Hồi VII
– – – – – – – – – –
“Thần thiếp làm sao dám tùy ý giết người… Hơn nữa, lỡ như lỡ tay giết nhầm người vô tội thì sao?”
“Dù Anh Anh có lỡ tay giết nhầm người vô tội, thì đó cũng là do họ đáng chết.”
Ngài điềm nhiên, trong ánh mắt là sự khinh miệt đối với sinh mạng của những người không liên quan.
“Hơn nữa, có trẫm ở đây, lỡ tay giết nhầm thì sao chứ? Ai dám trị tội nàng?”
Phác Thái Anh hoảng loạn dời ánh mắt đi.
Dáng vẻ của Lạp Lệ Sa như vậy mới là điều đáng sợ nhất.
Nàng khẽ nói.
“Bệ hạ nói đều đúng, nhưng thần thiếp không dám giết người…”
Ngài chợt nhận ra rằng những lời vừa rồi dường như đã dọa đến nàng. Khi mở miệng nói lại, ngài đã lý trí hơn nhiều.
“Nếu thật sự là người vô tội, không dám cũng không sao. Nhưng nếu đối phương là kẻ thù của nàng, dù sợ hãi đến mấy cũng phải không chút do dự mà đoạt mạng hắn, hiểu chưa?”
“Thần thiếp hiểu rồi ạ.”
Trong lòng Phác Thái Anh lại dâng lên một chút tò mò khác.
Nàng đột nhiên hỏi ngài.
“Lần đầu tiên bệ hạ giết người có sợ hãi không?”
Ánh mắt Lạp Lệ Sa hơi sững lại.
Lần đầu tiên giết người?
Ngài đã quên người đầu tiên ngài giết là ai.
Ngài chỉ nhớ đôi bàn tay này không chỉ đã giết anh em, giết bạn bè…
Mà còn giết…
Ngài đã sớm không nhớ mình có sợ hãi không.
Trong cung vốn dĩ nguy hiểm bốn bề, ngài lại là con nuôi của Thái hậu.
Căn bản không có quyền được sợ hãi. Cho dù sợ cũng phải nói không sợ.
Lạp Lệ Sa gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn đó.
“Trẫm đương nhiên không sợ. Nàng có trẫm ở phía sau, cũng không cần sợ.”
Dù sao, lần đầu tiên ngài giết người, phía sau ngài không có ai cả.
“Thần thiếp biết rồi.”
Lạp Lệ Sa không tiếp tục chủ đề giết người.
Ngài cho dao vào vỏ rồi đặt lại vào lòng bàn tay nàng.
Ngài cố ý sai người làm chút tiểu xảo cho nhẹ tay, để nàng có thể tùy thân mang theo, cũng không thêm gánh nặng gì.
“Vết thương nơi đầu gối đã lành cả rồi sao?”
Phác Thái Anh gật đầu.
“Bẩm bệ hạ, đều đã lành rồi.”
“Nếu chưa lành hẳn, cũng không cần miễn cưỡng, nghỉ thêm vài ngày nữa cũng không sao.”
“Thật sự đã lành rồi.”
Nàng chủ động vén váy áo lên, những ngày qua ngài từng nhiều lần bôi thuốc cho nàng, chỉ là vén váy để ngài xem miệng vết thương, nàng đã không còn cảm thấy e ngại gì nữa.
Chân thon duỗi thẳng, lộ ra từ làn váy, nơi đầu gối tuy vết bầm xanh tím đã nhạt đi nhiều, song vẫn còn dấu vết mờ mờ có thể nhìn thấy.
Phác Thái Anh chủ động vén váy áo, lại ngồi trên đùi ngài.
Có vài ý niệm, Lạp Lệ Sa cũng khó lòng tự khống chế.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt kia dần dần trở nên nóng rực.
Phác Thái Anh đang cho ngài xem bản thân đã lành thương, trong lòng có một tia đắc ý như cánh bướm nhẹ lướt qua.
Thế nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng.
Nàng nhất định phải thị tẩm, thuở trước bởi vì căm hận ngài, cho nên không muốn.
Nhưng nay đã nói rõ mọi chuyện với ngài.
Tất nhiên cũng không thể để nàng đúng như những hậu phi kia nói “giả vờ thanh cao” nữa.
Phác Thái Anh âm thầm hít sâu một hơi.
Nàng hạ quyết tâm.
Nàng chủ động nâng chân lên.
“Bệ hạ, ngài giúp thần thiếp chỉnh lại váy áo được không ạ?”
Rõ ràng là đang ôm tâm tư muốn dụ dỗ Lạp Lệ Sa, vậy mà lại không dám nhìn ngài thêm một lần.
Lạp Lệ Sa đương nhiên nhìn ra chút tâm tư nhỏ đó của nàng.
Đầu ngón tay ngài dừng nơi lớp váy áo mềm mại như tơ của nàng, nhưng cũng chỉ thuận theo lời nàng, chỉn chỉn chu chu sửa sang lại y phục.
Đến nửa phần vượt quá cũng không có.
Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ “chính nhân quân tử” của ngài lúc này.
Chẳng khỏi nhớ đến kẻ từng đột nhập khuê phòng nàng một năm trước.
Nàng chẳng thể phân biệt rốt cuộc đâu mới là con người thật của ngài.
“Được rồi.” Ngài rụt tay về.
Phác Thái Anh lại có chút ngượng nghịu.
Sao ngài chẳng chịu “tiếp chiêu” thế?
Nàng rời khỏi đùi ngài, tay vẫn nắm con dao găm ấy.
“Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”
“Ừm, về đi. Tử Thần Điện còn mấy đại thần đang chờ trẫm nghị sự, lát nữa sẽ sang với nàng.”
Lời này lọt vào tai Phác Thái Anh, nàng bỗng cảm thấy ngài đang cảnh cáo mình đừng quấy nhiễu quốc sự.
“Vâng, thần thiếp xin cáo lui.”
Nàng uể oải rời khỏi điện.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa dõi theo nàng cho đến khi nàng khuất dạng sau cánh cửa điện mới thu về.
Lúc này ngài thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không có chút định lực, ngài thật sự khó mà nhịn nổi.
Thế nhưng, ngài lại mừng rỡ nhìn nàng dùng những tiểu xảo này để “quyến rũ” mình.
Rõ ràng bản thân cũng phải cố nhịn, nhưng lại muốn nhìn dáng vẻ nàng đặt chút tâm tư lên mình.
Thôi thì nhịn thêm mấy ngày nữa, xem nàng còn có thể giở trò gì khác không.
Phác Thái Anh rời khỏi Diễn Chiêu Điện.
Ghé sang Ngự Hoa Viên, giờ đây, hương hoa quế mười dặm bay xa, nàng muốn hái một ít làm thành túi thơm.
Thật trùng hợp, nàng vừa đặt chân vào Ngự Hoa Viên thì phía sau đã gặp Dục Chiêu Nghi đang bước đi lảo đảo.
Nàng chạy nhanh, cũng học nàng ta ra vẻ hư tình giả ý quan đón lấy.
“Tỷ tỷ, tỷ bị thương sao còn ra ngoài?”
Dục Chiêu Nghi thấy cành hoa quế trong tay nàng, cười nói.
“Mấy hôm nay ta vẫn luôn bị đè nén trong cung mãi, nghe nói hoa quế ở Ngự Hoa Viên đã nở, dù đau cũng muốn đến ngửi chút hương hoa.”
Vẻ mặt Phác Thái Anh tự trách.
“Tỷ tỷ, nếu hôm ấy tỷ không giúp ta, cũng sẽ không bị Quý phi nương nương phạt quỳ. Chuyện này ta thật hổ thẹn với tỷ.”
Nàng nói rồi, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Nhìn vẻ hiền lành vô hại ấy, nào giống kẻ có tâm cơ?
Dục Chiêu Nghi thấy nàng dường như lại trở về dáng vẻ ngày trước, trong lòng cũng thấy yên ổn hơn đôi chút.
Không uổng công nàng nghe tin Phác Thái Anh đến Ngự Hoa Viên rồi cắn răng theo đến.
“Sao có thể trách muội?”
Nàng hạ giọng.
“Phải trách thì cũng là trách Tống Quý Phi. Có điều cũng may trong lòng bệ hạ có muội, ban cho Tống Quý Phi hình phạt nặng như vậy. Tỷ tỷ ta cũng coi như được lây chút phúc của muội mà hả giận.”
Phác Thái Anh chủ động khoác tay nàng, dìu nàng chầm chậm bước về.
Nàng cố ý nói.
“Bệ hạ có lòng với ta thì được ích gì? Tỷ tỷ đâu phải không biết tâm tư của ta…”
Phía sau, Thu Đường và Hạnh Vũ liếc nhìn nhau.
Nương nương đây là bắt đầu diễn rồi ư?
Khi ôm Bệ hạ khóc lóc, nàng đâu có dùng cái lý do này.
Hai người nén cười, cúi thấp đầu, sợ bị người khác phát hiện điều bất thường.
“Lạp Lâm công tử nếu đã biết tâm tư này của muội muội, hẳn cũng sẽ không dễ chịu.”
Kiếp trước.
Dục Chiêu Nghi cũng luôn an ủi nàng như vậy.
Mỗi khi gặp chuyện, đều là thay nàng trách Lạp Lệ Sa đã đưa nàng vào cung, nếu không thì sẽ chẳng gặp phải bao nhiêu chuyện thế này.
Sau đó lại bắt đầu thay nàng xót xa cho Lữ Lạp Lâm không dễ dàng gì.
Số lần nhiều lên, nàng đối với Lạp Lệ Sa càng ngày càng chán ghét, còn đối với Lạp Lâm thì càng ngày càng cảm thấy có lỗi.
Ngày trước nàng thật sự quá ngốc, như bị mỡ heo che mắt không bằng.
Giờ đây, nàng đành phải chịu đựng ghê tởm mà phụ họa lời nàng ta.
“Tỷ tỷ đừng nói nữa, đều là lỗi của ta, là ta có lỗi với Lâm ca ca.”
Lời này vừa dứt, ở khúc quanh sau bức tường cao, bóng dáng Lữ Lạp Lâm hiện ra.
Phía sau là cung nữ thân cận của Vân Thái Phi, xem chừng là muốn tiễn ngài ra khỏi cung.
Lạp Lâm vẫn là một thân bạch y.
Rõ ràng xuất thân võ tướng, nhưng trên người chàng lại chẳng tìm thấy chút khí chất sắc bén nào.
Trông cứ như một thư sinh trói gà không chặt vậy.
Đôi mắt đen của ngài đầu tiên nhìn về phía Phác Thái Anh.
Những lời nàng vừa nói, không sót một chữ nào lọt vào tai hắn.
Lữ Lạp Lâm điềm nhiên dừng bước, cúi mình hành lễ với hai người.
“Thần tham kiến Tịnh Phi nương nương, Dục Chiêu nghi.”
Phác Thái Anh vừa nhìn thấy hắn.
Liền hận không thể cầm con dao găm Lạp Lệ Sa vừa trao mà đâm chết hắn ta.
Nàng cắn chặt môi đến trắng bệch, đầu ngón tay cũng hằn sâu vào lòng bàn tay, mới miễn cưỡng kìm nén được nỗi hận trong lòng.
Dục Chiêu nghi trông thấy hắn, ánh mắt ánh sáng ngời lên khó mà nhận ra.
Nàng ta lại che giấu cảm xúc rất khéo.
Cười nghiêng đầu khẽ hỏi Phác Thái Anh.
“Khó khăn lắm mới gặp, muội có muốn trò chuyện với Lạp Lâm công tử không?”
Khi không thấy Lạp Lâm, nàng còn có thể chịu đựng cảm giác ghê tởm mà gọi một tiếng “Lạp Lâm ca ca”.
Giờ đây gặp mặt hắn, cổ họng nàng như bị rót đầy dầu, mỡ màng tràn ngập yết hầu, không thể mở miệng hay phát ra tiếng.
Phác Thái Anh cười gượng gạo, cố gắng giữ ngữ khí không quá xa lạ.
“Lạp Lâm công tử.”
Lạp Lâm nhìn nàng, ánh mắt khựng lại trong thoáng chốc.
Từ nhỏ đã quen biết Phác Thái Anh, đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng dùng xưng hô xa lạ đến vậy với mình.
Nàng dường như có chút đúng lắm.
Lạp Lâm nén lại cảm xúc trong mắt, giọng nói ôn hòa.
“Tịnh Phi nương nương ở trong cung quen rồi chứ?”
Lời này thốt ra từ miệng hắn, như cố tình ẩn chứa một thứ tình ý nào đó.
Lời muốn nói rất nhiều, nhưng lại chỉ có câu này có thể quang minh chính đại hỏi ra.
“Làm phiền Lạp Lâm công tử nhớ đến, mọi thứ đều tốt.”
Nàng nói xong, ngừng lại một chút rồi khẽ thêm một câu.
“Có điều trong cung dù tốt, cũng chẳng thể so được với ngoài cung.”
Giọng nàng rất nhỏ, chỉ đủ để bọn họ nghe thấy.
Lạp Lâm nhìn nàng, ánh mắt kiên định.
Hắn chỉ nói.
“Nương nương nhất định sẽ bình an vui vẻ.”
Phác Thái Anh cụp mắt, tầm nhìn rơi xuống mặt đất.
Hắn ta thật biết diễn kịch.
Cái vẻ thâm tình này, nếu không phải nàng đã chết một lần, chắc chắn sẽ còn tưởng hắn còn chìm đắm trong tình yêu không thể có được.
Cung nữ của Vân Thái Phi tất nhiên cũng nhìn ra gợn sóng ái muội giữa hai người.
Nhưng đây lại là trong hoàng cung.
Nàng ở một bên nhắc nhở.
“Công tử, cần phải trở về rồi. Bằng không lát nữa trời sẽ tối đấy.”
Lạp Lâm lưu luyến nhìn Phác Thái Anh thật sâu một cái.
“Tịnh Phi nương nương, thần xin cáo lui trước.”
Phác Thái Anh gật đầu: “Ừm.”
Chờ hắn đi xa, Dục Chiêu Nghi vội hỏi nàng.
“Hôm nay muội sao lại xa lạ với Lạp Lâm công tử thế?”
Nàng cười hiền lành, giọng khẽ đến mức gần như không nghe thấy.
“Muội chỉ là không muốn gây thêm gánh nặng cho chàng ấy.”
Dục Chiêu Nghi nhìn nàng, thở dài một hơi.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi các quan viên trong Tử Thần Điện rời đi.
Hàn Tĩnh đẩy cửa bước vào.
Hắn đứng trước bàn án thư của Lạp Lệ Sa, chắp tay nói.
“Bệ hạ, Tịnh Phi nương nương hôm nay đã gặp Lữ Lạp Lâm đại nhân.”
Từ sau vụ việc của Tống Quý Phi, Lạp Lệ Sa đã lệnh Hàn Tĩnh ngầm theo dõi Phác Thái Anh.
Một mặt bảo vệ an toàn của nàng, mặt khác giám sát nhất cử nhất động của nàng.
Nghe hắn nói, Lạp Lệ Sa khẽ nhướng mày, thuận miệng hỏi.
“Làm gì?”
“Bẩm bệ hạ, không làm gì cả."
"Lúc ấy Dục Chiêu Nghi cũng ở đó, Tịnh Phi nương nương cũng chỉ nói vài câu với Lạp Lâm đại nhân.”
Hắn đang do dự, không biết có nên kể với Lạp Lệ Sa về tiếng “Lạp Lâm ca ca” mà mình nghe được không.
Ý niệm vừa nảy ra, hắn liền nghe thấy Lạp Lệ Sa hỏi.
“Nói gì? Có nói lời thân mật gì không?”
Hàn Tĩnh thầm đổ mồ hôi, vẫn là Bệ hạ hiểu Tịch Phi hơn.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải người có thính giác phi phàm, nên những gì nghe được rất ít.
Hắn không dám che giấu, chỉ có thể nói ra xưng hô mà mình đã nghe.
“Cũng không có lời thân mật gì.…"
"Chỉ là Tịch Phi nương nương ban đầu nói chuyện với Dục Chiêu Nghi đã xưng hô Lạp Lâm đại nhân là… Lạp Lâm ca ca.”
Bốn chữ này, hắn thật sự khó thốt nên lời.
Lạp Lệ Sa rũ mi mắt, hàng mi dài tựa lông quạ đổ bóng, vừa vặn che khuất ánh mắt đang dần trở nên lạnh lẽo của ngài.
“Tuy nhiên, sau khi gặp Lữ Lạp Lâm đại nhân, nương nương liền rất chừng mực mà xưng hô Lạp Lâm công tử.”
“Cái ‘chừng mực’ này của ngươi thật đúng là dùng rất khéo a.”
Hầu kết ngài khẽ động, cười nhạt một tiếng, lời lẽ đầy mỉa mai ngấm ngầm.
Hàn Tĩnh kinh hãi, không dám đáp lời, chỉ thành thật đứng chờ phân phó.
“Lui ra đi. Từ nay về sau theo Tịch Phi, đặt việc bảo vệ an toàn của nàng lên hàng đầu.”
“Dạ, thuộc hạ đã rõ.”
Hàn Tĩnh rời đi.
Trong điện, bức bình phong gỗ lim thêu gấm Tứ Xuyên trải ra, trên đó là bức tranh thủy mặc tao nhã.
Từ lư hương đồng đỏ ở một góc bình phong, khói mỏng lượn lờ bay lên không trung như tơ, cuồn cuộn uốn lượn.
Lạp Lệ Sa lòng dạ rối bời.
Ngài đặt tấu chương trong tay xuống.
Sau khi mẹ ruột qua đời, Vân Thái Phi đã nuôi dưỡng ngài mấy năm.
Dưới gối bà không con không cái, đối với Lạp Lệ Sa đã bỏ ra không ít chân tình.
Mấy năm ở trong cung của Vân Thái Phi, ngược lại là những năm tháng ngài sống nhẹ nhõm nhất.
Giờ đây, Vân Thái Phi tuổi đã cao, Lữ Lạp Lâm thỉnh thoảng vào cung bầu bạn với bà.
Lạp Lệ Sa luôn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
Vài ngày trước, ngài đang định hạ chỉ không cho Lạp Lâm vào cung nữa.
Ý chỉ còn chưa ban xuống, Phác Thái Anh bỗng nhiên thay đổi thái độ với ngài.
Giữa tình thế này, Lạp Lệ Sa lại đột nhiên không muốn hạ chỉ đó nữa.
Đôi con ngươi hẹp dài, sâu thẳm khẽ nâng lên, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rọi vào mắt ngài, làm vơi đi vẻ u tối quanh thân.
Ngài muốn xem rốt cuộc Phác Thái Anh đang diễn trò, hay thật sự đã đặt tâm tư vào ngài.
– – – – –
An Nhạc Cung…
Sau khi bị ép uống chén canh đó.
Tống Quý Phi đã nhiều lần xin gặp Thái Hậu, nhưng Thái Hậu đều đóng cửa không tiếp.
Nhiều ngày rồi, nàng ủ dột chẳng còn chút sức sống.
Khó khăn lắm mới mang thai, vậy mà lại mất đi ngay trong tay Phác Thái Anh.
Hạ mỹ nhân bước vào tẩm điện.
Tống Quý Phi vẫn còn nửa dựa trên giường.
Vừa thấy Hạ mỹ nhân, ánh mắt nàng lập tức trở nên sắc bén, vớ lấy chiếc gối trên giường ném thẳng về phía Hạ mỹ nhân.
“Ngươi còn mặt mũi nào đến gặp bổn cung!”
Hạ mỹ nhân không dám tránh, đứng yên bất động, chiếc gối trúng thẳng đầu nàng.
“Nếu không phải ngươi bày ra chủ ý này, bổn cung đã chẳng mất đi đứa bé trong bụng!”
Tống Quý Phi vẫn chưa hả giận, lại toan vớ lấy lư hương đặt trên án đài đầu giường ném đi.
May mà cung nữ của nàng kịp thời ngăn lại.
“Nương nương, không được!”
Nàng thở hổn hển, tay khựng lại, nhưng vẫn vớ lấy chiếc lư hương.
Hạ mỹ nhân sợ đến mức hai mắt nhắm chặt, chân mềm nhũn, “đùng” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
“Nương nương tha mạng!”
Tống Quý Phi vẫn còn chút lý trí, nàng dùng hết sức ném mạnh lư hương xuống đất.
Hương tro bay tứ tán.
Hạ mỹ nhân hít phải không ít, cổ họng ngứa ran dữ dội nhưng chẳng dám ho một tiếng, cứ thế nghẹn lại, mặt đỏ bừng.
Tống Quý Phi ôm ngực, chỉ vào nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ngươi còn đến gặp bổn cung làm gì?”
Hạ mỹ nhân quỳ trên mặt đất, giọng run rẩy.
“Nương nương, thần thiếp đặc biệt đến chuộc tội!”
“Ngươi còn định bày ra mưu đồ xấu gì để hại bổn cung nữa!”
Ngày ấy, nếu không phải Hạ mỹ nhân bày mưu xấu, nàng đã chẳng rơi vào kết cục như vậy!
Nàng ta nói quả là có lý.
Cố ý vướng chân Phác Thái Anh một chút, gán cho nàng tội danh sát hại con vua, rồi trừng phạt nàng không nặng không nhẹ một lần, vừa vặn có thể hả giận.
Tống Quý Phi hôm đó lòng đầy tức giận vì Phác Thái Anh tranh sủng, không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
Ai ngờ nàng chỉ phạt Phác Thái Anh quỳ hơn nửa canh giờ, mà Lạp Lệ Sa lại tức giận đến mức bỏ cả đứa con trong bụng nàng.
Giờ lại nhìn thấy Hạ mỹ nhân, hận không thể bóp chết nàng ta.
Hạ mỹ nhân vội vã nói.
“Nương nương, thần thiếp lần này tuyệt đối không phải ý đồ xấu!”
– – – – – – – – – –
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com