Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ấm ức

Lệ Sa về nhà ôm mông kêu đau, đến nổi bà Lạp phải đích thân vô phòng xức thuốc cho cô.

-" Đi làm cái gì mà ong đánh ra nông nổi này hả con?"

-" Thằng Đen nó hái xoài đụng vô tổ ong đó má"

-" Bây thèm thì sai nó đi hái được rồi ra đó chi cho ong đánh. Rồi xoài đâu?"

-" Má hỏi nhiều quá à, xức thuốc cho con lẹ đi"

Bà Lạp xức thuốc xong thì cốc đầu Lệ Sa một cái.

-" Cấp này má thấy con ngộ lắm đó nghe"

-" Con có gì đâu mà ngộ, vẫn ăn cơm ngày ba bữa mà má"

Lệ Sa vừa kéo quần lên vừa nhăn mặt, chuyến này không chừng tối nay ngủ phải nằm sấp.

-" Má hông có nói cái chuyện đó, má nói cái chuyện con với Thái Anh kìa"

-" Thái Anh gì má, sao tự nhiên nhắc tới con nhỏ thấy ghét đó"

Bà Lạp dùng ngón tay ấn vào trán Lệ Sa một cái rồi chống nạnh nhìn cô.

-" Phải hông, thằng Đen nó khai hết rồi, nó nói bây đem xoài cho con Thái Anh"

-" Thì... thì..."

Lệ Sa bắt đầu cứng họng khi bị bà Lạp nói trúng tim đen, làm gì còn đường mà chối cãi.

-" Bây làm gì thì làm nhưng nhớ là đừng để nó leo lên đầu lên cổ, mất mặt mày rồi mất mặt cả cái nhà này đó nghe con"

-" Trời đất! Má làm gì nghĩ thấy ghê, con đem xoài cho nó thì sao chứ, làm như con sắp lấy nó hông bằng"

Bà Lạp đánh mắt một cái rồi nhướn mày, bĩu môi đem khay thuốc bước ra khỏi phòng.

Tự dưng Lệ Sa đổ mồ hôi đầm đìa, rõ ràng là cô đang chột dạ.

...

Thái Anh ngồi nhìn cái giỏ xoài, nửa muốn đem bỏ nửa muốn không. Tự dưng Lệ Sa gửi tới cái giỏ xoài này làm gì không biết, báo hại Thái Anh lòng rối như tơ vò.

-" Ngon như vầy hỏng lẽ nào đem bỏ"

Nàng chống cằm, mắt nhìn đăm đăm trái xoài xanh mơn mởn, sắp nhỏ dãi đến nơi nói chi là việc vứt đi.

-" Nhưng mấy cái này là của đồ đáng ghét đó, mình mà giữ ăn hết thế nào cũng tự đắc ý cho mà coi, hông ưa nổi"

Có ai ngộ đời như Thái Anh đâu, đêm tối rồi mà cứ ngồi nhìn giỏ xoài rồi lắc đầu tặc lưỡi.

Nhưng nếu Thái Anh đắn đo tức là nàng cũng nghĩ đến Lệ Sa, cũng không phải không để ý tới cô. Ghét người ta thôi thì đem vứt hết đống xoài này là được rồi, đằng này lại phải nghĩ tới nghĩ lui, rõ ràng là cảm xúc trong lòng không được rõ ràng.

-" Bực mình quá đi hà, đồ Lệ Sa đáng ghét"

Nàng hậm hực đi vào giường ngủ, kéo chăn trùm kín từ đầu đến chân.

...

Sáng sớm khi mặt trời chưa mọc Thái Anh đã dậy, nằng chăm chỉ thổi bếp làm bánh tới khi mặt dính lọ nghẹ mà không hay.

Phiên chợ ở làng quê không quá đông đúc nhưng đủ nhộn nhịp, Thái Anh theo thường lệ ngồi cạnh gốc cây lớn mà bán bánh.

Mùi bánh thơm nứt mũi, Thái Anh khẽ cười, bán hết bánh hôm nay nữa là nàng đủ tiền mua bộ đồ mới rồi.

Nhưng từ đâu có một tên nhà giàu nghênh ngang đi tới hất đổ hết bánh của Thái Anh ra đất.

-" Đẹp như vầy mà ngồi bán bánh, theo qua đi qua cho ăn ngon mặc đẹp"

-" Ông là ai? Đổ hết bánh của tui rồi, đền đi"

Thái Anh nắm chặt tay mà nhìn người đàn ông nhà giàu bụng phệ đang nhìn nàng bằng đôi mắt dê xồm.

-" Haha, em đi chơi với qua một hôm đi, qua đền cho em gấp mười chỗ bánh rẻ mạc này"

-" Tui hông cần, ông đừng có kiếm chuyện, tui chỉ cần ông đền đủ tiền rồi cút đi chỗ khác thôi"

Thái Anh mạnh miệng như vậy nhưng mà trong lòng đã run lên vì sợ.

Hôm nay Đen theo lời Lệ Sa chạy ra chợ mua bánh của Thái Anh thì chợt bắt gặp cảnh này, biết có người gây sự với nàng nên Đen liền ba chân bốn cẳng chạy về báo cho Lệ Sa biết.

Lệ Sa ôm cái mông đau của mình, nghe Đen nói có ông già dê bụng phệ kiếm chuyện với Thái Anh thì chẳng màng gì mà lên xe kéo tức tốc đi tới chợ.

Đường gập ghềnh cứ dằn lên dằn xuống làm mông Lệ Sa đau đến mức cô phải vịn chặt tay vào thành xe không dám thở.

Đến được chợ, thấy Thái Anh nước mắt giàn giụa bị thằng cha kia lôi kéo. Lệ Sa nổi máu điên mà nhảy vào đạp một phát.

-" Đứa nào dám đá tao?"

Tên bụng phệ quay đầu nhìn thấy Lệ Sa thì mặt xanh hơn tàu lá chuối, lập tức liền quỳ xuống dưới chân cô vái lạy liên hồi

-" Cô... cô Lạp"

Ánh mắt Lệ Sa dữ tợn, cô liếc đến đâu người ta gục mặt đến đó. Nhưng khi nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của Thái Anh, tự dựng cô lại đau lòng mà giãn mày ra, nhẹ giọng với nàng:

-" Nó làm gì em?"

-" Hic... hic..."

Thái Anh nấc nghẹn mà nhìn Lệ Sa không nói nên lời.

Lệ Sa lại tán cái bốp vào mặt tên dê xồm Thái Anh, vung chân đá một cái vào hạ bộ hắn cho hả giận.

Cô cứ đánh hắn một cách tàn nhẫn rồi dằn mặt ngay giữa chợ.

-" Mấy người nhìn cho kĩ, còn đứa nào dám đụng vô Thái Anh nữa thì biết mặt Lệ Sa này"

-" Aaa"

Lệ Sa cầm lấy bàn tay người ta mà bẻ lắc rắc, đến nổi mấy ngón tay cong vẹo.

Cô hết bẻ tay rồi lại đánh, đấm thẳng vào mặt, đá tên kia bịch bịch như đòn bánh tét. Cho tới khi sau lưng truyền đến giọng của Thái Anh thì Lệ Sa mới chịu dừng.

-" Thôi"

Thái Anh cúi mặt đi về nhà, Lệ Sa cũng đuổi theo sau. Tự dưng nảy giờ không biết thế lực nào chống đỡ mà cô quên đi cái mông đau của mình, giờ thì đau muốn chết.

Đến nhà nàng, Lệ Sa có do dự một chút nhưng mà vẫn theo vào.

-" Thấy chưa, đâu phải đứa dê xồm nào cũng đưa mặt cho mày đánh giống như tao đâu"

Thái Anh rửa mặt xong mà ngước lên nhìn cô. Mới ở ngoài chợ cứu người ta gọi em gọn hơ mà giờ lại mày tao rồi, đúng là muốn ưng cũng ưng không nổi.

-" Ai mượn tới giúp tui"

Lệ Sa gãi đầu, cô nhìn sang chỗ khác né tránh ánh mắt của nàng.

-" Còn xoài của cô nữa, cô đem về đi tui hông cần đâu"

Nghe vậy tự dưng Lệ Sa thấy đau lòng.

-" Ừ... mày hông thích thì mày đem bỏ đi, tao đâu có bắt mày ăn hết"

Thái Anh nhìn Lệ Sa đăm đăm, trách cô kì khôi. Nàng muốn cô nói một câu dễ nghe thôi mới làm vậy, thế mà Lệ Sa lại làm nàng thất vọng. Nàng bước tới lấy giỏ xoài ném vào người Lệ Sa.

Cô ôm cái giỏ xoài trên tay mà tự dưng nước mắt muốn trào ra. Cố nén lại, Lệ Sa thở dài mà quay lưng về phía nàng. Cô đứng đó hồi lâu như là chờ một điều gì đó.

Nhưng mà qua một lúc thì sau lưng vẫn là sự im lặng của Thái Anh, cô giận qua ném hết xoài trên tay xuống đất. Từng quả xoài lăn lóc dưới chân, Lệ Sa quay mặt nhìn nàng ấm ức nói:

-" Sao mày hông nói cảm ơn tao, thằng kia có gì hơn tao mà mày cảm ơn nó. Cứ tưởng tao giúp mày thì mày sẽ nghĩ khác nhưng mà cũng chỉ có vậy, mày vẫn ghét tao."

Nói rồi Lệ Sa bước đi nước một để lại Thái Anh nhìn theo với cảm xúc mông lung trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com