Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không cần em thương lại

Lúc Lệ Sa thức dậy thì trời đã sáng, cả đêm ngủ gục trên bàn làm cô đau lưng hết sức. Phát hiện Thái Anh vậy mà lại đắp chăn cho mình, lòng Lệ Sa vui không thôi nhưng cô tìm khắp trong ngoài cũng không thấy nàng đâu cả. Ôm cái chăn lên ra sức ngửi, thơm mùi của Thái Anh, cô tủm tỉm cười.

Thái Anh sáng sớm nhân lúc Lệ Sa chưa thức đã chạy tít ra đồng để trốn cô rồi. Bây giờ nàng không biết phải đối diện với Lệ Sa thế nào.

-" Thái Anh ơi là Thái Anh, sao lại thương cái con người độc ác đó?"

Nhìn mấy ngọn cọ đung đưa theo gió, Thái Anh chỉ ước được như chúng, vô tư mà sống với đời. Tâm trạng nàng giờ rối rắm, sao đến nổi thở cũng thấy nặng nề.

Lệ Sa thương nàng nhưng cô là con nhà giàu, là con của bọn cường hào ác bá táng tận lương tâm. Nàng thương cô thì làm sao đặng với lòng người. Vả lạ số nàng đen đủi, thân gái nghèo hèn làm sao dám với cao. Ngay từ đầu hai người đã là nghiệt duyên.

Tính Lệ Sa ngông cuồng, cô mà biết nàng thương cô thế nào cũng nhất quyết cưới nàng về cho bằng được, vậy thì lại càng khổ mà thôi. Thế nên Thái Anh thà không nói, mà không nói thì bứt rứt trong lòng, nghĩ đến một ngày nào đó Lệ Sa không còn đủ kiên nhẫn, cô có rời đi không?

-" Tơ duyên này là oan nghiệt, thương làm sao được mà thương hả Thái Anh?"

Nắng dần lên, Thái Anh vẫn ngồi dưới bóng cây ngô đồng mà nhìn đất trời thơ thẫn.

...

Lệ Sa đến tìm Trân Ni để lấy quần áo cho Thái Anh, từ đầu đến cuối đều bị lườm không thương tiếc.

-" Một bộ là hai mươi đồng bạc, tổng cộng hết hai trăm"

-" Sao nói là may miễn phí mà?"

-" Đó là trước khi cô đánh Trí Tú"

Lệ Sa nhìn Trân Ni mà cười nửa miệng. Cô biết Trí Tú đánh mình vì cái gì nhưng thừa biết có giải thích thì cũng không ai tin. Dù sao thì có tiếng ác nào mà cô không mang đâu, còn sợ gì nữa.

Cô đặt tiền lên bàn rồi nhướn mày nhìn Trân Ni.

-" Tối nay cô cứ ra gốc đa ngoài đình mà đợi, Trí Tú được giao tận tay cho cô"

Lệ Sa nói xong thì lên xe rời đi.

...

Nhà họ Lạp buổi trưa rình rang chuẩn bị cơm trưa cho khách quý. Lệ Sa trở về nhà cất đồ, định lại sang tìm Thái Anh thì Đen cản lại.

-" Cô hông ở nhà ăn cơm mà còn đi đâu?"

-" Đi đâu tới phiên mày quản hả"_ Lệ Sa nhăn mày khó chịu.

-" Ông dặn cô sau giờ cơm thì dẫn cô Minh Nhiên đi chơi, hông là ông phạt"

-" Mày thích thì mày dẫn con nhỏ đó đi đi, nhìn phát bực"

Lệ Sa đẩy Đen ra mà bước ra khỏi phòng, vừa ra trước sân thì ông Lạp nhìn thấy.

-" Sa, giờ cơm rồi mà còn đi đâu?"

Ông Lạp trước giờ nghiêm khắc, lúc nào cũng dữ tợn nên Lệ Sa toàn nói chuyện thông qua má, ở nhà cũng ít khi đụng mặt. Cô quay đầu nhìn cha mình rồi thở dài.

-" Cha má cứ ăn cơm đi, ngày thường cũng có ăn chung đâu, nay bày vẽ làm gì?"

* Cộc*

Ông Lạp tức giận gõ mạnh cây gậy xuống đất, cô gái tên Minh Nhiên đó cũng hiếu kì bước ra.

-" Xách cái gì trên tay đó?"

Lệ Sa cầm chắc giỏ đồ của Thái Anh, cô đứng giữa sân mà nhìn ba mình với đôi mắt cương quyết.

-" Má hỏi con chuyện lấy vợ, con đã nói là chưa muốn lấy, cha còn muốn ép cái gì?"

-" Chuyện cha đã quyết, mày cản được sao? Mười tám tuổi đầu, không lấy vợ thì khi nào lấy. Cô Minh Nhiên là con nhà gia giáo, xinh đẹp học thức cao, mày còn chê cái gì?"

Lệ Sa quay lưng đi không nói nữa vì cho dù có nói cũng vô ích, cha cô ngang ngược thì cô ngang ngược lại gấp trăm lần.

Thế là Lệ Sa bỏ đi mặc kệ sau lưng là tiếng mắng chửi của ông Lạp.

-" Thôi mà ông, con nó cứng đầu, để từ từ mà bảo ban"

-" Hừ! Nhà này mà không chỉ có mỗi một đứa con thì tui bẻ cổ nó chết cho rồi, vô phước"

...

Lệ Sa tự mình lội nắng đến nhà Thái Anh, vừa tới nơi thì gặp Trí Tú. Trí Tú còn giận lắm, vớ lấy khúc củi định cho Lệ Sa một trận nữa, may mà Thái Anh kịp chạy ra ngăn lại.

Nàng nhìn Lệ Sa đang trừng mắt với Trí Tú mà phát hờn, côn đồ hết sức. Thấy ghét!

-" Còn qua đây chi nữa?"

-" Qua thì có sao? Mắc cái gì hông được qua chớ?"

Lệ Sa ôm đồ đi thẳng vào nhà Thái Anh, mặt kệ ai ghét thì ghét, cô mặt dày cũng quen rồi.

-" Sa đem đồ qua cho em nè, em mặc thử coi đẹp hông, mà thôi khỏi, đẹp là cái chắc"

Trí Tú và Thái Anh đứng nhìn Lệ Sa tự biên tự diễn mà đơ ra, trên đời này chắc không ai vô liêm sỉ bằng Lệ Sa nữa đâu.

-" Tui đã nói hông cần, cô còn đem qua chi?"

Lệ Sa chợt gãi đầu.

-" Tối nay lại cúng đình rồi, em lấy đi để còn có đồ mới mà mặc"

Thái Anh khẽ cau mày rồi cùng Trí Tú đi ra sau nhà, nàng lấy ít thuốc cho Trí Tú để vết thương mau lành. Tội nghiệp, bị Lệ Sa đánh đến nông nổi này, bây giờ thì mất luôn việc.

Lệ Sa chạy theo rình, thấy Thái Anh lo lắng cho Trí Tú mà phát bực.

-" Sa cũng bị thương nè, sao em hông lấy thuốc cho Sa?"

-" Cô đừng có làm mình làm mẩy nữa, chị Trí Tú là chị em tốt của tui, người ta đàng hoàng chứ hông có như cô"

Lệ Sa nghe nàng mắng thì im lặng một lúc, biết ngay mà, mội lỗi lầm đều đổ cho cô.

-" Trí Tú tốt hơn Sa chỗ nào em nói đi"

-" Chị Tú về đi, hơi sức đâu đứng đây nghe cái người này luyên thuyên, nói năng xằng bậy"

-" Vậy Tú về, chiều nay Tú với tụi kia tới rước em ra đình nha"

Trí Tú chạy về nhà, Lệ Sa nhìn theo mà mặt nặng mày nhẹ. Cô tức quá kéo tay Thái Anh vào nhà, ép nàng vào vách nhà mà hôn vào má nàng một cái.

-" Tối nay Sa cũng muốn ra đình chơi với em"

Thái Anh tự dưng đỏ mặt, nàng nhìn Lệ Sa rồi nhìn cái bàn tay đang giữ chặt tay mình ấy. Lệ Sa lúc nào cũng vậy, hở ra là nổi điên nhưng nàng giờ nàng đã biết cô không có nổi điên vô cớ. Bỗng dưng nước mắt Thái Anh lại lăn chảy.

Lệ Sa thấy nước mắt trên mặt nàng, cô còn tưởng do mình mạnh bạo mà khiến nàng đau nên nhanh chóng thả tay nàng ra.

-" Em... em nín đi, khóc cái gì mà khóc. Ngày thường đánh người ta bộp bộp mà nay bày đặt khóc"

Tưởng rằng nói vậy Thái Anh sẽ lao vào đánh cô nhưng bỗng dưng nàng lại khóc òa lên, từ trong đôi mắt đẹp tràn ra biết bao nhiêu là nước khiến Lệ Sa chợt thấy có lỗi.

Rồi Thái Anh chợt ôm lấy Lệ Sa, tựa vào vai áo cô mà khóc không ngừng, tay nàng nắm chặt vạt áo không buông dần dần lại khóc lên một cách tức tưởi.

Đôi mày Lệ Sa khẽ chuyển động, trái tim như bị ai cào xé mà đau đến nghẹn ở cổ. Cô đưa tay ôm lấy Thái Anh, vỗ nhẹ tấm lưng nàng.

-" Sa xin lỗi, Sa làm em đau hả, mai mốt Sa hông cưỡng hôn em nữa đâu, Sa xin lỗi em"

Lệ Sa vậy mà có ngày cũng biết xin lỗi, nhìn Thái Anh cứ nép vào người mình rồi khóc cô mới hiểu tình yêu nó giày vò người ta ra làm sao.

Thái Anh khóc chẳng phải vì ghét Lệ Sa hôn mình, cũng chẳng phải ghét do cô mạnh tay mà nàng khóc vì ấm ức trong lòng dâng trào. Nhìn Lệ Sa đang muốn chăm lo từng chút một cho mình rồi còn ghen tuông với người khác, nàng làm sao cầm lòng cho được đây. Cứ thương nàng như vậy cô cũng chả được gì đâu.

-" Tui hông có thương cô đâu, cô tốt với tui làm cái gì?"

Lệ Sa thấy cay cay ở sóng mũi nhưng mà cô chỉ khẽ cười.

-" Ai cần em thương chớ..."

Thái Anh vẫn rút chặt trong áo Lệ Sa mà thút thít, cô cứ đứng đó cho nàng ôm. Thái Anh đúng thật là khó hiểu, Lệ Sa không biết nàng rốt cuộc là thương hay là ghét cô đây nữa.

Nhưng có lẽ từ lúc nào cô không hay không biết, dường như cô chịu đau đến chai lì, Thái Anh không thương cô thì cũng chẳng sao, được ở cạnh nàng như vầy là đã đủ lắm rồi. Trí Tú nói cô không xứng với Thái Anh, cô chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com