tục bãi bỏ việc tuyển tú, đã chậm trễ tận năm năm rồi. Hai việc này cộng lại khó lòng mà chấp nhận được, làm cho quần thần lắc đầu ngán ngẩm.

Vì những chuyện này khiến Phong Thanh Dương nộ khí không thôi. Hắn là kẻ kiêu ngạo mà bây giờ lại bị đám cẩu quan kia chống đối, nên đã liên tục chừng phạt rất nhiều trung thần khiến bọn họ thất vọng. Thật ra thì hắn đã có ý định tuyển tú cho qua chuyện, nhưng tiểu mỹ nhân Phác Thái Anh lại luôn là một bộ mặt uỷ khuất khiến hắn không đành lòng, không hiểu vì sao mà gần đây hắn lại mê luyến nàng đến độ không quan tâm được gì khác, đành phải đắc tội với quần thần. Việc này thật sự khiến hắn ăn ngủ không yên, sức khoẻ cũng suy giảm đáng kể.

Lại nói Thái Anh sau khi vào cung ngoài việc tấu cầm, xoa bóp hầu hạ Phong Thanh Phong thì cũng rất an phận. Nàng vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn khiến hắn rất hài lòng, chỉ là vẫn còn trong hạn chịu tang nên hắn không được động đến nàng, điều này làm hắn bức bối không thôi, cộng thêm việc trên triều làm hắn ngày càng mệt mỏi. Từ lúc lên ngôi đến giờ đây là lần đầu hắn bị phản đối nhiều đến vậy. Chỉ có những lúc ở bên Thái Anh mới khiến hắn thoải mái, thật không biết nàng đã bỏ mê dược gì lại khiến hắn trầm luân khó lòng thoát khỏi như vậy.

.....
Mành hoa hoàng sắc buông rũ tầng tầng lớp lớp, tiếng cầm du dương ngân nga như muốn nuốt trọn linh hồn người đối diện, hương trầm vừa đốt có mùi rất lạ như lại khiến tinh thần sảng khoái. Nhẹ nhàng rời ngọc thủ khỏi cầm gỗ, thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển đi lại gần trường kỹ, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh người đang nằm trên đó, cất lên nhu nhuyễn âm thanh:

-"Bệ hạ, thiếp thấy ngài gần đây có vẻ rất mệt mỏi, có phải vì chuyện của thần thiếp hay không?"

Phong Thanh Dương nhìn thấy được điểm tủi thân của nàng, hoảng hốt bậy dậy ôm nàng vào lòng dỗ dành:

-"Không liên quan đến nàng, là do bọn ngu xuẩn đó không biết thân biết phận dám chống đối lại trẫm. An tâm, trẫm lo liệu xong hết rồi."

-"Nhưng mà dạo gần đây thấy ngài tiều tuỵ đi nhiều, thần thiếp thật sự lo lắng..."

-"Aizzzz chỉ là chút mệt mỏi, vài ngày là khỏi ngay, nàng đừng lo lắng."- hắn nghe nàng quan tâm thì kinh hỉ vô cùng, dạo gần đây chỉ cần là việc liên quan đến nàng liền khiến tâm hắn khó lòng an ổn.

-"Bệ hạ, thần thiếp nhớ ra ngoại công có điều chế một loại đan dược có thể điều hoà thân thể rất tốt. Nếu ngài muốn thần thiếp sẽ viết thư nói với ngoại công, nhờ người đến chỗ của người đem về cho ngài."

-"Thật sao?! Ngoại công nàng ta cũng có nghe qua, là một người khá giỏi về y thuật, còn trị hết bệnh cho nàng thì làm sao mà trẫm không an tâm cho được. Việc này phải phiền nàng rồi."- dường như hắn không hề có một tia đề phòng nàng.

-"Đây là vinh hạnh của thần thiếp."

Theo như yêu cầu, Thái Anh đã đem về loại đan dược điều hoà thân thể cho Phong Thanh Dương. Hắn vô cùng tin tưởng mà mỗi ngày đều uống một viên, đúng là hắn cảm thấy khoẻ khoắn hơn rất nhiều, đầu óc cũng sáng suốt hơn khiến hắn vui mừng vô cùng, lại càng yêu thương và tín nhiệm Thái Anh hơn. Lúc đầu chỉ dùng một viên, sau đó không hiểu sao lại như bị nghiện mà dùng tận ba viên một ngày.

Thời gian cũng theo đó vội trôi, mới đó đã ba tháng, đồng nghĩa với việc Thái Anh có thể mãn hạn chịu tang mà chính thức gả cho Phong Thanh Dương. Đương nhiên việc này hắn là người hào hứng nhất, liên tục cho chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, thậm chí còn gửi thiếp mời đến các đế quốc lân cận. Lần này hắn thật sự muốn làm nên một đại hôn và điển lễ lớn nhất trong lịch sử.

Đường phố tấp nập, giăng đèn kề hoa, vải lụa đỏ au trải dài khắp các đường lớn ngõ nhỏ như muốn nhuộm lên sự vui tươi cho toàn kinh thành Nguỵ quốc. Hoàng cung tuy chưa đến ngày đại hỉ nhưng vẫn nhạc trống rền vang, sự nguy nga hoành tráng chỉ có hơn chứ không kém đại hôn Lạp đế Dị quốc năm xưa. Người qua đường đều cho rằng Trường Ninh quận chúa này mệnh thật tốt, năm xưa được Dị đế phong hoa tuyết nguyệt nâng niu như ngọc, giờ đây lại được Nguỵ đế anh tuấn oai hùng yêu thương sủng ái, nhưng chỉ có người trong cuộc mới cảm thấy không ổn mà bất an, hồng nhan hoạ thuỷ...

Lần thứ hai trong đời Thái Anh tiếp tục được mặc lên hỉ phục, đội lên mũ phượng, nâng lên hồng cân. Đứng trước thiên địa chúng sinh, uy nghiêm tráng lệ mà làm một thê tử, một nhất quốc chi hậu. Năm đó, nàng là thiếu nữ mặt đỏ môi hồng, trái tim bên ngực trái vì lo lắng và phấn khởi mà lỗi nhịp, sắc đỏ phủ quanh như tô điểm cho nàng thành tiên tử. Bây giờ, môi vẫn đỏ má vẫn hồng nhưng đều là do thoa yên chi đắc giá, trái tim vẫn đập nhanh nhưng không biết là nhanh vì điều gì, chỉ là đôi con ngươi kia đã nhuốm lên những màu sắc kỳ lạ mà khó ai nhận ra. Thiếu nữ xuân thì ngây ngô năm đó... đã đi xa rồi!

.....
Nến đỏ rực rỡ thắp sáng một tẩm điện nguy nga tráng lệ, hương trầm thơm ngát từng đợt lượn lờ trong hư ảo, bên ngoài trời gió lạnh vẫn thổi va vào cánh cửa gỗ mà vang lên lạch cạch. Nam tử cao lớn mặc hỉ phục hoa lệ ám mùi rượu nồng đi về gian phòng to lớn kia, trên môi không giấu được tiếu ý. Giọng nói thanh lãnh vang lên trong đêm:

-"Hoàng thượng giá lâm!"

Bên trong vội vàng chạy ra nghênh đón. Một loạt tiếng cửa chi nha vang lên, nam tử tiêu sái bước vào phất tay cho tất cả cung nhân thái giám lui xuống, để lại sự an tĩnh cho tẩm điện rộng lớn. Hắn nhẹ nhàng bước lại giường, tay chạm lên ngọc thủ trắng noãn tinh xảo, ôn giọng:

-"Hoàng hậu của trẫm, trẫm đến với nàng rồi đây."

Người sau hồng cân không biết có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng cất lời: -"Bệ hạ, ngài nên nâng hồng cân..."

-"Haha, phải phải, là do trẫm vui quá mà quên mất."

Hồng cân nâng lên, khuôn mặt khuynh thành dần hiện ra rõ ràng, vừa thanh tao vừa yêu mị như muốn thu hết hồn phách người đối diện. Phong Thanh Dường ngẩn người hồi lâu, đến khi tân nương tử lên tiếng mới chịu tỉnh táo lại:

-"Bệ hạ, đừng nhìn như vậy... thần thiếp xấu hổ."

Giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tim, Phong Thanh Dương thoả mãn cười lớn, kéo nàng vào lòng rồi nhỏ giọng nói:

-"Hôm nay là ngày vui nhất đời trẫm, vui hơn cả việc có được Dị-Tề!"- hắn khí thế bừng bừng mà quên mất mình lỡ lời.

Người trong lòng đột nhiên run lên, hắn phát giác ra nên nghi hoặc kéo nàng ra rồi hỏi:

-"Nàng sao vậy?"

-"Đêm nay là tân hôn của chúng ta nên thiếp có hơi hồi hộp thôi."

-"Tưởng chuyện gì."- hắn thở phào một hơi, tưởng nàng lại nhớ đến chuyện năm xưa. Vui vẻ nắm tay nàng kéo lại bàn lớn giữa tẩm điện: -"Nào, đến đây trẫm cùng nàng uống rượu giao bôi."

Nàng ngượng ngùng e lệ cầm lấy ly rượu cùng hắn tay choàng tay mà uống. Hương trầm như mê hoặc mà khiến hắn mơ màng, rõ ràng hắn biết hôm nay là động phòng hoa chúc nên không uống nhiều rượu, nhưng tại sao lại như say như mê thế này? Nhưng không rảnh quản chuyện đó, hiện tại nhìn thấy mỹ nhân trước mắt, tâm trí cũng hồ đồ, cơ thể nóng bỏng. Hắn bế hẳn nàng lên rồi khàn giọng:

-"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta nên đi nghỉ thôi ái hậu của trẫm."- nói xong còn đưa đôi mắt tràn ngập dục vọng nhìn nàng.

Thái Anh e thẹn mà nhẹ gật đầu, để hắn bồng vào trong giường lớn. Mành hoa buông rũ, ánh nến mập mờ, hương trầm lượn lờ, động phòng hoa chúc...

....
Dạo gần đây Lệ Sa dồn hết tâm sức vào để tìm kiếm Thái Anh, tất cả công vụ đều để lại cho thân tín. Cô đích thân đi khắp nơi tìm kiếm nàng, đương nhiên nơi đầu tiên đến chính là Nguỵ quốc, dẫu biết đến đây nếu bị phát hiện sẽ khó toàn mạng, nhưng vì Thái Anh cô không chút chần chờ. Nhưng tuyệt nhiên một tin tức về nàng cũng không có, chỉ là biết được phu phụ Phác thừa tướng đã chết, nghe là vì bảo vệ thánh giá mà hy sinh nhưng Lệ Sa không tin vào điều đó, cô chỉ lo lắng nếu Thái Anh biết được sẽ rất đau lòng, vì vậy mà cố tình ngày đêm không ngủ để tìm nàng, mong có thể ở bên bảo hộ và cùng nàng trải qua đau khổ này.

Đã ba tháng đi khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả, cộng thêm việc chuẩn bị khởi binh ở Tề quốc, Dực vương muốn gặp cô nên lập tức chạy đến phía Nam Đại Tề. Ngày đêm không nghỉ ngơi cũng chưa tìm được Thái Anh khiến Lệ Sa vô cùng chán nản. Vừa chợp mắt một lát đã có tiếng gọi bên ngoài:

-"Chủ tử!"

Là Tiêu Sái, Lệ Sa mệt mỏi ngồi dậy hướng ngoài cửa nói:

-"Vào đi."

Chi nha tiếng cửa vang lên, Tiêu Sái vội vàng bước vào, khuôn mặt trắng bệt, mồ hôi cũng túa ra như tắm, điều chỉnh hô hấp mà quỳ xuống:

-"Tham kiến chủ tử."

-"Đứng lên đi, có chuyện gì mà gấp vậy?"

-"Thuộc hạ vừa nghe được một tin tức, liên quan... liên quan đến Phác tiểu thư."

Nghe đến Thái Anh, Lệ Sa hoảng trương chạy lại bắt lấy tay Tiêu Sái mà hỏi vồn:

-"Nàng thế nào!? Có phải tìm được nàng rồi không?"

-"Nàng đang ở Nguỵ quốc."

-"Đi! Ta và ngươi lập tức đi tìm nàng!"- nói xong còn gấp gáp muốn dọn đồ.

-"Chủ tử ngài bình tĩnh một chút!"- Tiêu Sáu vội ngăn lại.

-"Không thể chậm trễ, ta phải đưa nàng về!"

-"Đúng là nàng ở Nguỵ quốc nhưng chúng ta không thể đưa đi."

-"Tại sao?"

-"Nàng... nàng hai ngày trước đã cùng Phong Thanh Dương thành thân... hiện tại đang là hoàng hậu của Nguỵ quốc!"

Lệ Sa nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, trái tim kịch liệt co thắt, loạng choạng mà ngã ngồi trên mặt đất lạnh tanh.

-"Chủ tử!"- Tiêu Sái vội chạy lại đỡ cô lên.

Đôi môi tái nhợt mấp mấy nói: -"Không thể..."

Mùa đông gần cuối sao tuyết vẫn rơi? cây cối xơ xác, gió lạnh thổi mạnh như nuốt trọn bi ai của nhân gian, cõi lòng cũng lạnh đến tê dại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com