Dê xồm
Buổi chiều gió mát, Lệ Sa ngồi trước nhà uống trà mà mặt đăm chiêu. Má cô là bà Lạp từ nhà trong đi ra cũng phải đứng nhìn một lúc xem cô đang tính cái gì. Tính khí Lệ Sa thường ngày thì ai cũng biết rồi, đụng đến là cộc cằn, có khi còn nổi giận dù chả ai làm tình làm tội. Bà cũng không dám quấy rầy cô đang suy nghĩ.
Đột nhiên Lệ Sa đập bàn một cái đùng khiến bà Lạp giật mình, tay ôm ngực mà đi đến hỏi cô:
-" Bây làm cái gì vậy?"
-" Má, có con nhỏ tên Thái Anh trong cái làng này, nó có mướn đất nhà mình hông?"
-" Thái Anh? Thái Anh nào?"
-" Con làm sao biết nó là Thái Anh nào, bực mình"
Chưa nói được mấy câu Lệ Sa đã đùng đùng bỏ đi, bà Lạp lắc đầu.
-" Con nhỏ này, có vậy mà cũng quạo"
Lệ Sa chạy vào phòng dỡ mấy cuốn sổ ra xem, lật đi lật lại vẫn không thấy ai tên Thái Anh thì càng bực mình.
-" Té ra là hông có mướn đất nhà mình, phải mà có là chuyến này tăng giá đất lên mười lần cho biết mặt"
Lệ Sa hừ một cái, tùy tiện đem mấy cuốn sổ ném vào tủ.
-" Đen, vô tao biểu"
-" Dạ cô"
-" Chuẩn bị xe kéo tối tao ra đình chơi"
-" Dạ"
Tên Đen này là người hầu thân cận nhất của Lệ Sa, ngó điệu bộ của cô hôm nay liền cảm thấy có điều bất thường.
-" Mà cô, bộ cô định bỏ qua cho con nhỏ hồi trưa thiệt hả, nó hỗn với cô vậy mà"
-" Tao thích bỏ qua đó rồi sao, mày còn nhắc tới nó một lần nữa tao cho người treo mày lên cây đó"
Đen sợ quá mà lính quýnh chạy ra ngoài, mấy lần Lệ Sa treo anh ta lên cây rồi. Cô dùng dây thừng trói hai chân rồi treo ngược người Đen xuống chỉ vì cái tội làm Lệ Sa không vui.
Lệ Sa đóng cửa phòng lại mà vò đầu bức tóc, nhằng nhện bản thân cứ như ai nhập.
-" Sao...sao cái bản mặt nó cứ ở trong đầu mình hoài vậy?"
...
Trên chiếc xe kéo đang dần tiến đến hội đình nhộn nhịp, Lệ Sa mặc com lê màu nâu sẫm trong nhã nhặn và lịch sự vô cùng.
Nhưng mà người trong làng điểm mặt cô liền né ra, cũng bởi vì họ biết sau cái bộ dạng lịch sự nhã nhặn đó là một con người thế nào.
-" Chị Tú, chị đi mạnh dạn lên coi, mắc cái gì núp núp vậy"_ Tiếng Thái Anh hòa lẫn trong đám đông, hôm nay nàng cùng với Trí Tú và mấy chị em khác cũng đi chơi đình.
-" Thái Anh, em che Tú lại nhanh lên, bả thấy bây giờ"
-" Bả nào?"
Trí Tú chưa kịp trả lời thì người đã tới.
-" E hèm, mắc cái gì mà trốn em dữ dị hen"_ một chất giọng trong trong chợt cất lên.
Thái Anh quay mặt lại, nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp mặc áo bà ba mang trên người chẳng biết bao nhiêu vòng vàng đến chói mắt. Còn ai khác ngoài Kim Trân Ni, phú bà giàu có nứt tiếng trong vùng.
-" Người ta trẻ đẹp ngời ngời như vầy mà cứ kêu bả này bả nọ, em giận đó nghen"
Trí Tú nấp sau Thái Anh nghe thôi đã sởn da gà.
-" Trời đất ơi chị Tú, mối ngon như vậy mà núp cái gì"_ Thái Anh quay mặt thì thầm.
-" Em hông biết đâu, bả dê dữ lắm"
-" Chị Tú bị bả dê rồi hả?"
Thái Anh vừa hỏi lại còn vừa hí hửng cười, cả bọn ai cũng nhìn Trí Tú khiến cô quê hết sức. Bực quá, Trí Tú đứng thẳng người dậy, bạn bè gì chỉ chờ biết chuyện xấu hổ của người ta là thi nhau cười. Lại nhìn đến Trân Ni, Trí Tú bực dọc nói:
-" Nè cái bà kia, quá chừng người không kiếm mắc gì kiếm tui"
-" Sao Tú nặng lời với em, tại em thích Tú mà"
Trời đất! Thái Anh che miệng cười không kịp, được biết cái cô Trân Ni này tính tình cũng kì cục lắm nha, nhưng xem ra Trí Tú cũng có phước, được phú bà nhắm tới là cơ hội đổi đời.
Thế là Thái Anh kéo cả bọn bỏ chạy để Trí Tú một mình ở đó với Trân Ni. Trí Tú nhìn đám bạn trời ơi đất hỡi của mình mà cạn lời.
Thái Anh chạy thế nào không biết, còn mãi cười Trí Tú thì vấp cục đá sấn thẳng vào người Lệ Sa.
Lệ Sa nhận ra nàng, kì thực trên nét mặt lạnh như tiền ấy lại chẳng có chút nổi giận, như cá gặp nước khi cơ thể Thái Anh dán vào người mình. Bản tính lưu manh trỗi dậy, Lệ Sa dùng tay sờ mông nàng một cái.
* Chát*
-" Làm cái gì vậy hả?"
Cả đám người hầu tròn mắt há mồm, cả một đám đông gần đó chứng kiến cũng lặng người im phăng phắc mà nhìn Thái Anh.
-" Cái con mất dạy này, sao mày dám..."
Người hầu thấy Thái Anh đường đột như vậy thì xông lên nhưng cánh tay Lệ Sa đưa ra ngăn người hầu lại, cô nhìn Thái Anh từ trên xuống dưới rồi chớp mắt một cái đưa tay vuốt mặt mình.
-" Đau đó nghe"
* Chát*
-" Đồ dê xồm"
Thái Anh lại tát thêm cái nữa, ai ai cũng ồ lên một tiếng. Nàng tát không hề nhẹ chút nào đâu.
Lệ Sa hai tay xoa hai bên má, vậy mà cô lại không nổi giận, chỉ nhìn Thái Anh đăm đăm.
-" Đánh đã chưa? Còn muốn đánh nữa hông?"
-" Đồ khùng"
Thái Anh giậm chân bỏ đi nhưng mà đâu có dễ với Lệ Sa, cô kéo tay nàng lại, giữa đường giữa sá ôm lấy nàng, tay lại còn đưa ra vỗ mông nàng cái nữa.
Thái Anh vùng vẫy đánh Lệ Sa túi bụi, tát cho cô thêm mấy phát nhưng mà Lệ Sa cứ không biết sợ. Nhưng đúng là vậy mà, cô thì sợ cái gì chứ.
-" Trưa thì tạt nước, tối thì đánh người, sao đẹp mà hỗn quá vậy?"
-" Bỏ ra, cái bọn cường hào ác bá, dở trò đồi bại với con gái, có tin tui về lấy rựa chém cô hông"
Lệ Sa vốn dĩ muốn chọc thêm tí nữa cho bỏ tức nhưng chợt thấy khóe mắt Thái Anh long lanh, cô bỗng mềm lòng thả nàng ra.
-" Mới chọc có chút xíu mà khóc rồi"
Thái Anh khóc nấc lên, dẫu vậy mắt vẫn trừng Lệ Sa như muốn bổ cô ra làm đôi.
-" Hết vui rồi, về"
Lệ Sa quay lưng đi để lại Thái Anh đứng khóc thút thít, lòng bắt đầu ghi hận cái bóng lưng đáng ghét đó.
Trí Tú chạy lại ngơ ngác không hiểu gì, trên má thì chi chít mấy vết son đỏ, ai cũng hiểu là Trí Tú bị hành thảm thế nào. Thấy Thái Anh khóc Trí Tú liền ra sức hỏi chuyện:
-" Thái Anh, ai ăn hiếp em hả?"
Thái Anh khóc nấc không nói nên lời, mấy người khác kể lại cho Trí Tú nghe, cô nghe xong chống nạnh bực mình.
-" Lệ Sa là người càn rỡ như vậy đó, sau này em tốt nhất nên tránh xa có biết hông"
Trí Tú vỗ vỗ bờ vai Thái Anh, lâu lâu mới rủ nhau di chơi được một hôm, vậy mà toàn gặp dê xòm biến thái từ chị đến em. Còn vui gì nữa, thế là Trí Tú dẫn Thái Anh về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com