Hồi kết
Một ngày mới lại về trên đê, vẫn đó là những đồng lúa mênh mông nhưng cảnh người đã thay đổi. Chẳng còn cô gái tên Thái Anh nào chân ướt chân ráo ở dưới ruộng và cũng chẳng có một Lệ Sa nào ngang ngược đẩy người ở trên đê.
Đến khi bụng Thái Anh lớn dần, thứ nàng nhớ vẫn là cảm giác yên ả khi được ngâm chân dưới sông, chiều chiều ra đồng ngắm cò bay én lượn, hôm nào nước rút thì lội kênh bắt cá.
Lệ Sa thì vẫn vậy, thương nàng chẳng chịu dứt ra. Gần đây cô đã chịu khó tu tâm dưỡng tính, hành xử không quá nóng nảy như trước nữa, có thể đó là sự trưởng thành của một người đã có vợ con.
-" Mình à, uống ít trà nè"
Thái Anh thấy cô ngồi tính tiền đất mà mặt nhăn mày nhó nên mang ấm trà đến giúp Lệ Sa hạ hỏa.
-" Tính cái gì mà tính dữ vậy hông biết"
Lệ Sa ngẩng mặt lên cho vợ lau mồ hôi, cái mặt khó ở thoáng chốc lại mất tiêu đổi lại là một nét cười không thể nào ngọt hơn nữa.
Cô để Thái Anh ngồi lên đùi mình để có thể vừa ôm vợ đẹp vừa ôm con. Dáng người Thái Anh gần đây trông mũm mĩm thấy cưng vô cùng, thêm cả cái bụng tròn làm Lệ Sa lúc nào cũng muốn nựng.
-" Em coi đó, mấy cái đứa này nợ dai như đỉa, đòi từ năm này qua tháng nọ mà vẫn hông chịu trả. Bực cả mình!"
Thái Anh nghe Lệ Sa than vậy thì nhẹ giọng hỏi:
-" Bao nhiêu tiền một sào đất?"
-" Hai trăm đồng bạc"_ Lệ Sa vừa ôm bụng Thái Anh vừa nhàn nhã nhấp trà.
-" Những hai trăm đồng cho một sào đất nhỏ xíu, có trồng vàng cũng hông ai trả nổi cho Sa nữa"
Lệ Sa nhướn mày nhìn Thái Anh, cô nhỏ giọng hỏi lại:
-" Vậy cỡ bao nhiêu thì mới vừa?"
-" Ít ra là cả mẫu đất năm sào hai trăm đồng bạc thì còn nghe được"
-" Sao mà được, vậy thì tiền đâu Sa nuôi vợ nuôi con"
-" Nhà cửa đất đai đầy ra, mấy mảnh đất sau nhà với cả mấy vườn trái cây nữa, Sa sợ ai ăn hết của Sa chứ. Mẹ con em có cần gì nhiều, đủ ăn đủ mặc là được rồi".
Lệ Sa nhăn mày suy ngẫm, giá cả đất đai trước giờ chưa có ai trong nhà dám thay đổi, nhưng mà nghĩ cho cùng nghe lời vợ vẫn là tốt nhất.
-" Được, em nói sao Sa nghe vậy. Chiều cho Sa đi nhậu với chị Tú được hông?"
-" Nhậu với chị Tú hay là đi với cô nào, em thấy Sa dạo này hay đi lung tung lắm đó nghe"
-" Làm gì có chớ, Lệ Sa thương em nhất nhất trên đời, con nhỏ nào mà sáp vô á hả Sa móc mắt lột da nó ra luôn chứ giỡn"
-" Có cái độc mồm độc miệng là giỏi thôi à. Em chỉ nói vậy thôi chứ em thừa biết ngoài em ra thì có ai dám lại gần Sa"
Thái Anh ôm lấy hai má Lệ Sa hôn vào môi cô cái chóc.
Người ta lấy vợ về thì dạy vợ, Thái Anh gả vào nhà họ Lạp nhưng suốt ngày phải dạy dỗ Lệ Sa. Mà dạy bình thường cô đời nào chịu nghe, ngon ngọt hết lời mới ngoan được một chút. Kể ra đến giờ cũng có chút tiến bộ.
-" Muốn em sinh con gái cho thì ráng mà sống hiền lành, thương người một chút. Con mà biết má Sa của nó hung dữ độc ác là nó hổng có thương đâu"
-" Hông dám đâu, nó sẽ thương má Sa của nó nhất trên đời, tại vì má Sa của nó cưng chiều nó đến tận nóc nhà luôn"
Thái Anh thấy ghét mà véo mũi Lệ Sa một cái. Đúng là cô dù có ngang ngược tới đâu đi nữa, từ lúc thương Thái Anh thì luôn nhẹ nhàng với nàng hết mực, chiều chuộng phải nói là không ai sánh bằng, bất chấp cả lẽ thường tình. Cả đứa bé trong bụng nàng cũng có phúc rất lớn, được Lệ Sa thương yêu dỗ ngọt mỗi ngày.
...
Năm tháng dài trôi đi nhanh. Trong một ngày có mưa rơi nhẹ Thái Anh cuối cùng cũng chuyển dạ. Lệ Sa chật vật chạy trong đêm để tìm bà mụ, giây phút nghe được tiếng khóc của con cô hạnh phúc tới nổi bất chấp mà tông cửa chạy vào phòng sinh.
Thái Anh nằm trên giường phờ phạt môi tái mét, gương mặt đẫm mồ hôi, Lệ Sa nhìn thấy mà tim đập chân run, cô lao đến ôm nàng thật nhanh rồi khóc sướt mướt.
-" Vợ... vợ ơi... em hông sao chứ? Em đau lắm đúng hông? Sa xin lỗi, Sa thương em, nếu mà biết sinh con đau đớn vất vả như vậy Sa hông có đòi nữa đâu"
Thái Anh vừa sinh xong còn mệt mà đã phải đưa tay chạm lên mặt Lệ Sa để dỗ cô. Chạm tay lên giọt nước mắt nóng hổi, Thái Anh khẽ cười.
-" Em hông sao? Sa nhìn nè, con gái của Sa đó, giống Sa y đúc hà"
Em bé nằm ngay bên cạnh khóc oe oe, Lệ Sa nắm lấy bàn tay nhỏ xíu mà tay khẽ run.
-" Ưm... nín đi má Sa thương. Thái Anh ơi là con gái thiệt nè, vợ Sa giỏi quá à"
Cô hôn lên trán, lên tóc, lên má, lên môi, lên bàn tay của Thái Anh. Có biết bao nhiêu là xót xa, chắc sau này cô chẳng dám đòi Thái Anh sinh thêm nữa.
-" Chúc mừng cô Lạp đón con gái đầu lòng"_ Bà mụ nhìn Lệ Sa thương vợ con mà cũng động lòng. Từng nghe đồn cô Lạp hung dữ trong vùng cưng vợ dữ lắm mà nay mới tận mắt thấy.
Bà Lạp chạy vào phòng, tiến đến xoa đầu Thái Anh mà nở một nụ cười ấm áp.
-" Thái Anh, con giỏi lắm, má kêu người chuẩn bị thuốc men, đồ bổ xong hết rồi, chút nữa má kêu người đem vào liền"
Nhìn qua Lệ Sa đang ôm vợ khóc sướt mướt bà Lạp lại nhăn mặt khó hiểu.
-" Mắc gì khóc như mưa vậy, mau đi lấy nước ấm lau người cho vợ đi, hông thì ẵm con, con nhỏ sinh ra cục vàng thấy cưng như vậy mà ngồi khóc cho được à. Ngộ!"
Lệ Sa nghe vậy thì lật đật chạy kêu người mang nước ấm vào, tự tay lau người cho Thái Anh.
Vậy là em bé cành vàng lá ngọc Lạp Lệ Anh đã ra đời. Lệ Sa tính không thể nào trật được, bởi vì cô là người bỏ vào bụng Thái Anh kia mà.
Thái Anh mẹ tròn con vuông, hạnh phúc đến đây xem như đã trọn vẹn.
...
Vài tháng sau đó.
Lệ Sa đi thu tiền đất mà đến chập tối mới về nhà, say rượu bước đi ngả nghiêng còn ôm theo một con chó. Thái Anh bắt cô đứng giữa sân không cho vào nhà, nhìn bộ dạng mình mẩy đầy sình bùn của Lệ Sa mà nhăn mặt, trông như là vừa ngã xuống ruộng vậy.
-" Xem có nên thân nên nết gì hông, nhìn mà phát bực"
Lệ Sa cười khổ, con chó trên tay cô cũng kêu lên ư ử minh oan.
-" Hông phải em nói Sa nên sống hiền lành tốt bụng hả, Sa thấy nó rớt dưới ruộng nên Sa cứu nó về cho em nè. Vậy mà em lại mắng Sa"
* Gâu*
-" Sa đặt tên cho nó rồi, tên Hạnh, vợ thấy đẹp hông? Cho nó chơi với Lệ Anh nhà mình là hết bài"
Thái Anh cầm cây roi trên tay mà nhăn mặt.
-" Hứ! Lo mà đi tắm rửa sạch sẽ lẹ lên, thơm tho đàng hoàng thì em mới cho ngủ chung, liệu hồn với em đó"
-" Dạ vợ"
Lệ Sa ôm con chó chạy ra lu nước xối ào ào sau đó lại chạy vào nhà tắm sau nha mà kì cọ sạch sẽ. Chợt nghĩ không biết Trí Tú có cùng cảnh ngộ với cô không nữa, sau nhiều chuyện hai người thân thiết nên hay rủ nhau đi nhắm rượu, lần nào về nhà cũng bị vợ mắng.
Trăng lên cao vút, Lệ Sa vẫn ôm con chó nhỏ trên tay mà đi về phòng.
Nhìn con gái ngủ ngoan trong cũi, cô cong miệng hài lòng.
-" Thơm chưa mà vào phòng đó?"
-" Thơm rồi, cả người cả chó đều thơm"
Nhìn Lệ Sa say rượu đang mon men tới gần, Thái Anh có chút đề phòng nhưng nhận thấy cái mùi hương trầm ấm quen thuộc nàng lại mũi lòng.
Cô bỏ con chó xuống mà đi đến ôm vợ.
-" Cục cưng của Sa"
* Chụt chụt chụt chụt chụt*
-" Sa thương em nhất trên đời, vợ đẹp vợ ngoan của Sa"
* Chụt chụt chụt chụt chụt*
-" Chưa đã, Thái Anh, sao mà em thấy cưng dữ thần vậy hả"
* Chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt*
-" Ahh ưm... rớt cái má người ta ra rồi đây nè, lưu manh"
Lệ Sa cười khúc khích ôm Thái Anh đặt lên giường, chú chó nhỏ ngồi dưới đất vẫy đuôi, như mắc cỡ khi chứng kiến vợ chồng Lệ Sa muồi mẫn, nó chui xuống gầm củi của Lệ Anh trốn mất tiêu.
...
Hiền thê - tiếng gọi thân thương mà Lệ Sa cả đời này sẽ gọi Thái Anh, dù giá nào vẫn thủy chung và son sắc.
---
End.
Còn 1 chap ngoại truyện dành cho Trí Tú và Trân Ni 💌.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com