Có em là đủ
Thái Anh sáng dậy thấy Lệ Sa mang quần áo của nàng ra bến sông giặt thì hoảng hồn, ai mà nhìn thấy thì còn đâu thể diện.
-" Sa làm cái gì vậy?"
-" Sa giặt đồ cho em"
Thái Anh chạy đến ngăn lại, đẩy Lệ Sa ra nhưng cô cứ khăng khăng đòi giặt quần áo cho nàng.
-" Hông được đâu, cô là tiểu thư con nhà giàu, lỡ ai mà thấy thì làm sao mà coi được"
-" Kệ, Sa muốn giặt đồ cho em thôi, cái bọn hông biết giặt đồ cho vợ nên ghen tị thì ráng mà chịu, ai mà dám nói ra nói vào Sa rút lưỡi bẻ răng tụi nó".
Thái Anh nhăn mặt, tính khí gì mà kì cục, mới hôm qua còn hứa với nàng không làm chuyện ác nữa mà giờ lại độc mồm độc miệng nữa rồi. Nhưng mà coi bộ cũng thấy dễ thương, Thái Anh đỏ mặt.
-" Ai là vợ cô hồi nào, miệng lưỡi gì mà nhanh thấy sợ"
Lệ Sa chỉ ngước mặt nhìn Thái Anh rồi mỉm cười giặt đồ tiếp. Thái Anh cũng chịu thua rồi, lì gì mà lì thấy sợ.
Thế là Lệ Sa cứ giặt đồ còn Thái Anh đem phơi, nắng dần lên dưới tình yêu đôi lứa rất đổi ngọt ngào.
Đến giờ cơm Thái Anh còn giật mình hơn nữa, nào cá nào thịt nào rau, nhìn mà không dám động đũa.
-" Sa, Sa hông có cần vì em mà phải làm vậy đâu"
-" Sao mà hông cần, từ hôm nay em đã là người của Sa rồi nên cái ăn cái mặc Sa sẽ lo hết"
Lệ Sa gắp đầy một bát toàn là đồ ăn cho nàng, mặt mũi thì vẫn dính mấy vết lọ nghẹ chưa kịp lau.
-" Chưa hết đâu, Sa còn phải về xử tội con nhỏ đó, cũng tại nó mà mọi chuyện thành ra thế này, tốt nhất là tống cổ nó ra khỏi làng, đúng là con đàn bà rắn độc"
-" Người ta dù gì cũng là do ông Lạp nhờ người mai mối cho Sa, làm vậy mà coi được sao?"
-" Hông được cũng phải được, Sa có chết cũng hông lấy ai khác ngoài em hết. Cha muốn ép Sa thì cũng kệ, cùng lắm Sa bỏ nhà theo em"
-" Bậy, em hông dám để Sa làm vậy đâu, ông bà có một mình Sa à, đâu thể nào vì em mà liều như vậy được"
Lệ Sa nhìn Thái Anh mà cưng hết biết, vừa xinh xắn lại vừa thông minh hiểu chuyện, cô có dại mới không lấy về làm vợ.
Cô ôm lấy hai má nàng, giọng nói cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
-" Sa kệ hết, trời có sập xuống cũng chỉ lấy Thái Anh thôi à"
Thái Anh cúi mặt, trách Lệ Sa sao mới đó mà bạo dạn quá đáng, nói cái gì cô cũng nói lại được hết, đã vậy còn cứ nói mấy câu làm nàng đỏ mặt.
Lệ Sa thì vẫn giữ đôi mắt si tình, từ khi nút thắt trong lòng được gỡ bỏ cô chẳng khác gì một kẻ mê muội chết dưới tay Thái Anh. Sự thay đổi đó khiến Thái Anh ngỡ ngàng.
-" Sa hun em một cái rồi về được hông?"
Nàng khẽ hắn giọng, trách Lệ Sa giờ phút này mà còn bày đặt hỏi.
-" Sa về lẹ đi, qua giờ hông về ông bà mắng cho"
Lệ Sa ăn hết bát cơm rồi đứng dậy gãi đầu.
-" Về thì về, em hông cho hun thì thôi"
Lệ Sa dứt khoác bước ra cửa nhưng vừa bước đến cửa thì đã quay đầu. Thái Anh ở phía sau nắm lấy tay cô, cô đi vội nàng chỉ kịp bắt được một ngón tay, đôi mắt trong nhìn cô mà mím môi làm Lệ Sa suýt nữa ngất ngay tại chỗ.
-" Hông cho hồi nào... tại người ta ngại chớ bộ"
Lệ Sa cười mà ôm lấy nàng, đưa tay véo hai cái má trắng nõn ấy.
-" Sa cưng em lắm em biết hông"
* Chụt chụt*
Má Thái Anh ửng hồng, khóe miệng cong lên rạng rỡ. Nàng đưa tay lên má Lệ Sa, gắng chùi đi vết lọ còn dính trên mặt cô.
-" Mặt mũi như vầy ra đường thì tụi con nít nó cười cho... ưm..."
Trong vòng tay đang giữ chặt, Lệ Sa hôn lấy môi Thái Anh, ở ngay trước cửa mà gặm lấy môi nàng không sợ ai nhìn thấy. Chuyện gì cô cũng dám làm thì thử hỏi có còn sợ ai chê cười nữa hay không chứ.
...
-" Đen ra tao biểu"
Lệ Sa vừa về đến nhà đã nhăn mày cau có.
-" Dạ con đây cô"
-" Gọi Minh Nhiên ra đây"
-" Dạ ông với bà dẫn cô Minh Nhiên ra chợ rồi, nói là mua đồ chuẩn bị đám cưới cho cô với cô Minh Nhiên"
Lệ Sa đang uống trà nghe qua mà phát cáu, cô ném bỏ cái ly rồi đạp Đen một cái ngã ra đất.
-" Mua đồ chuẩn bị đám cưới cho tao với Thái Anh thì còn nghe được. Muốn tao lấy con gà móng đỏ đó hả, có mà ói ba ngày ba đêm cũng hông chấp nhận được"
Đợi Minh Nhiên vừa về Lệ Sa đã đứng ở cửa tán cho cô ta một bạt tay muốn ngả ngửa.
-" Sa, mày làm cái gì vậy?"_ Ông Lạp nghiêm giọng.
-" Con làm cái gì hả? Sẵn đây con cũng cho cha má biết, con nhất quyết từ chối hôn sự này, cha má mai mối ở đâu thì trả về chỗ đó, hông liên quan gì đến con"
* Chát*
Ông Lạp tát cho Lệ Sa một bạt tay, có biết bao nhiêu là tức giận với đứa con cứng đầu này.
-" Hỗn láo! Uổng công tao cho mày ăn học đàng hoàng, mai mối con nhà tiểu thư quyền cao chức trọng cho mày, mày trả hiếu cho tao như vậy đó hả?"
-" Thôi mà ông"_ bà Lạp cố gắng can ngăn.
Ông Lạp ho mấy tiếng mà bắt đầu thở hơi lên.
-" Bất hiếu, mày không lấy Minh Nhiên thì cuốn gối ra khỏi nhà, đồ cứng đầu cứng cổ"
-" Cha nói vậy thì con đi cho cha vừa bụng, đừng có làm phiền cuộc sống của con là được. Nhưng mà còn con nhỏ đó, một là nó biến khỏi cái xứ này, hai là con giết nó chết."
Lệ Sa chạy vào trong phòng thu dọn quần áo và đồ đạc cho vào vali, mặt điềm nhiên mà rời khỏi nhà họ Lạp.
Trước khi đi cô còn tán cho Minh Nhiên thêm một bạt tay nữa rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.
-" Chỉ cần động vào Thái Anh một lần nữa, tui sẽ chặt từng ngón tay của cô ra ném cho cá ăn, mắt thì móc sạch ra làm mồi cho quạ"
...
Nắng chiều buông trên đê, Lệ Sa xách đồ lỉnh kỉnh đến nhà Thái Anh nhưng khi vừa đến nơi đã thấy cửa đóng.
Lệ Sa uống tạm một ráo nước mưa cho đỡ khát rồi tìm đường mà chui vào nhà.
-" Đi đâu rồi hông biết?"
Lệ Sa ngả lưng xuống giường, mệt quá mà ngủ quên lúc nào không hay.
Thái Anh từ nhà Trí Tú về thì trời đã nhá nhem tối, phụ giúp việc đám cưới vậy mà mệt muốn chóng mặt. Đi vào buồng thì thấy Lệ Sa đang nằm ngủ cùng chiếc vali bên cạnh. Nàng vô tình phát ra tiếng động làm cô thức giấc.
-" Em đi đâu giờ mới về vậy?"
Lệ Sa dụi mắt, ngáp một hơi rồi níu lấy tay Thái Anh.
-" Em sang nhà chị Tú. Mà sao Sa ôm đồ sang đây vậy?
Lệ Sa thở dài.
-" Sa sang đây ở với em"
-" Ở với em?"
-" Ừm, bộ hông được hả?"
-" Đương nhiên là hông được rồi. Sa ở bên đó quen có kẻ người hầu người hạ, sao mà ở đây với em được"
Lệ Sa ngồi dậy lắc đầu rồi ôm lấy eo Thái Anh.
-" Sa nói vậy mà em hông hiểu sao. Sa bỏ nhà đi để ở với em, Sa hông cần nghĩ đến chuyện gì nữa hết, cả cái thân phận mà em ghét bỏ đó Sa cũng hông cần nữa"
Thái Anh chạm tay lên tóc Lệ Sa, trong lòng thật sự đã bị cô làm cho cảm động. Lệ Sa quyết từ bỏ tất cả để không phải lấy Minh Nhiên và ở bên nàng.
-" Nhưng mà... ở với em cực khổ lắm, Sa chịu nổi hông?"
Lệ Sa ngước mặt lên nhìn nàng rồi khẽ cười.
-" Chỉ cần có em là đủ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com