Hôn má
Từ ngày hôm đó Lệ Sa về nhà cũng đổ bệnh, cô nằm trên giường cả ngày không nói chuyện với ai cả, thuốc cũng không chịu uống khiến cả nhà họ Lạp đều sầu muộn.
Trí Tú mang một chậu nước ấm và thuốc đi vào phòng Lệ Sa, nhẹ tay mà trườm khăn ấm lên trán cô.
Lệ Sa mở mắt nhìn Trí Tú, vẫn không nói không rằng một câu nào. Trí Tú làm việc ở nhà họ Lạp mấy hôm, biết tình hình Lệ Sa như vậy cũng thấy tội.
-" Mấy nay Thái Anh cũng hông chịu ra khỏi nhà"
Trí Tú vừa nói vừa đặt chén thuốc lên bàn, mắt ngó chừng biểu hiện của Lệ Sa.
Lệ Sa nghe nhắc tới Thái Anh thì trở mình quay mặt vào trong không nhìn Trí Tú nữa.
-" Thái Anh mồ côi cha mẹ từ sớm nên rất dễ động lòng khi mà có ai giúp đỡ mình lắm, lần trước cô đứng ra bảo vệ Thái Anh con nhỏ hông phải là hông để ý "
-" Ai mượn mấy người nói giùm nó"
Cuối cùng lời của Trí Tú cũng chọc cho Lệ Sa chịu nói chuyện, Trí Tú thấy vậy mà cười thầm.
-" Thái Anh dù gì cũng là thân gái, cô có muốn tiến tới thì cũng nhẹ nhàng với Thái Anh một chút, nhìn vậy thôi chứ con nhỏ dễ khóc lắm. Hôm bữa sau khi cô về, Thái Anh ngồi khóc đến tận khuya nhìn mà tội nghiệp"
Trí Tú vẫn đứng đó nhìn tấm lưng của Lệ Sa, nói đến nước này mà cô không động lòng nữa thì thôi cũng chịu. Trí Tú chỉ hơn Lệ Sa độ hai tuổi nhưng mà sớm đã trải qua hết chuyện đời đắng cay, nhìn một cái liền biết Lệ Sa có bệnh trong tâm, thuốc này có uống mấy cũng không cứu được.
Quả nhiên khi nghe Trí Tú nói vậy lòng dạ Lệ Sa lại cồn cào, chỗ ngứa như được gãi, biết Thái Anh khóc vì mình, tim cô lại hân hoan lên một nhịp.
-" Cô cứ nằm đây hoài thì sau này hối hận cũng hông kịp nữa đâu"
Lệ Sa nghe vậy thì bật đầu ngồi dậy.
-" Mắc cái gì hông kịp chớ?"
Trí Tú thấy Lệ Sa chịu ngồi dậy thì biết mình đã thành công.
-" Đông Mẫn đang nhờ người mai mối để thưa chuyện muốn cưới Thái Anh, cô còn hông chịu thể hiện tình cảm của mình thì mất ráng chịu hà"
-" Cái gì, sao thằng đó dám?"
Câu nói vừa rồi trực tiếp chọc cho Lệ Sa nổi lên cơn điên mà rời khỏi giường đi tới nắm áo Trí Tú.
-" Nếu cô thực tình thương Thái Anh thì gắng mà thể hiện sao cho đàng hoàng với con nhỏ, tui biết là cô hông quen nhưng mà nếu cô hông làm vậy Thái Anh cũng hông tiến tới với cô được đâu"
Lệ Sa trừng mắt nhìn Trí Tú, tay vẫn ghì chặt áo người ta không buông.
-" Mày thì biết cái gì"
Nói vậy nhưng lửa lòng Lệ Sa đang cháy bừng bừng, cô đẩy Trí Tú qua một bên rồi chạy ra ngoài.
Bà Lạp cùng đám gia nhân đang ngồi rầu rỉ thì chợt Lệ Sa lướt qua cái vèo.
-" Bà... bà ơi... hình như cô Lệ Sa..."
-" Trời đất ơi nó chịu ra ngoài rồi. Sa ơi Sa!"
Bà Lạp mừng gỡ vô cùng, còn tưởng là hết đường cứu chữa đứa con này rồi nhưng mà thật may cô đã chịu " sống lại".
Trí Tú bước ra nhìn bà Lạp và đám gia nhân với vẻ mặt tự hào.
-" Con khiến cô Lệ Sa ra khỏi phòng được rồi đó, bà nhớ giữ lời thưởng cho con nghe"
-" Được, trời đất ơi đội ơn Trí Tú"
...
Lệ Sa chạy một nước từ trong nhà ra đồng, băng qua mấy bờ đê đến ngôi nhà lá nhỏ xíu của Thái Anh.
Cô đứng ở cửa nhìn vào, thở hồng hộc vì mệt, tay cũng run hết cả lên.
Thái Anh nghe tiếng động thì bước ra nhìn, kết quả nhìn thấy Lệ Sa nhợt nhạt đứng đó. Nàng cũng chỉ biết im lặng mà nhìn cô.
Lệ Sa nhìn nàng, nhìn cái mái tóc dài mà cô nhớ, mấy quả xoài của nhiều ngày trước vẫn lăn lóc dưới đất mà trở nên mốc meo.
-" Sao... sao mày hông dọn hết xoài đem bỏ đi?"
Thái Anh nhìn vào đôi mắt cô, bộ muốn người ta đem bỏ lắm hay sao mà mới gặp đã nhắc mấy quả xoài, còn cảm xúc giữ trong lòng sao không chịu nói? Lúc nào cô cũng đáng giận hết.
-" Cô ném ở đó thì cô tự đi mà dọn"
Đôi mày của Lệ Sa nhăn lại, cô từ từ bước vào đi đến trước mặt Thái Anh.
-" Bộ... muốn lấy chồng rồi hả?"
-" Liên quan gì đến cô?"_ giọng nói của Thái Anh lạnh tanh.
-" Đừng có lấy chồng được hông?"
Thái Anh thoáng im lặng, lòng vẫn là sự rối rắm mỗi lúc đối diện với Lệ Sa.
-" Con gái lớn thì phải gả chồng chứ, hơi sức đâu mà phiền cô phải quản"
-" Đừng có lấy chồng, để đó mai mốt... gả cho tui"
Lệ Sa nói xong thì có hơi cúi mặt, cô biết mình đường đột rồi. Nàng ghét cô cay đắng, ở đó mà nói đến chuyện bảo nàng đừng lấy chồng để gả cho cô.
Thái Anh bất ngờ mà nhìn Lệ Sa, lời này của cô như chạm vào trái tim nàng. Nhưng nàng biết vốn không thể, làm gì có chuyện một tiểu thư đài cát lại đem lòng thật sự yêu con nhỏ dân đen nghèo đói như nàng. Có chăng cũng chỉ là muốn bông đùa, qua đường một thời gian rồi bỏ. Dù có thế nào đi nữa thì Thái Anh vẫn dặn mình phải sáng suốt, đừng dễ dàng trao thân gửi phận cho ai.
-" Lệ Sa, con người cô độc ác và tàn nhẫn, Thái Anh này dù có chết cũng hông gả cho cô"
-" Vậy à, em cứ để đó mà xem, trừ khi là Lệ Sa này chết, em nhất định hông bao được gả cho người khác"
Lệ Sa vùng bước tới bắt lấy hai tay Thái Anh để ngăn nàng phản kháng, môi tiến tới muốn hôn vào má nàng. Mấy ngày rồi Lệ Sa thương nhớ nàng chịu không nổi, Thái Anh làm cô tổn thương, làm cô chạnh lòng, bây giờ nàng phải bù lại cho cô mới được chứ.
-" Cô tránh ra"
-" Em... "
* Chụt*
Lệ Sa hôn vào má Thái Anh được một cái thì cười mãn nguyện, tay buông lỏng thả tay nàng ra. Cô biết ngay mình sẽ nhận lấy một cái tát hoặc tệ hơn nhưng mà cô nguyện để nàng đánh.
* Chát*
Thái Anh tát cô một cái thật mạnh nhưng lần này nàng không khóc.
Lệ Sa vẫn cười với nàng, hôn một cái tự dưng bao nhiêu ấm ức trôi đi đâu hết trọi. Bỗng cô đưa tay lên chùi đi vết lọ nghẹ trên má nàng.
-" Sao hôm nào mặt cũng dính lọ nghẹ hết vậy?"
Thái Anh vung tay định tát cô cái nữa nhưng mà không hiểu sao nàng lại dừng.
-" Sao em hông đánh?"
Nàng bặm môi, mắt thì nhìn Lệ Sa đầy tức giận nhưng mà thấy tội cho cái bản mặt của cô nên không đánh nữa.
-" Hay em thích Sa hun em, để Sa hun cái nữa nha"
Lệ Sa kề môi tới Thái Anh liền né đi, cô bật cười đưa tay nựng má nàng.
-" Em có giỏi thì nhận lời hỏi cưới của cái thằng đó đi, Lệ Sa này không phanh thây nó ra rồi cướp em về thì tui đi đầu xuống đất"
Thái Anh nảy giờ cứng đờ người vì mắc cỡ, lời của Lệ Sa làm nàng thấy mình rất đáng giá. Thẹn thùng quá độ mà không biết phải làm sao, Thái Anh đẩy Lệ Sa ra rồi đi một mạch ra bến sông trước nhà rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com